Mộng Sinh Giới

Chương 29: Sự quan tâm bất ngờ



Chương 29: Sự quan tâm bất ngờ

Băng Tử Huyên tháo chiếc vòng tay bạc từ cổ tay phải, một món trang sức tinh xảo nhưng cũng giản đơn, đặt nó vào lòng bàn tay rồi bước tới trước mặt cô gái nữ sinh. Hắn hạ giọng, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng không giấu nổi chút căng thẳng.

"Tạm thời cô cầm trước vật này. Khi nào tôi có tiền, tôi sẽ chuộc lại," hắn nói, giọng trầm mà dứt khoát.

Cô gái nữ sinh nhìn hắn, đôi mắt mở to đầy bất ngờ khi thấy chiếc vòng bạc. Nó tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, đơn giản nhưng rất đẹp. Ngỡ ngàng, cô xua tay không nhận.

"Anh có cần phải làm đến mức này không? Thứ này... thật sự không cần đâu..." Giọng cô đầy lúng túng, không dám nhận lấy thứ có vẻ quý giá đến vậy.

Bên cạnh, Bạch Liên quan sát toàn bộ sự việc, không còn giữ được vẻ kiềm chế. Cuối cùng, cô lớn tiếng, không giấu được sự bực tức trong giọng nói.

"Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Từ thái độ cho đến cách cư xử, mỗi lúc cậu càng trở nên cổ quái và khó hiểu hơn! Nếu cứ như thế này, cả đời cậu cũng sẽ chẳng có ai ở gần cậu được đâu!"

Lời nói của Bạch Liên khiến không gian trở nên ngưng trệ trong giây lát. Cô không chỉ bực tức, mà còn như thể đang cố đập vỡ lớp băng lạnh giá quanh hắn, lớp băng mà hắn đã xây dựng xung quanh bản thân suốt thời gian dài. Băng Tử Huyên đứng đó, im lặng lắng nghe, nhưng không phải không hiểu. Hắn biết lời cô nói là sự thật. Hắn luôn hành xử theo cách khiến người khác khó chịu, xa lánh, nhưng hắn chưa bao giờ để tâm. Đối với hắn, những mối quan hệ xã hội chẳng phải điều cần thiết, bạn bè hay đồng đội cũng vậy, hắn luôn nghĩ chỉ cần dựa vào bản thân là đủ.

Nhưng giờ, khi Bạch Liên nói thẳng ra điều mà chẳng ai từng nói với hắn, hắn không thể không suy nghĩ.

Băng Tử Huyên đứng lặng yên, đôi mắt cúi xuống nhìn chiếc vòng bạc trong tay. Những lời Bạch Liên vừa nói dường như đang xoáy sâu vào suy nghĩ của hắn, không thể phản bác được, bởi vì chúng quá đúng. Sự thật đôi khi đắng chát, nhưng không thể chối cãi. Hắn đứng đó, như một tượng đá, với chiếc vòng bạc lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay. Cả căn phòng rơi vào im lặng, chỉ có tiếng thở dài nhẹ nhàng của Bạch Liên vang lên, xé toạc bầu không khí ngột ngạt.

Bạch Liên nhìn hắn một lúc lâu, rồi quay sang cô nữ sinh, giọng cô bình thản nhưng ẩn chứa sự quan tâm:



"Cậu ấy nợ em bao nhiêu?"

Cô gái nữ sinh, vừa ngạc nhiên vừa lúng túng, lập tức xua tay, giọng lắp bắp: "Chị Bạch Liên, chỉ là vài đồng tiền lẻ thôi mà... không đáng đâu, thực sự không cần phải đến mức vậy đâu!"

Bạch Liên khẽ nhíu mày, ánh mắt dứt khoát, cô không nói gì mà chỉ rút từ túi ra một tờ tiền mệnh giá lớn, đặt lên bàn.

"Như thế này có đủ chưa?" Giọng cô trầm nhưng mạnh mẽ, không chấp nhận sự từ chối.

Nữ sinh ngỡ ngàng, đôi mắt mở to khi nhìn thấy tờ tiền trước mặt. Số tiền này lớn hơn nhiều so với những gì cô đã bỏ ra, đủ khiến cô do dự. Cô nhìn Bạch Liên với ánh mắt ái ngại.

"Liên Hoa, chị đưa như thế này... thật sự nhiều quá rồi..." Cô lí nhí nói, không dám nhận lấy số tiền từ tay Bạch Liên.

Nhìn sự lưỡng lự của nữ sinh, Bạch Liên khẽ cười, nụ cười dịu dàng nhưng cũng đầy ý tứ. Cô không tiếp tục đưa tiền nữa, mà thay vào đó, từ từ rút ra một tấm danh th·iếp nhỏ từ ví của mình, trên đó là chữ ký đặc trưng của cô, đơn giản nhưng đầy uy tín.

"Vài ngày nữa, tôi sẽ có một buổi biểu diễn. Em chỉ cần đưa tấm danh th·iếp này ra, sẽ có chỗ ngồi tốt nhất. Hãy giữ lấy nó."

Lời nói của Bạch Liên nhẹ nhàng nhưng lại như một lời mời đầy trọng lượng. Nữ sinh đứng đó, hai tay cầm tấm danh th·iếp, đôi mắt mở lớn không thể tin nổi. Cô biết rõ giá trị của nó – một tấm vé VIP vào buổi biểu diễn của một ngôi sao như Liên Hoa là điều mà bất cứ ai cũng phải ao ước, đặc biệt là với người như cô.

Cô gái không thể giấu được niềm vui trong lòng, môi khẽ mỉm cười nhưng vẫn không dám quá thể hiện. "Chị... chị thật sự cho em tấm vé này sao?" Cô hỏi với vẻ rụt rè, như thể lo sợ điều này chỉ là một giấc mơ.



Bạch Liên gật đầu, nụ cười trên môi cô trở nên dịu dàng hơn. "Đúng vậy. Hãy coi đó như một món quà nhỏ từ tôi."

Nữ sinh không biết nói gì thêm, lòng vui không tả xiết, cảm giác như vừa nhận được một món quà quý giá hơn cả số tiền ban đầu. Cô biết buổi biểu diễn của Liên Hoa sẽ là một sự kiện đặc biệt, và việc được tham dự với tấm vé danh dự thế này là điều mà cô không thể ngờ tới.

Băng Tử Huyên đứng bên cạnh, im lặng nhìn sự việc diễn ra trước mắt. Hắn không hiểu tại sao Bạch Liên lại hành xử như vậy, nhưng dường như mọi chuyện xảy ra với cô gái này đều có lý do, một lý do mà hắn chưa nắm bắt được. Nhưng dù thế nào, hắn biết rằng mình nợ cô một lời cảm ơn, dù những lời đó chưa bao giờ dễ dàng thốt ra khỏi miệng hắn.

Bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng dịu xuống, sự căng thẳng ban đầu đã tan biến, thay vào đó là sự bình thản nhẹ nhàng.

Nữ sinh bỗng nhiên nhận được cuộc gọi, cô vội vã bắt máy, giọng nói bên kia rõ ràng là của mẹ cô. Cả hai trò chuyện trong giây lát, từ tốn nhưng đầy thân mật, rồi cô xin phép Băng Tử Huyên và Bạch Liên rời đi. Cô cúi chào hai người, không quên cảm ơn vì buổi gặp gỡ hôm nay, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng, để lại một không gian thoáng hơn nhưng vẫn có chút luyến tiếc.

Băng Tử Huyên buộc lại chiếc vòng bạc vào cổ tay, ngón tay hắn di chuyển nhẹ nhàng, như thể đó là một hành động quen thuộc. Sau đó, hắn quay sang nhìn Bạch Liên, đôi mắt hơi nghi hoặc nhưng vẫn giữ sự tôn trọng. "Cô là người nổi tiếng sao? Đúng thật là khiến người khác phải bất ngờ..." Giọng hắn có chút lơ đãng nhưng vẫn đầy ý tứ.

Bạch Liên nghe vậy thì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười của cô thanh thoát nhưng không kém phần kín đáo. "Chỉ là ca sĩ mới nổi với vài vai diễn nhỏ trong phim thôi mà. Bạch Liên tôi thành thật mà nói vẫn chưa đáng để người khác phải nhắc đến."

Băng Tử Huyên cười nhạt, hắn không quen với việc ai đó khiêm tốn đến mức này, nhưng cũng không định tranh cãi. "Cô cũng khiêm tốn quá rồi... với những gì cô đã làm được, thật sự đáng khâm phục."

Một khoảng lặng thoáng qua giữa hai người, rồi hắn nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô, giọng điệu chùng xuống nhưng chân thành. "Chuyện hôm nay... thành thật xin lỗi, tôi đã khiến cô không vui."

Bạch Liên lắc đầu, vội ngắt lời hắn. "Thôi nào, không cần phải nghiêm trọng thế. Cậu nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ quay lại thăm cậu."



Cô chuẩn bị quay người rời đi thì đột nhiên dừng lại, liếc nhìn về phía Băng Tử Huyên như nhớ ra điều gì. "À, còn chuyện của cô bé kia… đã có người đến đón em ấy về rồi. Thân thế của em ấy cũng không đơn giản đâu, có vẻ là người từ một gia đình danh gia vọng tộc có thế lực lớn." Giọng cô trở nên trầm ngâm, chứa đầy suy tư. "Không ngờ cậu lại quen biết với người như vậy đấy."

Bạch Liên nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, khi cả một đoàn xe sang trọng tiến vào, hộ tống cô bé rời đi. Khí chất sang trọng và uy quyền của họ khiến ai cũng phải chú ý. Ngay cả vị giám đốc bệnh viện này cũng đích thân ra nghênh đón, cúi mình trước họ. Điều đó khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Bạch Liên đứng đó một lúc lâu, ánh mắt thoáng nhìn về phía Băng Tử Huyên. Dường như cô vẫn còn điều gì đó muốn nói. Cô nhẹ giọng, phá vỡ sự im lặng:

"Ăn cơm xong thì nhớ uống thuốc nhé, thuốc tôi đã sắp sẵn cho cậu rồi, để ở bên cạnh giường." Cô chỉ về phía tủ cạnh đầu giường, nơi có một gói thuốc cùng một chai nước đã mở sẵn. Giọng cô dịu dàng nhưng không kém phần dứt khoát, như thể muốn chắc chắn rằng Băng Tử Huyên sẽ tuân thủ mọi điều cô dặn dò.

Hắn ngước nhìn cô, đôi mắt có chút lơ đãng nhưng sâu trong đó là sự lắng nghe. Không phải ai cũng dành cho hắn sự quan tâm tỉ mỉ như vậy. Bạch Liên tiếp tục nói, không hề để ý đến sự im lặng từ phía hắn.

"Còn nữa, tôi có mua cho cậu một chiếc điện thoại mới. Để ở cạnh giường đó." Cô khẽ chỉ về chiếc hộp nhỏ đặt ngay ngắn bên gối. "Số của tôi đã lưu sẵn trong đó. Nếu có chuyện gì, cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Băng Tử Huyên quay đầu, nhìn thoáng qua chiếc điện thoại mới, lòng không khỏi ngạc nhiên. Hắn chưa từng nghĩ rằng Bạch Liên lại chu đáo đến vậy, lo lắng từ việc ăn uống, uống thuốc đến cả việc liên lạc. Cảm giác như sự quan tâm này quá đỗi thân thuộc, nhưng lại khiến hắn lúng túng.

Bạch Liên nhìn hắn một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói thêm: "Nhớ nghỉ ngơi đúng giờ, đừng thức khuya quá. Bệnh tình của cậu cần thời gian hồi phục, đừng để bản thân quá mệt mỏi."

Cô nói đến đây thì mới yên tâm. Ánh mắt Băng Tử Huyên vẫn lãnh đạm, nhưng có gì đó khác lạ trong đôi mắt sâu thẳm của hắn. Có lẽ hắn đang nghĩ ngợi nhiều, nhưng lại chẳng nói ra. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười như một cái gật đầu nhẹ nhõm với bản thân, rồi quay người bước ra cửa.

Trước khi bước hẳn ra ngoài, cô còn quay lại, giọng trầm lại một chút: "Nhớ kỹ những gì tôi đã dặn. Đừng để bản thân trở nên quá cô độc, được không?" Cô không đợi hắn trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng kéo cửa, chuẩn bị rời đi.

Ngay khi cửa vừa khép lại, tiếng "Cảm ơn" trầm lặng từ Băng Tử Huyên vang lên phía sau cô, nhỏ nhưng rõ ràng. Bạch Liên nghe thấy, đứng lặng lại một chút, môi khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng, rồi cô chầm chậm bước đi, để lại căn phòng trong sự tĩnh lặng đầy suy tư.

Trong phòng, Băng Tử Huyên vẫn đứng đó, tay nắm nhẹ chiếc vòng bạc trên cổ tay. Hắn không quen nói lời cảm ơn, nhưng lần này, chính hắn cũng cảm thấy bản thân cần phải nói điều đó.