Mộng Sinh Giới

Chương 30: Nữ y tá bất thường



Chương 30: Nữ y tá bất thường

Đêm khuya, không gian bên trong bệnh viện trở nên tĩnh mịch, yên lặng đến mức nghe rõ từng hơi thở đều đặn của thời gian trôi qua. Ánh đèn mờ ảo từ hành lang hắt vào phòng qua khe cửa nhỏ, đủ để tạo ra một vệt sáng mờ nhạt trên tường. Băng Tử Huyên nằm trên giường bệnh, cơ thể đã mệt nhoài, nhưng trong đầu hắn vẫn luôn tồn tại một trạng thái cảnh giác không thôi. Nơi này quá xa lạ với hắn, và chính sự xa lạ đó khiến mọi giác quan của hắn căng ra, dù thuốc mà Bạch Liên đưa đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Từng đợt âm thanh kỳ lạ bất chợt vang lên giữa không gian tĩnh mịch: lúc thì tiếng bước chân rất khẽ, như ai đó lén lút bước qua, lúc thì tiếng thì thầm thoảng qua như tiếng gió, làm hắn không tài nào xác định được đó là thật hay chỉ là ảo giác trong đầu. Nhưng bất kể là gì, hắn cũng không thể phớt lờ được. Hắn cảm nhận rõ ràng từng tiếng động đó dội vào màng tai, khiến hắn không ngừng thắc mắc.

Băng Tử Huyên cố gắng nằm yên, hít thở đều để lấy lại chút thư thái, nhưng không sao đẩy lùi được cảm giác khó chịu. Hắn nghiêng người, liếc nhìn đồng hồ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, kim giờ đã chỉ qua 2 giờ sáng. Bên ngoài cửa sổ, màn đêm đen như mực, không một tiếng động từ thành phố xa xôi nào vọng lại. Chỉ có sự yên lặng phủ lên tất cả.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ miệng hắn, khẽ kéo tấm chăn lên đến ngực. Hắn biết bản thân đã quá mức cảnh giác rồi, có lẽ những âm thanh kia cũng chỉ là do tâm trí hắn quá n·hạy c·ảm mà thôi. Nghĩ vậy, Băng Tử Huyên nhắm mắt lại, tự nhủ với chính mình rằng nên chìm vào giấc ngủ.

Chiếc chăn mềm mại phủ lên cơ thể hắn, vẫn còn thoang thoảng mùi hương dịu dàng của Bạch Liên. Một thứ hương thơm thanh khiết, nhẹ nhàng.

Băng Tử Huyên không nghĩ nhiều nữa, để cho cơn buồn ngủ ngày càng mạnh mẽ chiếm lấy hắn. Mắt hắn khẽ nhắm chặt, đầu óc dần trở nên mơ hồ trong sự kết hợp giữa mệt mỏi và tác dụng của thuốc. Cơn buồn ngủ kéo đến như một làn sóng, mạnh mẽ và không thể cưỡng lại. Những âm thanh kỳ lạ, những tiếng động nửa thật nửa ảo kia dường như cũng tan biến, chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch ôm lấy hắn, đưa hắn vào cõi mộng.

Nhưng ngay trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trong lòng hắn thoáng có một cảm giác mơ hồ... như thể có điều gì đó không đúng. Song, hắn quá mệt mỏi để suy nghĩ thêm, và cứ thế, hắn buông mình vào giấc ngủ, để mặc những gì xảy ra sẽ xảy ra.

Băng Tử Huyên chìm vào giấc ngủ sâu được khoảng gần một giờ thì bất chợt ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân. Ban đầu rất khẽ, dường như chỉ là những tiếng động mơ hồ lọt qua khe cửa, nhưng mỗi lúc một rõ ràng, như tiếng vang trên nền gạch cứng dội lại trong không gian tĩnh mịch của bệnh viện. Tiếng bước chân ấy chầm chậm, nhưng kiên định, càng lúc càng gần. Tuy nhiên, Băng Tử Huyên vẫn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không hề nhận thức được sự hiện diện của người đến.

Cánh cửa phòng hắn nhẹ nhàng được đẩy ra. Trong ánh sáng mờ nhạt, một nữ y tá bước vào. Trên tay cô ta cầm dụng cụ y tế, bộ đồng phục trắng toát làm nổi bật lên dáng người thanh mảnh. Nhưng đôi mắt của cô ta lại khác hẳn với vẻ dịu dàng thường thấy ở một y tá. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, lóe lên một tia sáng nguy hiểm khi nhìn về phía giường nơi Băng Tử Huyên đang nằm.

Cô ta bước chậm, không phát ra bất cứ tiếng động nào, như thể đã quen thuộc với việc lén lút này. Khi đến bên giường, cô ta dừng lại, nhìn hắn nằm im lìm, quay lưng về phía mình, thở đều đặn như thể đang ngủ say. Một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên môi cô. "Không ngờ hắn ta lại là mục tiêu..." Cô lẩm bẩm, giọng nói thấp thoáng chút tiếc nuối. "Kẻ này còn trẻ như vậy, lại có giá trị lớn đến thế, đúng là đáng tiếc... Một khuôn mặt đẹp trai như vậy, mà số phận lại phải chấm dứt sớm..."



Không chần chừ thêm nữa, cô ta đưa tay lên, từ trong tay áo dài trắng xuất hiện một lưỡi dao mổ sắc bén. Ánh sáng từ lưỡi dao phản chiếu lên bức tường phía sau lưng cô, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Đôi mắt cô ta tập trung vào động mạch cổ của Băng Tử Huyên, ánh nhìn lạnh lẽo nhưng chắc chắn, như một con thú săn đã khóa mục tiêu. Một nhát dao sắc như lưỡi hái tử thần, chỉ cần một đường cắt ngọt là có thể kết thúc tất cả. Cô ta không chần chừ, lưỡi dao hạ xuống nhanh và mạnh, đâm thẳng về phía cổ của hắn, mục tiêu của cô chắc chắn, không chút do dự.

Nhưng ngay khi lưỡi dao tưởng như đã chạm đến mục tiêu, một chuyện ngoài dự đoán xảy ra. Trong tích tắc, Băng Tử Huyên bật người sang một bên với tốc độ phản ứng cực nhanh, né tránh hoàn toàn nhát dao chí mạng ấy. Hóa ra từ đầu đến giờ, hắn không hề chìm sâu vào giấc ngủ, mà vẫn luôn duy trì sự cảnh giác nhất định.

Nữ y tá bị bất ngờ, đôi mắt cô ta mở to trong chớp nhoáng khi thấy cú né điêu luyện của Băng Tử Huyên. Lưỡi dao sắc bén của cô chỉ cắm mạnh vào tấm nệm nơi hắn vừa nằm. Mặt cô ta biến sắc, không ngờ đối thủ của mình lại có phản ứng nhanh nhẹn đến thế.

Nữ y tá vừa dứt lời, lưỡi dao sáng loáng trong tay cô ta lại vung lên, lần này chém liên tục, không chút nương tay. Tiếng dao rít lên trong không khí, tạo ra một luồng sát khí cực mạnh, mỗi nhát chém đều nhắm vào những vị trí hiểm trên cơ thể Băng Tử Huyên. Hắn lập tức nhảy khỏi giường, nhanh nhẹn như một con báo săn, né tránh từng đòn t·ấn c·ông trong gang tấc. Không dừng lại ở đó, hắn còn dùng chân đạp mạnh vào thân giường, đẩy nó lao về phía cô ta như một v·ũ k·hí chắn ngang đường t·ấn c·ông.

"Rốt cuộc tại sao cô lại muốn g·iết tôi?" Băng Tử Huyên hỏi lớn, cố giữ khoảng cách an toàn.

Nữ y tá cười lạnh, đôi mắt lóe lên sự khinh bỉ: "Chẳng phải là vì tiền sao? Nhưng không ngờ, cậu cũng có chút kỹ năng. Xem ra, cậu không phải là tay mơ nhỉ?"

Băng Tử Huyên nghe vậy chỉ nhếch mép cười: "Không ngờ thông tin về tôi lại đã có kẻ tìm ra rồi. Đúng như hắn ta đã dự đoán."

Nhưng dù hắn có phản công bằng cách dùng giường làm v·ũ k·hí, cô ta vẫn không chút nao núng. Với một cú đẩy nhẹ, cô ta gạt chiếc giường ra khỏi đường đi, không để lộ bất kỳ kẽ hở nào. Ngay khi cô thấy Băng Tử Huyên có vẻ chậm lại một chút, cô nhanh chóng phóng dao mổ thẳng về phía hắn. Lưỡi dao xé gió, sượt qua má Băng Tử Huyên, chỉ cách một chút nữa thôi là lấy mạng hắn.

Băng Tử Huyên xoay người, mắt hắn ánh lên sự sắc lạnh, giờ đây hắn hiểu rõ hơn về đối thủ trước mặt. Đây không phải là một kẻ nghiệp dư. Cô ta có thân thủ của một sát thủ chuyên nghiệp, không phải loại người dễ đối phó. Mỗi đòn ra tay đều có sự điêu luyện, không hề có sự do dự hay chần chừ.

Nữ y tá, không chần chừ thêm một giây nào, lấy từ phần đùi hai thanh kim lớn, nhọn hoắt ở đầu. Ánh mắt cô ta rực lên, tỏa ra sát khí: "Không còn nhiều thời gian nữa, cũng nên kết thúc rồi."

Ngay lập tức, cô ta lao thẳng tới, những thanh kim trong tay vung lên như lưỡi kiếm. Từng cú đâm của cô ta nhanh như chớp, nhắm thẳng vào các huyệt vị trên người Băng Tử Huyên. Hắn né tránh, nhưng cô ta quá nhanh, mỗi lần Băng Tử Huyên vừa lùi về sau, cô ta lại tiến tới một bước, không để hắn có khoảng cách để phòng thủ.



Lưỡi kim của cô ta lao tới, nhắm vào ngực Băng Tử Huyên. Hắn nhanh chóng nghiêng người sang bên, nhưng cô ta đã lường trước được điều này. Thanh kim thứ hai từ tay trái của cô phóng ra, đâm thẳng vào sườn hắn. Trong tích tắc, Băng Tử Huyên dùng cẳng tay đỡ lấy đòn t·ấn c·ông đó, nhưng cảm giác đau nhói truyền đến từ tay, chứng tỏ lực của đòn này không hề nhẹ.

Hắn lập tức phản đòn, tung một cú đá vòng từ dưới lên, nhắm vào cổ tay cô ta. Nhưng nữ y tá nhanh nhẹn lùi lại, né tránh, sau đó xoay người tung một cú đá ngược lại vào ngực hắn. Cả hai đụng độ quyết liệt, từng động tác của họ như những vũ điệu c·hết chóc, liên tục đổi hướng, di chuyển, ra đòn và né tránh. Mỗi bước đi, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều mang đầy sát khí và sự tập trung cao độ.

Băng Tử Huyên nhận ra rằng nếu tiếp tục kéo dài, hắn sẽ mất sức trước, vì cô ta không ngừng t·ấn c·ông với tốc độ quá nhanh. "Kẻ này ra tay thật độc ác, mỗi đòn xuất ra đều là muốn lấy mạng," hắn nghĩ, trong khi vẫn tránh né những đòn t·ấn c·ông liên tục.

Nữ y tá lần này không để hắn có thời gian nghỉ. Cô ta xoay người, dùng thanh kim trong tay chém một đường từ trên xuống, nhắm vào vai Băng Tử Huyên. Hắn nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ta, nhưng cô ta lại lập tức xoay cổ tay, đảo ngược hướng đòn t·ấn c·ông, khiến hắn buộc phải lùi lại. Cô ta dùng động tác đảo chiều, tiếp tục lao tới với tốc độ chóng mặt.

Tuy nhiên, ngay lúc cô chuẩn bị tung đòn chí mạng, Băng Tử Huyên bất ngờ đạp mạnh chân xuống sàn, bật người lên cao và xoay tròn trong không trung. Cú xoay người này không chỉ giúp hắn tránh đòn, mà còn tạo đà cho hắn tung một cú đá cực mạnh vào đầu cô ta.

"Rầm!"

Cú đá trúng đích, khiến cô y tá lảo đảo về phía sau, máu rỉ ra từ khóe miệng. Cô ta nhìn hắn đầy căm phẫn, ánh mắt dần tối sầm lại vì sự thất bại.

''Không tệ..." cô ta thở dốc, tay vẫn nắm chặt thanh kim, nhưng rõ ràng cô ta đã thấm mệt.

Nữ y tá kia đứng khom người, thở dốc sau cú đá bất ngờ của Băng Tử Huyên. Mắt cô ta rực lên tia phẫn nộ, nhưng sự mệt mỏi bắt đầu hiện rõ. Cô ta đột nhiên thò tay vào trong túi áo y tế, rút ra một viên thuốc nhỏ màu đen rồi nhanh chóng cắn nát. Ngay lập tức, toàn thân cô ta run lên, đôi mắt lạnh lùng trở nên sắc bén hơn, đồng tử co lại như loài thú hoang đang sẵn sàng lao vào săn mồi. Cô ta vứt hai thanh kim sắt xuống lấy tiếp từ đùi ra hai cây dao mổ lớn hơn trước đó.



Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, đầy áp lực. Băng Tử Huyên nhìn cô ta chằm chằm, nhận ra điều bất thường từ viên thuốc.

Cô ta cười lạnh, âm điệu có phần cuồng loạn: "Lần này ta xem cậu còn chống đỡ được bao lâu!"

Dứt lời, nữ y tá lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Băng Tử Huyên chưa kịp phản ứng thì cô ta đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tay phải vung mạnh dao mổ từ trên xuống. Hắn kịp nghiêng người né tránh, nhưng lưỡi dao vẫn sượt qua vai hắn, tạo nên một vết cắt sâu. Cảm giác đau rát lan tỏa, máu từ v·ết t·hương bắt đầu chảy thấm ướt áo.

Băng Tử Huyên nhăn mặt, lùi lại, nhưng cô ta không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Với sức mạnh tăng cường, nữ y tá tung hàng loạt đòn t·ấn c·ông cực kỳ hung bạo. Dao mổ liên tục vung lên, chém xuống với tốc độ và lực không tưởng. Hắn cố gắng dùng tay và chân để đỡ đòn, nhưng lực của cô ta quá mạnh, khiến mỗi lần đỡ đều làm cơ thể hắn tê cứng.

Cô ta phóng tới với tốc độ như gió, nhắm thẳng vào ngực hắn, lần này là một đòn chém ngang. Băng Tử Huyên kịp nhảy lùi, nhưng không thoát khỏi hoàn toàn, lưỡi dao vẫn cứa vào sườn hắn, máu phun ra từ vết cắt dài.

Hắn cắn răng, nắm chặt v·ết t·hương, mồ hôi chảy xuống trán. Nhưng nữ y tá không dừng lại, cô ta t·ấn c·ông dồn dập hơn, như một cơn bão không có điểm dừng. Mỗi cú chém, cú đâm đều mang theo sát khí mãnh liệt, ép hắn phải lùi lại liên tục.

Hắn vừa kịp gạt tay cô ta thì một cú đá mạnh từ phía dưới đánh thẳng vào bụng. Hắn loạng choạng, lùi lại, thở hổn hển. Trước khi kịp ổn định, một lưỡi dao khác đã phóng tới. Băng Tử Huyên xoay người tránh né, nhưng lần này, lưỡi dao sượt qua bên hông, rạch một đường dài lên áo, máu lại thấm đẫm lớp vải.

"Ta xem cậu còn bao nhiêu sức lực nữa?" Cô ta cười khẽ, điên cuồng lao tới lần nữa.

Băng Tử Huyên biết mình đang yếu thế, nhưng vẫn cố gắng né tránh, tìm cách phản công. Hắn dùng một chiếc ghế gần đó để chắn lại cú chém tới của cô ta. Nhưng lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua ghế gỗ, đâm thẳng vào tay hắn. Băng Tử Huyên buộc phải thả ghế ra, lùi lại một bước. Nhưng cô ta không để hắn thoát. Cô ta tung liên tục những cú chém xoáy từ mọi góc độ.

Dao mổ chém vào vai, cánh tay, chân, v·ết t·hương chồng v·ết t·hương, máu chảy xuống sàn, áo của Băng Tử Huyên giờ đã rách nát, toàn thân đẫm máu. Hắn cảm thấy cơ thể ngày càng nặng nề, tốc độ phản ứng chậm lại. Nhưng trong tình huống này, hắn chỉ có thể dùng mọi thứ quanh mình để cầm cự, tránh bị hạ gục ngay lập tức.

Một chiếc bàn, một giá treo đồ y tế – tất cả đều trở thành vật chắn tạm thời. Nhưng những cú đánh của cô ta ngày càng mạnh và nhanh hơn. Những vật chắn mà Băng Tử Huyên cố gắng sử dụng liên tục bị phá vỡ. Một cú chém từ phía sau trúng lưng hắn, khiến hắn loạng choạng, gần như ngã gục. Mọi nỗ lực của hắn giờ đây chỉ là kéo dài thêm từng giây từng phút.

Cô ta không ngừng lại, tiếp tục lao tới, cú chém lần này nhắm thẳng vào cổ hắn. Trong tích tắc, Băng Tử Huyên xoay người dùng cánh tay b·ị t·hương chặn lại. Lưỡi dao cắm sâu vào thịt, nhưng hắn đã tránh được đòn chí mạng. Máu từ cánh tay phun ra, nhỏ giọt xuống sàn.

Mắt Băng Tử Huyên dần mờ đi vì mất máu. Hắn lảo đảo, cố giữ vững, nhưng nữ y tá thì không hề nương tay. Cô ta đạp mạnh vào ngực hắn, khiến hắn ngã nhào xuống sàn. Lưỡi dao lần nữa giơ lên, chuẩn b·ị đ·âm thẳng xuống tim.

"C·hết đi!" cô ta gầm lên, tung đòn chí mạng.