Mộng Sinh Giới

Chương 9: Ân nhân sau lớp mặt nạ



Chương 9: Ân nhân sau lớp mặt nạ

Băng Tử Huyên khẽ cựa mình, từng thớ thịt trên cơ thể đau nhức như bị giày vò. Tiếng lạch cạch của những bước chân nhỏ và âm thanh khe khẽ từ xa dường như đánh thức hắn khỏi cơn mê man sâu. Hắn mở mắt, đôi mắt mờ nhòa cố điều chỉnh để nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Hình ảnh đầu tiên là mái trần gỗ, đầy những vết nứt và thấm nước, kèm theo mùi ẩm mốc của gỗ cũ kỹ. Cơn đau như búa bổ đột ngột xộc thẳng lên đầu khiến hắn vội vàng ôm lấy trán, rên lên một tiếng khẽ đầy đau đớn.

Một lúc sau, khi cơn đau đã dịu bớt, Băng Tử Huyên liếc nhìn xung quanh. Căn nhà hắn đang nằm thật đơn sơ, nghèo nàn. Cả gian phòng chỉ có vài món đồ cũ kỹ: một chiếc bàn nhỏ đóng tạm bợ bằng gỗ, vài chiếc ghế mục nát, và một cái tủ đựng chén đĩa mà cánh cửa đã long ra từ bao giờ. Ánh sáng yếu ớt len qua những khe hở trên vách gỗ, tạo thành những tia sáng mỏng manh chiếu xuống sàn đất. Sàn nhà không phải là gạch hay ván mà chỉ là nền đất lạnh lẽo. Một cái bếp lửa nhỏ ở góc phòng còn cháy hừng hực, khói tỏa ra mùi thơm nhẹ của thảo dược. Bên cạnh là một chiếc nồi đen nhẻm đặt lơ lửng trên lửa.

"Đây... rốt cuộc là chỗ nào...?" Băng Tử Huyên tự hỏi, giọng khàn khàn từ cổ họng khô rát. Sự bàng hoàng khiến hắn cố gượng dậy, nhưng cơ thể dường như nặng như đá, khiến hắn lại ngã phịch xuống giường cỏ, chỉ có thể nằm đó, bất lực.

Đúng lúc đó, từ phía cửa gỗ lấp ló bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ. Cậu bé đứng chần chừ ở ngưỡng cửa, nhìn Băng Tử Huyên với đôi mắt tròn to đầy tò mò và sợ hãi. Khi nhận ra hắn đã tỉnh, đứa trẻ liền hớt hải quay đầu chạy về phía cửa, hét lớn với giọng trong trẻo: "Bà ơi, bà ơi! Hắn tỉnh rồi! Hắn tỉnh rồi!"

Tiếng bước chân vội vã vọng lại từ xa. Băng Tử Huyên vẫn nằm đó, mệt mỏi nhìn lên trần nhà, trong lòng vẫn đầy những câu hỏi chưa có lời giải.

Đứa trẻ sau khi gọi bà xong liền nhanh nhẹn quay trở lại, trên tay cầm một bát cháo vẫn còn b·ốc k·hói nghi ngút. Ánh mắt sáng lên với niềm vui hồn nhiên khi nhìn thấy Băng Tử Huyên tỉnh lại, nụ cười tươi rói hiện rõ trên khuôn mặt ngây thơ của cậu bé. Cậu bước nhanh tới gần, nhẹ nhàng đặt bát cháo lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú như thể đang đánh giá xem hắn có ổn không.

"Anh tỉnh rồi! Anh cảm thấy sao rồi? Có còn đau nhiều không?" Cậu bé hỏi, giọng nói trong trẻo pha chút lo lắng. Tay cậu nhóc luống cuống với vạt áo, như thể sẵn sàng giúp đỡ nếu cần.

Băng Tử Huyên cố gượng dậy một chút, nở một nụ cười yếu ớt nhưng ấm áp đáp lại sự quan tâm của cậu bé. "Anh không sao, chỉ là hơi mệt... Cảm ơn em đã chăm sóc anh."

Cậu bé nghe vậy liền cười tươi, khuôn mặt toát lên niềm hãnh diện. "Không có gì đâu! Bà nói anh ngất ngoài đường, tụi em phải khiêng anh vào đây. Anh ngủ li bì mấy ngày liền, tụi em lo lắm."

Nghe đến đó, Băng Tử Huyên cảm thấy trong lòng có chút ấm áp xen lẫn sự biết ơn. Hắn hắng giọng một chút, rồi tiếp tục hỏi: "Em tên gì? Và chỗ này là ở đâu vậy?"

Cậu bé chớp mắt vài cái, rồi đáp lại ngay: "Em tên là Tí, chỗ này là làng Cổ Thụ. Nhà em ở cuối làng, gần khu rừng. Anh đi lạc đúng không? Chưa ai từng thấy anh trong làng bao giờ."

"Làng Cổ Thụ?" Băng Tử Huyên nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Đúng là hắn chẳng hề biết nơi này, cũng chưa từng nghe qua cái tên đó.

"Vâng!" Cậu bé Tí gật đầu lia lịa. "Anh cứ nghỉ ngơi đi. Bà em nấu cháo cho anh đấy, ăn xong sẽ khỏe lại ngay thôi."

Băng Tử Huyên nhìn bát cháo vẫn còn nóng trên bàn, mùi thơm nhẹ của gạo hòa lẫn với vị thảo dược thoang thoảng trong không khí khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng lòng hắn lại thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.



Cậu bé Tí vẫn ngồi bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt đầy kỳ vọng, mong chờ rằng bát cháo sẽ giúp Băng Tử Huyên mau chóng hồi phục.

Băng Tử Huyên cố gắng gượng mình, tựa vào thành giường để ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, mỗi cử động đều khiến hắn đau nhói. Hắn ho lên vài tiếng, cơn đau từ lồng ngực dội lên nhưng so với trước đã đỡ hơn phần nào. Vừa ngồi vững, hắn thấy cậu bé Tí ngay lập tức hiểu ý, không đợi hắn nói thêm gì mà nhanh tay cầm lấy bát cháo, khẽ thổi nhẹ từng thìa.

Cậu bé thổi từng hơi cẩn thận, từng động tác đều rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn như sợ làm vỡ đi một cái gì mong manh trước mắt. Khi thấy cháo đã bớt nóng, cậu mỉm cười, mắt sáng lên như thể vừa hoàn thành một điều gì đó rất quan trọng, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho Băng Tử Huyên.

"Anh ăn đi. Cháo ngon lắm, bà em nấu đấy. Em thổi rồi, không còn nóng nữa đâu." Cậu bé nói với giọng đầy chân thành, tay cầm thìa đưa đến gần miệng Băng Tử Huyên.

Băng Tử Huyên nhìn cậu bé, ánh mắt dần dịu lại. Sự quan tâm chu đáo này của một đứa trẻ khiến hắn có chút bất ngờ và cảm động. Hắn khẽ nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt đầy sự biết ơn. "Cảm ơn em!" Hắn nói, giọng khàn khàn nhưng chân thật.

Cậu bé cười tươi hơn, mặt sáng bừng lên. "Không có gì, anh cứ ăn đi, rồi sẽ mau khỏe lại." Tí nói, vẫn giữ nụ cười trong trẻo.

Băng Tử Huyên nhìn cậu một lúc rồi nhẹ nhàng há miệng. Từng thìa cháo ấm nóng chảy xuống cổ họng hắn, vị ngọt của gạo và thoảng chút hương thảo dược dễ chịu khiến hắn cảm thấy ấm áp từ bên trong. Cơn đói từ lâu không để ý giờ như được xoa dịu đi phần nào. Dù mỗi lần nuốt xuống, cổ họng vẫn còn chút đau nhói, nhưng hắn cảm nhận được sức lực đang dần hồi phục từng chút một.

Cậu bé Tí tiếp tục múc từng thìa cháo, gương mặt rạng rỡ khi thấy Băng Tử Huyên từ từ hồi phục. Không gian trong căn nhà gỗ nhỏ bé bỗng trở nên ấm áp lạ kỳ.

Khi Băng Tử Huyên vừa ăn hết bát cháo, cậu bé Tí vừa kịp thu dọn thì từ phía cửa, bóng dáng của một bà lão lớn tuổi bước vào. Bà độ ngoài tám mươi, tóc bạc trắng như sương, gương mặt đã in dấu thời gian nhưng vóc dáng lại vẫn khỏe mạnh, đôi mắt sáng và tinh anh. Bà khoác trên mình một chiếc áo nâu sờn cũ, nhưng phong thái lại điềm đạm và trầm tĩnh.

Vừa bước vào, bà lão nhìn thấy Băng Tử Huyên đã tỉnh, sắc mặt có chút tươi tỉnh và hài lòng. Bà đứng đó một lúc, ánh mắt dừng lại ở bát cháo đã ăn hết trên tay cậu bé, rồi khẽ nở một nụ cười hiền hậu. Dù không nói ra lời, nhưng biểu cảm của bà đã đủ để cho thấy bà hài lòng vì Băng Tử Huyên đã khỏe lại phần nào.

Cậu bé Tí khi thấy bà vào, liền chạy đến bên bà, mắt sáng lên vui vẻ. "Bà ơi, anh ấy ăn hết bát cháo rồi! Anh ấy tỉnh lại rồi!" Giọng cậu bé tràn đầy sự hân hoan, vui sướng khi thấy người lạ được bà và mình chăm sóc đã dần khỏe lại.

Bà lão nhìn Tí, rồi lại nhìn Băng Tử Huyên, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên. "Cháu ăn hết bát cháo rồi, vậy là tốt rồi," bà nói bằng giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng. "Cơ thể còn yếu lắm, phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Mọi chuyện khác cứ để từ từ."

Băng Tử Huyên cố gắng ngồi thẳng dậy, nhìn bà lão với ánh mắt đầy biết ơn. Hắn không giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng cũng khẽ cười gượng. "Cảm ơn bà... đã giúp đỡ cháu," hắn nói, giọng khàn và yếu ớt nhưng chân thành.



Bà lão vẫy tay ra hiệu không cần khách sáo, rồi nhìn qua Tí. "Tí, con mang bát đi rửa, để anh ấy nghỉ ngơi thêm. Bà sẽ chuẩn bị ít thuốc cho anh ấy uống, chắc sẽ khỏe hơn."

Cậu bé Tí gật đầu, rồi lon ton chạy đi với bát cháo đã trống không trong tay, mắt không giấu nổi niềm vui khi thấy Băng Tử Huyên đã tỉnh lại. Bà lão thì tiến tới gần Băng Tử Huyên, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, đôi mắt hiền từ nhìn chàng trai trẻ như đang xem xét tình trạng của hắn.

"Cháu đừng lo. T sẽ giúp cháu hồi phục. Cứ ở đây thêm vài ngày cho đến khi cháu khỏe hẳn, rồi tính tiếp." Bà lão nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quan tâm chân thành.

Băng Tử Huyên gật đầu, cảm thấy trong lòng mình ấm áp hơn giữa không gian đơn sơ của căn nhà gỗ này. Một cảm giác an yên bao trùm lấy hắn, như thể hắn đã tìm thấy một nơi trú ngụ tạm thời giữa những ngày tháng mệt mỏi và bệnh tật.

Bà lão vẫn ngồi bên cạnh Băng Tử Huyên, ánh mắt trầm ngâm nhưng hiền hậu. Bà nhìn hắn, nụ cười nhẹ nở trên môi, đôi mắt khẽ híp lại như muốn truyền thêm sự an ủi.

"Ta xin phép ra ngoài để cháu nghỉ ngơi thêm chút," bà cất giọng ấm áp, đôi tay nhè nhẹ vỗ lên tấm chăn đắp ngang người Băng Tử Huyên. "Lát nữa bà sẽ mang thuốc và chút thức ăn tới cho cháu. Cứ an tâm, đừng lo gì cả."

Nghe những lời nói đầy quan tâm và chân thành của bà lão, Băng Tử Huyên thoáng giật mình. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào bà, lòng tràn đầy cảm xúc pha lẫn sự bất lực. Dù trong thâm tâm, hắn không muốn làm phiền bất cứ ai, không muốn là gánh nặng cho ai, nhưng cơ thể yếu đuối và cơn đau dai dẳng khiến hắn không thể phản bác lại lòng tốt của bà.

"Ta… cháu không muốn phiền bà thêm đâu," giọng hắn thốt ra khàn khàn, mỗi từ nói ra đều mang chút áy náy.

Bà lão mỉm cười, vẫy tay từ chối. "Có gì mà phiền đâu? Ai cũng sẽ có lúc cần đến người khác. Nghỉ ngơi đi, rồi sẽ khỏe thôi."

Băng Tử Huyên im lặng, không biết nói gì thêm. Hắn đành gật đầu, lòng trĩu nặng. Nhìn bóng lưng bà lão lặng lẽ đứng dậy, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi căn phòng đơn sơ, một cảm giác an toàn và bình yên chưa từng có bắt đầu len lỏi trong lòng hắn.

Tiếng cánh cửa gỗ cọt kẹt khẽ đóng lại sau lưng bà lão, để lại căn phòng nhỏ chìm trong yên tĩnh. Băng Tử Huyên nhìn theo bóng bà khuất dần.

Băng Tử Huyên dõi theo bóng lưng bà lão khuất sau cánh cửa gỗ, đôi mắt hắn nheo lại đầy cảnh giác. Ánh mắt sắc bén dán chặt vào cánh cửa gỗ vừa khép kín, những suy nghĩ u ám bắt đầu nảy sinh trong tâm trí hắn. Hắn khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng chỉ một giây sau, đôi mắt của hắn chợt trợn trừng, máu trong người sôi lên như cảnh báo. Bất giác, hắn quay đầu về phía góc tường, nơi căn phòng nhỏ hẹp và đơn sơ, rồi đột ngột nôn thốc nôn tháo chỗ cháo vừa ăn ra.

"Cái quái gì thế này..." Hắn thở dốc, mùi cháo vẫn còn đọng lại nơi khoé miệng làm hắn thêm khó chịu. "Cháo này... và bà lão kia... quả nhiên là có vấn đề."

Tay hắn run run đưa lên môi, cố gắng nạo sạch những gì còn sót lại. Rồi hắn phát hiện ra—một mẩu móng tay nhỏ kẹt lại trong kẽ răng, thứ không thể nào tự nhiên xuất hiện trong bát cháo đó. Cơn phẫn nộ trào lên trong lòng Băng Tử Huyên, nhưng hắn ngay lập tức kìm nén, thay vào đó là sự thận trọng và tính toán lạnh lùng.

"Chút nữa… chút nữa mình lại tin vào lòng tốt của những kẻ này," hắn tự nhủ, giọng nói khàn khàn, đầy vẻ mỉa mai.



Băng Tử Huyên nhớ lại từng chi tiết khi bà lão và cậu bé xuất hiện. Hắn không phải là kẻ ngây thơ tin người, nhất là trong tình huống này. Khi vừa tiếp xúc, hắn đã chú ý đến đôi tay của bà lão—cứng cáp và đầy vết chai sần, khác hẳn với vẻ bề ngoài già nua yếu ớt. Đôi mắt của cậu bé thì lại chứa đầy sự mưu tính, dù rằng nụ cười trên môi nó tỏ vẻ ngây thơ và thân thiện. Hắn nhận ra điều bất thường ngay từ lúc bà lão bước vào, nhưng vì tình trạng sức khỏe tồi tệ của mình, hắn chưa kịp phản ứng.

Càng suy nghĩ, hắn càng nhận ra những chi tiết lạ lùng. Căn nhà gỗ này, nhìn thoáng qua thì đơn sơ và nghèo nàn, nhưng ánh mắt tinh tường của Băng Tử Huyên lại phát hiện ra những dấu vết khó hiểu. Góc tường gần cửa sổ có một v·ết m·áu mờ mà đã được lau đi, nhưng không đủ kỹ để che giấu. Những vật dụng trong nhà cũng có dấu hiệu của sự xáo trộn, dường như từng có một trận giằng co nào đó xảy ra ở đây.

"Một gia đình t·ang t·óc? Hay k·ẻ c·ướp s·át n·hân?" Hắn nhếch mép tự hỏi. Tuy không giỏi về tâm lý học, nhưng kinh nghiệm buôn bán hàng cấm và những năm tháng lăn lộn trong giang hồ đã giúp hắn đọc vị người khác rất nhanh.

"Thứ cháo đó... có thứ thảo dược gây ảo giác ‘Hoàng Tâm Hương,’ loại dược liệu này không hề lạ với mình." Hắn nghiến răng. "Họ định dùng mình làm con mồi? Bắt đầu bằng những lời lẽ tử tế rồi đầu độc mình từ từ sao?"

Băng Tử Huyên không phải là kẻ dễ bị mắc bẫy. Hắn đã từng chứng kiến và trải qua quá nhiều thủ đoạn mưu mô trong t·hế g·iới n·gầm. Dù không nói ra, nhưng hắn thừa hiểu mình đang lâm vào tình thế nguy hiểm hơn rất nhiều so với những gì nó thể hiện bề ngoài.

"Chỗ này đúng là ổ rắn độc." Hắn khẽ rít qua kẽ răng, ánh mắt càng lúc càng sắc bén khi quét quanh căn phòng một lần nữa, trong đầu bắt đầu tìm cách thoát khỏi nơi này.

Băng Tử Huyên ngồi bất động, trong tâm trí không ngừng cảnh giác cao độ. Mọi giác quan của hắn được điều chỉnh đến mức nhạy bén nhất, nhưng có một thứ mà hắn đã không lường trước—thứ hương khói nhẹ nhàng phảng phất trong không khí. Từ một góc khuất, ba cây nhang đang cháy âm ỉ, khói mỏng manh bay qua không gian chật hẹp, gần như vô hình nhưng thẩm thấu một cách vô thức qua từng hơi thở của hắn.

Hắn khẽ cựa mình, cơn đau trong người vẫn còn âm ỉ, nhưng không thể ngăn cản suy nghĩ sắc bén của hắn. Đôi mắt sắc lạnh nhìn quanh căn phòng thêm một lần nữa, nhưng chỉ khi hơi khói hương nhẹ thoảng qua mũi, Băng Tử Huyên mới giật mình nhận ra. Hắn hít vào, hương thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng, như thứ mùi quen thuộc từ một loại dược thảo cổ xưa.

"Bách Linh Hương..." hắn thốt ra cái tên trong cơn kinh hoàng, hơi thở dần nặng nề. "C·hết tiệt...!"

Tâm trí của hắn bất chợt bị kéo xuống như rơi vào một vực thẳm tối đen. Mọi thứ trước mắt bắt đầu chao đảo, như thể bầu trời và mặt đất đang lộn ngược. Những hình ảnh trước mặt hắn nhòa dần, không còn rõ ràng, và ý thức của hắn bắt đầu bị bóp méo. Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể không còn nghe theo ý chí của mình nữa. Mỗi bước chân như nặng tựa ngàn cân, và trước khi kịp phản ứng, bóng tối đã nuốt chửng hắn.

Băng Tử Huyên ngã xuống nền đất lạnh, không thể phản kháng, không thể chống cự. Mắt hắn nhắm nghiền lại, trong đầu còn mơ hồ về những nguy cơ đang ập tới, nhưng giờ đây, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.

Bên ngoài, từ một lỗ nhỏ trên cánh cửa, bà lão đã đứng quan sát toàn bộ cảnh tượng. Đôi mắt già dặn của bà lóe lên sự suy tính, tay gõ nhẹ vào cánh cửa, khuôn mặt chứa đựng sự thận trọng nhưng cũng không thiếu phần hài lòng.

"Đúng như ta nghĩ, thằng nhóc này không phải dạng vừa," bà lão thì thầm, ánh mắt có phần nghị hoặc nhưng vẫn đầy tự mãn. "May mà ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng… Nếu không, chỉ e là hắn sẽ nhận ra ngay từ đầu."

Bà ta rít một hơi dài, đôi môi mím chặt, tay chậm rãi vuốt cằm như đang cân nhắc điều gì. "Một tên nhóc tuổi chưa đến hai mươi mà suy nghĩ đến mức này, có lẽ ta đã quá coi thường cậu ta. Nhưng nhìn kỹ lại... hắn đâu có phải là loại học sinh bình thường. Phía sau chắc chắn còn che giấu một bí mật lớn."

Đôi mắt già nua của bà lão lại lóe sáng trong bóng tối, như con cáo già đã tìm được con mồi vừa ý. Bà cúi xuống, kiểm tra lần cuối trước khi rời đi, chắc chắn rằng Băng Tử Huyên đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh và không thể chống lại được nữa. Một nụ cười khó hiểu hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, rồi bà khẽ bước ra ngoài, để lại căn phòng với hương khói và bóng tối bao trùm.