Mộng Sinh Giới

Chương 28: Thái độ nhờ bố đời



Chương 28: Thái độ nhờ bố đời

Băng Tử Huyên bước ra khỏi quán net, vẫn còn đắm chìm trong những dòng tin nhắn bí ẩn, những lời cáo buộc khó tin và việc hắn vừa mã hóa tài khoản của mình. Khi vừa rời khỏi quán, một người đàn ông bất ngờ đâm sầm vào hắn. Cú v·a c·hạm nhẹ nhưng đủ khiến hắn lùi lại một bước. Người đàn ông nhanh chóng cúi đầu, giọng lắp bắp xin lỗi: "Ôi, tôi xin lỗi... thực sự xin lỗi!" Hắn không muốn chuyện bé xé ra to nên chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ không sao. Người đàn ông kia cúi đầu thêm một lần rồi vội vàng bước đi, biến mất giữa dòng người qua lại tấp nập.

Vừa cảm thấy đói, Băng Tử Huyên ghé vào một siêu thị tiện lợi gần đó. Cảm giác lạnh từ điều hòa phả ra bên trong làm dịu đi sự căng thẳng trong đầu hắn. Hắn bước qua những quầy hàng đầy ắp đồ ăn nhanh, ánh mắt lướt qua những hộp cơm bày biện gọn gàng trên kệ. Nhiều loại hộp cơm với đủ hương vị, từ thịt nướng, cá chiên đến các loại salad, nhưng hắn quyết định chọn một hộp cơm được dán nhãn giảm giá. Một suất cơm đơn giản với thịt gà và rau, vừa đủ để hắn lót dạ.

Cầm hộp cơm trên tay, Băng Tử Huyên tiến đến quầy thu ngân, nhưng khi chuẩn bị thanh toán, hắn bắt đầu lục túi tìm tiền. Gương mặt hắn dần tối lại khi không thấy tiền đâu. Hắn tìm quanh người, nhưng mọi nỗ lực chỉ là vô ích. Cuối cùng, hắn nhớ lại cú v·a c·hạm với người đàn ông ban nãy. “Có lẽ là hắn!”

Sau một vài giây suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn nữ thu ngân đang chờ với nụ cười nhẹ nhàng. "Thật xin lỗi quá," hắn nói, giọng có chút ngại ngùng. "Tôi có lẽ đã làm rơi mất tiền rồi." Hắn khẽ thở dài, toan mang hộp cơm quay trở lại chỗ cũ. Nữ thu ngân ngượng ngùng mỉm cười, đáp lại một cách lịch sự: "Không sao đâu!"

Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Để tôi thanh toán cho anh."

Băng Tử Huyên quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh cấp ba, gương mặt trẻ trung và có vẻ quen thuộc. Cô bước lên quầy, lấy ví từ túi xách ra rồi nhẹ nhàng đặt tờ tiền lên quầy. "Tính phần này giúp tôi nhé," cô nói với thu ngân. Nhân viên siêu thị nhanh chóng gật đầu, lấy hóa đơn và nói lời cảm ơn.

Băng Tử Huyên hơi cau mày, nhìn cô gái với ánh mắt nghi hoặc. Hắn chưa từng gặp cô trước đây, và hành động này khiến hắn không khỏi thắc mắc. "Cô là ai?" Hắn hỏi, giọng vẫn giữ vẻ lãnh đạm. "Sao lại thanh toán giúp tôi? Nếu cô muốn tôi giúp việc gì thì tốt nhất đừng làm thế. Tôi không phải loại người vì một bữa ăn mà làm bất cứ chuyện gì."

Cô gái không tỏ vẻ bối rối, chỉ khẽ cười, đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch. "Tôi không cần anh giúp gì đâu. Giúp đỡ người khác không nhất thiết phải nhận lại điều gì cả. Nếu anh không muốn nhận sự giúp đỡ này, anh có thể trả lại hộp cơm cũng được."

Lời cô vừa dứt, Băng Tử Huyên toan đưa hộp cơm lại cho nữ thu ngân. Hành động dứt khoát này khiến cô gái hơi bất ngờ, liền vội vã ngăn hắn lại. "Thật sự anh định làm thế sao?" Cô nói nhanh, giọng có chút hốt hoảng. "Tôi chỉ đùa thôi mà! Chỉ là một hộp cơm thôi, có cần suy nghĩ đến mức đó không?"

Cô khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại. "Nếu anh ngại, khi nào có tiền thì trả lại tôi cũng được."

Băng Tử Huyên im lặng một lúc, suy nghĩ. Hắn biết cô đã trả tiền rồi, trả lại hộp cơm cũng không phải cách hay. Sau vài giây, hắn đành giữ lấy hộp cơm, lạnh lùng nói: "Được rồi. Tôi sẽ trả lại cho cô sau."

Cô gái mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng. "Tùy anh thôi."



Băng Tử Huyên nhìn cô gái trước mặt. "Phiền cô cho tôi biết thông tin liên lạc để sau này có thể trả tiền, hoặc nếu cô muốn, có thể đi cùng tôi một lát để lấy tiền ngay bây giờ... cũng không xa nơi này là mấy."

Hắn nói xong, chỉ định thử xem phản ứng của cô thế nào, không ngờ cô gái lại đáp ngay lập tức, giọng nói bình thản nhưng quyết đoán: "Nếu vậy, phiền anh dẫn đường."

Câu trả lời dứt khoát của cô khiến Băng Tử Huyên không khỏi bất ngờ. Hắn khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười thoáng qua, ánh mắt hơi sắc lại. "Cô không sợ tôi đưa cô đến nơi đó rồi dỡ thủ đoạn sao?"

Cô gái nghe xong, không nhịn được mà bật cười lớn, tiếng cười vang lên nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự thách thức. "Tôi chỉ sợ anh không làm được thôi," cô đáp lại, đôi mắt sáng lên chút tinh nghịch nhưng ẩn chứa sự kiên định. Giọng nói của cô mang theo một loại tự tin khiến Băng Tử Huyên cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Hắn không đoán được ẩn ý đằng sau lời nói ấy là gì, nhưng cảm giác rõ ràng rằng cô gái này không phải người tầm thường.

Băng Tử Huyên không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu. "Vậy đi theo tôi."

Cả hai cùng bước ra khỏi siêu thị tiện lợi, hòa vào dòng người đang đi lại trên phố. Băng Tử Huyên đi trước, từng bước chắc nịch, còn cô gái lặng lẽ theo sau, đôi chân nhỏ nhắn bước theo nhịp đều. Bầu không khí giữa họ có chút im lặng nhưng không hề ngượng ngùng. Thỉnh thoảng, hắn liếc nhìn cô từ khóe mắt, cố gắng nắm bắt thêm chút manh mối về người đang đi cạnh mình, nhưng chỉ thấy cô vẫn bình thản bước đi, ánh mắt lơ đãng nhìn ngắm phố phường.

Không hiểu sao, sự tự tin và sự bình thản của cô khiến Băng Tử Huyên có chút bối rối. Dù bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong đầu lại âm thầm suy nghĩ về người con gái đang bước sau lưng mình.

Sau hơn 20 phút đi bộ, cả hai cuối cùng cũng đến trước một phòng bệnh. Cô nữ sinh đứng trước cửa, nhìn số phòng với vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi. "Chỗ này sao? Có phải nhầm không?" cô lên tiếng hỏi, mắt hướng về phía Băng Tử Huyên.

Hắn không trả lời, chỉ tiến lại cửa và thử mở. Cửa đã bị khóa từ bên trong. "Chờ tôi một lát," Băng Tử Huyên nói ngắn gọn, rồi gõ nhẹ vào cánh cửa.

Không ngờ rằng cô gái tóc bạch kim vẫn còn ở trong phòng, Băng Tử Huyên thoáng bối rối. Cô ấy đang say ngủ trên giường bệnh, nhưng tiếng gõ cửa khiến cô tỉnh dậy ngay lập tức. Vội vàng bước chân trần xuống sàn, cô tiến về phía cửa, giọng ngái ngủ nhưng vội vã: "Tới ngay, chờ tôi một chút!"

Cánh cửa mở ra, và người đầu tiên cô thấy là Băng Tử Huyên. Bộ quần áo của cô có chút xộc xệch, một phần ngực lộ ra do cô vừa ngủ dậy mà không chỉnh trang. Thoáng nhận ra tình huống, Băng Tử Huyên ngay lập tức quay mặt đi, giữ vẻ điềm tĩnh nhưng rõ ràng là ngượng ngùng.



Cô gái tóc bạch kim cũng nhanh chóng nhận ra sự bất tiện, khuôn mặt thoáng đỏ lên. Cô cuống cuồng kéo lại áo, tay nắm chặt vạt áo để che kín phần hở, ánh mắt lúng túng.

Đúng lúc đó, cô nữ sinh đi cùng Băng Tử Huyên thoáng sững lại, đôi mắt mở to kinh ngạc khi nhận ra cô gái tóc bạch kim. Ngay lập tức, cô đưa tay lên miệng, định thốt lên tên của cô ấy, nhưng ngay khi những âm tiết đầu tiên được thốt ra, cô gái tóc bạch kim đã nhanh chóng đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng.

Hiểu ý, cô nữ sinh im bặt, chưa kịp nói hết tên đối phương. Cả hai trao đổi một ánh nhìn thầm lặng, đầy sự hiểu ngầm. Băng Tử Huyên đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng dấy lên chút hoài nghi. Hắn chưa thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng rõ ràng có điều gì đó không bình thường về thân phận của cô gái tóc bạch kim.

Không để Băng Tử Huyên có thời gian suy nghĩ thêm, cô gái tóc bạch kim nhanh chóng mời cả hai bước vào trong phòng. "Mời vào, chúng ta nói chuyện ở trong này," cô nói với giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự cảnh giác.

Cả ba bước vào phòng, không khí trong phòng bệnh có chút tĩnh lặng. Băng Tử Huyên liếc mắt nhìn qua chiếc giường bệnh của mình, cảm thấy nó khá lộn xộn. Chưa kịp nói gì, cô gái tóc bạch kim đã vội vàng tiến tới, nhanh nhẹn thu dọn mọi thứ một cách gọn gàng.

"Thật ngại quá!" Cô khẽ nói, đôi tay không ngừng sắp xếp lại mền gối.

Băng Tử Huyên im lặng, chờ cô hoàn thành công việc. Khi thấy cô nữ sinh vẫn đứng nhìn, hắn khẽ quay qua, giọng trầm thấp: "Phiền cô chờ thêm chút nữa."

Cô nữ sinh đứng đó, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô gái tóc bạch kim, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. Không kìm được, cô quay qua Băng Tử Huyên, giọng đầy tò mò: "Anh và cô ấy là người yêu sao?"

Nghe vậy, Băng Tử Huyên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, vẻ bình thản nhưng không hẳn phủ nhận: "Không phải, quen biết cô ta cũng chỉ là tình cờ mà thôi."

Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát của hắn khiến cô nữ sinh không hỏi thêm gì nữa. Cô chuyển ánh mắt trở lại, tiếp tục dõi theo cô gái tóc bạch kim đang cặm cụi dọn dẹp.

Khi mọi thứ đã được sắp xếp lại ngăn nắp, cô gái tóc bạch kim đứng thẳng lên, nhìn vào chiếc giường giờ đã sạch sẽ và gọn gàng, ánh mắt thoáng lộ vẻ hài lòng. Nụ cười nhẹ nhàng hiện trên gương mặt cô, toát lên sự vui vẻ giản dị.

"Xong rồi!" Cô quay người lại, tiến về phía hai người, nét mặt bình thản nhưng ánh mắt ánh lên sự thân thiện.

Khi cô gái tóc bạch kim vừa thu dọn xong giường bệnh, cô quay lại tiến về phía Băng Tử Huyên và cô nữ sinh. Ánh mắt cô khẽ dừng lại trên cô gái trẻ với vẻ thắc mắc, định hỏi xem cô ấy là ai. Nhưng trước khi cô kịp mở lời, Băng Tử Huyên đã chìa tay ra, ánh mắt không chút bối rối.



"Cho tôi vay thêm một ít tiền nữa," hắn nói, giọng đều đều, chẳng khác gì một lời đề nghị bình thường.

Cô gái tóc bạch kim thoáng nhìn hắn, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt. Hơi chớp mắt, cô hỏi: "Chỗ vừa nãy cậu đã tiêu hết rồi sao?" Giọng điệu của cô pha lẫn chút bất ngờ và không thể tin nổi.

Nhìn thấy nét ngạc nhiên của cô, Băng Tử Huyên vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ, không chút cảm giác áy náy. Cô nhìn lại hắn một lần nữa, rồi quay qua cô gái nữ sinh, nở nụ cười ngượng nghịu như thể cảm thấy mình đang bị đùa cợt. Cô thở dài một cách nặng nề, gương mặt thoáng vẻ hơi cáu kỉnh.

"Tốc độ tiêu tiền của cậu như thế này cũng quá nhanh rồi," cô nói, giọng pha lẫn chút trách móc. "Số tiền tôi đưa vừa rồi không ít, cậu lại tiêu sạch trong một chốc. Và giờ, cậu lại muốn tôi đưa thêm?"

Ánh mắt cô trở nên sắc hơn, rõ ràng cô không hài lòng với thái độ của Băng Tử Huyên. Những cảm xúc bực bội dần dần hiện rõ hơn, cô cảm thấy như mình đang bị lợi dụng một cách trắng trợn. Sau một lúc suy nghĩ, cô cắn môi, quay mặt đi, tỏ rõ vẻ không vui.

"Cậu coi tôi là cái máy rút tiền tự động sao?" Cô nói, giọng đầy căng thẳng. "Không!"

Cô nhấn mạnh từ "Không" với một sự quyết đoán mà trước đây cô chưa từng thể hiện. Cô không hề giấu diếm sự thất vọng trong ánh mắt, như thể cô đang cố gắng đặt ranh giới rõ ràng giữa việc giúp đỡ và bị lợi dụng.

Cô nữ sinh thấy không khí giữa Băng Tử Huyên và cô gái tóc bạch kim trở nên căng thẳng đến khó thở, vội vã bước lên, hai tay xua xua như muốn phá tan bầu không khí ngột ngạt ấy.

"Chỉ là tiền của một hộp cơm thôi mà... không cần... không cần nữa đâu!" Cô nói với giọng đầy sự bối rối, cố làm dịu đi tình huống khó xử. Không chần chừ, cô chạy tới chỗ cô gái tóc bạch kim, ánh mắt tràn đầy sự thông cảm.

"Cả chị Bạch Liên cũng không cần bực mình như vậy đâu... Thật ra, anh ta không phải là người tiêu xài phung phí gì cả, mà là bị trộm mất tiền rồi." Giọng nói của cô nữ sinh dịu dàng, như thể muốn khuyên nhủ và an ủi. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bạch Liên, nở một nụ cười chân thành.

Bạch Liên - cái tên vang lên như một cơn gió nhẹ nhàng mà đầy quý phái, tỏ rõ một vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết.

Trong khi đó, Băng Tử Huyên đứng ở một bên, không nói gì, tay vẫn giữ chặt hộp cơm đã nguội lạnh từ lúc nào. Hắn không biết mình đã làm sai ở chỗ nào, trong tâm trí, việc vay tiền chỉ là chuyện thường tình, và hắn nhất định sẽ trả lại sớm thôi. Nhưng điều hắn không nhận ra, đó là thái độ khi hắn vay tiền – quá mức lạnh lùng và vô cảm, khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng không cần thiết.

Băng Tử Huyên có thể cảm nhận rõ sự khó chịu của Bạch Liên. Một người khác, trong hoàn cảnh này, có lẽ đã nổi nóng và mắng mỏ hắn không tiếc lời.