Mộng Sinh Giới

Chương 27: Kẻ phản bội



Chương 27: Kẻ phản bội

Khi cô gái tóc bạch kim bước vào phòng, trên tay cầm theo túi đồ ăn còn nóng hổi, cô lập tức bắt gặp cảnh tượng Băng Tử Huyên đang tự ý rút ống truyền dịch ra khỏi cánh tay. Hắn lặng lẽ chỉnh lại quần áo, khuôn mặt vẫn tái nhợt và yếu ớt, nhưng sự quyết tâm trong ánh mắt của hắn lại không thể che giấu. Cô vội vàng lên tiếng, giọng pha chút lo lắng:

"Cậu như thế này còn muốn đi đâu sao?"

Cô đứng đó, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động vội vã của hắn. Hắn liếc nhìn cô, đôi mắt thoáng chút do dự, nhưng rồi vẫn cất tiếng, giọng nói yếu ớt nhưng dứt khoát:

"Tôi có chuyện gấp cần giải quyết một lát..."

Nghe thấy lời hắn, cô không khỏi lo lắng hơn, vội bước tới gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

"Nếu vậy thì cũng nên ăn chút gì đó đi chứ. Cậu đã một ngày chưa ăn gì rồi. Thương thế của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, tốt nhất là nên gác lại chuyện đó. Nghe tôi đi...!"

Cô nhìn hắn, đôi mắt đầy hy vọng, mong rằng hắn sẽ chịu lắng nghe. Băng Tử Huyên im lặng, đôi mày nhíu lại như đang đấu tranh với chính mình. Hắn biết cô nói đúng, cơ thể hắn lúc này không đủ sức để đối mặt với bất cứ chuyện gì. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, việc hắn phải làm không thể chậm trễ thêm.

Hắn khẽ thở dài, ánh mắt mờ mịt vì mệt mỏi, nhưng giọng nói của hắn lại rất quyết đoán:

"Ý tốt này của cô, tôi xin ghi nhớ. Nhưng chuyện này không thể chậm thêm được nữa."

Nói xong, Băng Tử Huyên cài lại chiếc áo sơ mi, đôi tay vẫn còn run rẩy vì mất sức, rồi bước nhanh qua cô, hướng về phía cửa. Cô gái tóc bạch kim đứng đó, lo lắng nhìn theo từng bước đi loạng choạng của hắn. Khi hắn vừa chạm tay lên nắm cửa, bất chợt hắn khựng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì.

Cô tưởng hắn đã thay đổi ý định, đôi môi khẽ cong lên chờ đợi, nhưng không ngờ câu nói tiếp theo của hắn lại khiến cô phải bất ngờ:

"Cô có tiền không? Cho tôi vay chút ít..."

Giọng hắn nhỏ nhẹ, nhưng khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Trong thoáng chốc, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô. Nhưng rồi, cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ mở ví, lấy ra vài tờ tiền rồi đưa cho hắn:

"Tôi không mang nhiều tiền mặt, cậu thông cảm..."

Băng Tử Huyên cầm lấy những tờ tiền, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chúng trong vài giây rồi khẽ gật đầu:



"Như này là đủ rồi. Cảm ơn."

Hắn nói, giọng khẽ nhưng chân thành, rồi nhanh chóng quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh. Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, để lại cô gái tóc bạch kim đứng lặng trong sự trầm ngâm. Trong giây lát, cô không biết liệu mình có nên vui vì hắn đã khỏe mạnh đủ để đứng dậy, hay lo lắng vì hành động liều lĩnh của hắn.

Băng Tử Huyên bước qua hành lang dài của bệnh viện, nơi ánh đèn huỳnh quang phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến mọi thứ xung quanh như chìm trong sự im lặng tĩnh mịch. Hắn tiến về phía thang máy, bước vào và ngay lập tức nhận thấy có ba người đã đứng sẵn bên trong: một bà lão tóc bạc với dáng vẻ trầm mặc và một đôi nam nữ trẻ trung. Khi cánh cửa thang máy khép lại, không gian nhỏ hẹp chợt tràn ngập sự im lặng ngột ngạt.

Băng Tử Huyên liếc nhìn qua hai người kia, rồi khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi xã giao. Hắn đứng lặng yên một góc, đôi mắt trầm ngâm, như đang suy nghĩ điều gì đó. Tiếng thang máy chuyển động nhẹ nhàng khi hắn nhấn nút đi xuống tầng 1.

Bất chợt, giọng nói rộn ràng của cặp đôi nam nữ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Họ đang hào hứng bàn tán về một nữ ca sĩ quốc tế sắp tới lưu diễn ở đất nước này. Người nam nói một cách say sưa, nhắc đến tên cô ca sĩ cùng những thành tích đáng nể của cô trong làng âm nhạc quốc tế. Người nữ thì không ngừng ca ngợi về nhan sắc và sức hút của nữ ca sĩ, khẳng định rằng cô không chỉ có giọng hát tuyệt vời mà còn sở hữu lượng fan đông đảo trên toàn thế giới.

“Cô ấy thật đẹp, lại còn hát hay nữa. Chẳng trách lượng người hâm mộ đông đến vậy,” cô gái trẻ phấn khích nói, ánh mắt sáng rực khi nhắc đến thần tượng của mình.

Người nam gật đầu đồng tình.

Giữa lúc cả hai đang say sưa trò chuyện, bà lão đứng bên cạnh bỗng nhíu mày khó chịu. Dường như những câu chuyện về thần tượng trẻ chẳng mấy làm bà hứng thú. Đôi mắt già nua, thâm trầm của bà lão liếc qua hai người kia, rồi cất tiếng với giọng điệu khô khan và đầy vẻ trách móc:

"Người trẻ bây giờ đúng thật là ồn ào…"

Bà lão lắc đầu, miệng mấp máy như đang càu nhàu điều gì đó rồi bước ra khỏi thang máy khi cánh cửa vừa mở. Bóng dáng bà dần biến mất, để lại Băng Tử Huyên cùng đôi nam nữ trẻ. Không gian trong thang máy chợt trở nên lặng lẽ hơn, nhưng không hề bớt đi sự căng thẳng.

Băng Tử Huyên im lặng, nhưng trong đầu vẫn thoáng qua những câu chuyện vừa nghe. Hắn không quan tâm lắm đến các ngôi sao âm nhạc hay thế giới giải trí, nhưng cảnh tượng vừa rồi, với sự khác biệt giữa các thế hệ, khiến hắn thoáng nở một nụ cười nhạt.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, Băng Tử Huyên bước đi với dáng vẻ vội vã. Ánh sáng trắng của đèn bệnh viện phả lên làn da tái nhợt của hắn, khiến hắn trông càng mệt mỏi và gầy guộc. Vừa ra khỏi cánh cửa kính tự động của bệnh viện, không khí lạnh buổi tối lập tức ập vào người, khiến hắn khẽ rùng mình. Hắn dừng lại một chút, nhìn qua con phố phía trước, nơi ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa chiều.

Con phố không quá đông đúc, nhưng vẫn đủ nhộn nhịp với xe cộ lướt qua, tiếng động cơ và tiếng bước chân rầm rì của những người đi bộ. Băng Tử Huyên đứng một chốc, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ quét qua khung cảnh xung quanh như một kẻ xa lạ, rồi nhanh chóng xoay người hướng về phía một bốt điện thoại công cộng ở góc phố.

Hắn bước vào bốt điện thoại, nơi ánh đèn vàng vọt rọi xuống t·ừ t·rần kính mờ, làm cho không gian bên trong trở nên chật chội và ảm đạm. Hắn cầm lấy ống nghe, đặt lên tai, rồi bắt đầu quay số. Tiếng máy tút dài vang lên trong không gian tĩnh mịch. Băng Tử Huyên đứng lặng, tay kia đút sâu vào túi áo, ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính, nhìn dòng người lướt qua trên vỉa hè.

Chỉ sau vài hồi chuông, cuộc gọi đã kết nối. Hắn nói ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại đầy sắc bén, chỉ để lại vài câu đơn giản trước khi nhanh chóng kết thúc. Tiếng gác máy khô khốc vang lên, rồi tất cả lại trở về với sự yên tĩnh của bốt điện thoại nhỏ hẹp. Hắn treo ống nghe trở lại vị trí cũ, tay hơi run nhưng khuôn mặt thì không hề lộ ra cảm xúc nào.

Băng Tử Huyên bước ra khỏi bốt điện thoại, ánh mắt quét qua dòng người một lần nữa. Hắn ngừng lại một chút khi thấy một người đàn ông trung niên đi ngang qua, rồi tiến tới hỏi:



"Xin lỗi, ở đây có quán net nào gần nhất không?"

Người đàn ông thoáng nhìn hắn từ đầu đến chân, có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ vào một hướng phía trước:

"Đi thẳng tầm ba dãy phố, rẽ trái, sẽ thấy quán net ở ngay góc đường."

Băng Tử Huyên gật đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng bước đi.

Băng Tử Huyên bước vào quán net, ánh sáng mờ ảo của căn phòng lờ mờ hiện lên trong đôi mắt của hắn. Không gian nơi đây mang theo mùi khói thuốc thoang thoảng hòa cùng tiếng lách cách của bàn phím và chuột từ các góc phòng. Quán không quá rộng, nhưng đủ để chứa hơn chục chiếc máy tính đang hoạt động. Đa số người trong quán là thanh niên trẻ, vài người đang chơi game bắn súng, vài người khác cắm cúi vào những công việc riêng.

Hắn tiến thẳng đến quầy thu ngân, nơi một chàng trai trẻ ngồi sau chiếc máy tính đang bận rộn ghi thông tin. Khi thấy Băng Tử Huyên bước đến, chàng trai liền ngước lên, nở nụ cười xã giao.

"Chào anh, cần gì ạ?"

"Tôi cần một máy. Lập tài khoản dùng mới," Băng Tử Huyên nói với giọng đều đều nhưng sắc lạnh.

Nhân viên nhanh chóng làm thủ tục cho hắn, nhập thông tin vào hệ thống, rồi trao cho hắn chiếc thẻ tài khoản cùng số máy. Hắn cầm lấy, gật đầu cảm ơn một cách hờ hững rồi tiến về phía góc quán, nơi có một dãy máy tính trống. Chọn cho mình một vị trí khuất, hắn ngồi xuống, khẽ điều chỉnh ghế rồi bắt đầu bật máy lên.

Màn hình máy tính sáng lên trong bóng tối, ánh sáng xanh lam từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Băng Tử Huyên. Hắn lướt mắt nhìn quanh một lượt, ánh nhìn thoáng qua vài người đang mải mê với các tựa game hành động hoặc công việc khác. Một số người dán mắt vào màn hình, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Băng Tử Huyên không quan tâm. Hắn bắt đầu khởi động hệ thống, đôi tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, những ngón tay di chuyển với tốc độ không tưởng. Chỉ trong vài phút, hắn đã tạo ra vô số rào chắn bảo mật, các lớp tường lửa mạnh mẽ được thiết lập để tránh sự theo dõi hoặc bị hack vào hệ thống của hắn. Mỗi lần gõ phím, các đoạn mã phức tạp xuất hiện như những dòng mã bí ẩn, bảo vệ cho con đường truy cập của hắn.

Hành động nhanh chóng và chính xác của Băng Tử Huyên không qua khỏi sự chú ý của một cô gái ngồi gần đó. Cô gái trẻ, vẫn còn mặc đồng phục học sinh cấp ba, thoáng quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt cô đầy tò mò khi thấy thao tác của hắn khác hẳn với những người chơi game xung quanh. Đôi tay của hắn như đang điều khiển một cỗ máy chiến đấu bí mật nào đó.

Băng Tử Huyên hoàn toàn không để ý đến sự chú ý này. Sau khi thiết lập xong các lớp bảo vệ, hắn nhập một chuỗi mã bí ẩn vào hệ thống, mắt nhìn chăm chú vào màn hình. Một trang web ngầm từ từ hiện lên, trông có vẻ bình thường nhưng lại chứa đựng những thông tin mà chỉ những người như hắn mới có thể tiếp cận.

Hắn bắt đầu truy cập vào một hội nhóm bí mật, nơi những đoạn mã và dòng tin nhắn chạy loạn trên màn hình. Hắn cẩn thận đọc từng dòng thông tin, đôi mắt nheo lại đầy suy tính. Càng đọc, sắc mặt của hắn càng trở nên phức tạp, biểu cảm lạnh lùng nhưng sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa nhiều lo lắng.



Băng Tử Huyên thoáng giật mình khi một dòng tin nhắn riêng bất ngờ xuất hiện trên màn hình. Đó là từ kẻ mà hắn và cả thế giới nghĩ rằng đã b·ị b·ắt cách đấy không lâu. Hắn chớp mắt, hơi nheo lại nhìn dòng tin nhắn với vẻ ngờ vực. Tin nhắn này đã được gửi hơn ba ngày trước, và nội dung của nó không chỉ đơn giản là một lời chào hỏi. Kẻ b·ị b·ắt, người mà hắn nghĩ đã không còn khả năng liên lạc, giờ lại nói với hắn những thông tin kinh hoàng.

"Băng Tử Huyên," dòng tin mở đầu lạnh lẽo, "kẻ mà cậu và tôi nghĩ rằng là đồng đội, thật ra là nội gián trong tổ chức của chúng ta. Hắn đã mạo danh người trong hội sau khi người thật bị g·iết."

Hắn ngừng thở trong giây lát, những ngón tay cứng đờ trên bàn phím khi đọc tiếp. Cái c·hết của một thành viên trong hội "Quỷ Vận" đã luôn là một bí ẩn. Không ai biết nguyên nhân thật sự, và mọi dấu vết đều bị xóa sạch. Nhưng giờ đây, qua từng dòng tin nhắn hiện lên, sự thật đen tối dần hé lộ.

"Kẻ bị g·iết," tin nhắn tiếp tục, "không phải ai xa lạ. Hắn là một viên chức cấp cao trong tổ chức ngầm của Mỹ. Nhưng vì một lý do nào đó mà đã bị khử, và người thay thế hắn chính là gián điệp... Hắn đã lừa gạt tất cả chúng ta."

Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Thông tin quá đỗi chấn động, và hơn hết, nó khiến hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đang xoay chuyển quá nhanh. Hắn không thể tin rằng kẻ mà họ đã tin tưởng suốt bao lâu nay lại là một kẻ phản bội đội lốt. Nhưng những gì hắn vừa đọc chỉ là sự bắt đầu của một câu chuyện còn đáng sợ hơn.

Tin nhắn tiếp theo lướt lên: "Vô Diện, cậu và tôi khi vào tổ chức này đều đã được sắp đặt từ trước. Chúng ta không phải ngẫu nhiên được chọn mà là hai con cờ trong một ván cờ lớn hơn. Có vẻ như việc chúng ta sở hữu những loại tiền ảo đặc biệt kia đã khiến chúng ta trở thành mục tiêu."

Băng Tử Huyên dừng lại, nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cố gắng tập trung suy nghĩ. Hóa ra mọi thứ từ khi hắn bước chân vào tổ chức "Quỷ Vận" đều đã được tính toán kỹ lưỡng. Kẻ chọn hắn và người còn lại không phải vô tình, mà có một lý do sâu xa đằng sau đó, một lý do mà hắn chưa từng nhận ra.

Tiếp tục đọc, tin nhắn càng làm hắn thêm lạnh gáy: "Cậu không phải quá kín đáo như cậu nghĩ đâu, Vô Diện. Thông tin của cậu cũng đã bị lộ rồi, chỉ là kẻ đứng sau vẫn chưa quyết định ra tay mà thôi."

Từng từ, từng câu dường như đang khắc sâu vào tâm trí của Băng Tử Huyên. Một dự cảm tồi tệ lan tỏa khắp cơ thể. Hắn không còn an toàn như hắn từng nghĩ, và những bước đi của hắn, dù có cẩn thận đến đâu, cũng có kẻ đang theo dõi. Hắn và kẻ còn lại trong hội, cả hai đều chỉ là những con tốt trên bàn cờ của một thế lực lớn hơn, một thế lực đủ quyền lực để điều khiển cả những cường quốc như Mỹ.

Nhưng điều bất ngờ hơn cả là tin nhắn cuối cùng. Kẻ b·ị b·ắt kia không chỉ đưa ra thông tin chấn động về nội gián, mà còn có một tin nhắn riêng khác từ kẻ mà trước đó Băng Tử Huyên chưa từng nghĩ tới. Nội dung của tin nhắn đó hoàn toàn trái ngược với những gì hắn vừa đọc từ kẻ b·ị b·ắt.

"Đừng tin những gì hắn nói," dòng tin nhắn từ người gián điệp mới mạo danh kia xuất hiện, kèm theo những lời hứa hẹn và cảnh báo. "Cậu không thể biết ai mới thật sự là kẻ địch."

Khi những dòng tin nhắn cuối cùng từ hai kẻ kia hiện lên trên màn hình, Băng Tử Huyên thở dài, tay siết chặt con chuột, lòng đầy trăn trở. Hắn đã phần nào hiểu rõ bản chất sự việc. Cả hai kẻ gửi tin nhắn đều không còn đáng tin cậy. Những bí mật đen tối, sự lừa dối, và thậm chí là máu đã đổ xuống từ những âm mưu này—tất cả chỉ càng khẳng định một điều: hắn không thể tin bất kỳ ai trong số họ nữa.

Ánh sáng xanh nhạt của màn hình chiếu lên khuôn mặt hắn, nhấn sâu vào sự căng thẳng trong đôi mắt. Không còn chỗ cho sự hoang mang hay do dự. Băng Tử Huyên quyết định hành động ngay, chấm dứt mọi liên lạc với t·hế g·iới n·gầm này trước khi quá muộn. Ngón tay hắn nhanh chóng lướt trên bàn phím, bắt đầu quá trình mã hóa tài khoản của mình. Đây không phải lần đầu tiên hắn phải đối mặt với tình thế nguy hiểm như vậy, nhưng lần này cảm giác thực sự khác biệt. Mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.

Hắn nhấn một nút quan trọng trên bàn phím, và ngay lập tức, hệ thống bắt đầu chạy. Từng phần thông tin cá nhân, từ những giao dịch ngầm đến các liên lạc mật, dần dần biến mất khi % trên màn hình tăng dần. Tài khoản của hắn, với biệt danh "Vô Diện" đang bị đưa vào trạng thái "ngủ đông" — một quá trình mã hóa phức tạp sẽ làm biến mất mọi dấu vết, khiến bất kỳ ai cũng không thể lần ra tung tích của hắn. Đây là chiêu bài cuối cùng mà Băng Tử Huyên đã chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp như thế này.

**"Vô Diện"**—biệt danh của hắn trong t·hế g·iới n·gầm, đã từ lâu trở thành biểu tượng của sự mờ ám và không thể truy dấu. Hắn chọn cái tên này bởi vì hắn muốn che giấu danh tính, không để lại bất kỳ dấu vết nào về bản thân trong những phi vụ lớn. Hắn luôn là một cái bóng, một kẻ không mặt không tên giữa đám đông, chỉ để lại những mảnh ghép thông tin mà không ai có thể ghép lại thành bức tranh hoàn chỉnh.

Chỉ còn vài phần trăm nữa, quá trình mã hóa sẽ hoàn tất. Hắn nhìn dãy số chạy trên màn hình với một sự điềm tĩnh lạnh lùng. Thật không ngờ kẻ mà hắn thấy trên bản tin, kẻ b·ị b·ắt sống trong một chiến dịch truy quét lớn, chỉ là một thế thân. Kẻ đó không phải là thành viên thật sự của hội. Sự thật này không chỉ khiến hắn bất ngờ, mà còn khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Hắn nghi ngờ rằng một trong hai kẻ kia—kẻ đã bị g·iết hoặc kẻ phản bội—đã dàn dựng tất cả. Nhưng ai trong số họ mới là kẻ c·hết thật sự, và ai đang mạo danh? Điều này vẫn còn là ẩn số. Dù là ai, thì đối với Băng Tử Huyên, mọi thứ giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Trong mắt hắn, không còn ai đáng tin, kể cả chính tổ chức đã kéo hắn vào con đường nguy hiểm này.

Đôi mắt hắn nhắm lại một lúc lâu trước khi mở ra. Dù không có lời giải rõ ràng về danh tính của kẻ bị g·iết, Băng Tử Huyên cũng không quan tâm nhiều nữa. Điều quan trọng là hắn đã quyết định cắt đứt mọi mối liên hệ với hội "Quỷ Vận" và những kẻ đã lừa dối hắn.

Khi dòng mã cuối cùng hoàn thành, tài khoản "Vô Diện" đã chính thức rơi vào trạng thái "ngủ đông". Không một ai, không một hệ thống nào có thể lần ra hắn từ đây. Hắn tắt máy, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi trong quán net, để lại màn hình tối đen phía sau như dấu chấm hết cho một chương đen tối trong cuộc đời hắn.