Mộng Sinh Giới

Chương 31: Một đường đạn-hai số phận



Chương 31: Một đường đạn-hai số phận

Tiếng dao sượt qua không khí tạo nên âm thanh ghê rợn khi đường dao gần như chạm sát vào da của Băng Tử Huyên. Hắn không thể né kịp, chỉ còn cách chờ đợi cú đâm kết thúc số phận của mình. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, từ phía cửa sổ của căn phòng, một viên đạn với tốc độ kinh hoàng xé gió lao tới.

Pằng!

Âm thanh gọn lỏn vang lên, tiếng xé rít của viên đạn sắc lẹm xuyên qua không gian như một tia sét vô hình. Trong tích tắc, đường đạn ghim thẳng vào đầu của nữ y tá, không lệch một chút nào, chính xác đến đáng sợ. Đầu cô ta giật mạnh về phía sau, mắt cô ta trợn trừng chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cơ thể cô ta bất ngờ cứng lại, trước khi mất toàn bộ sức lực và ngã mạnh xuống người của Băng Tử Huyên.

Sức nặng của thân thể cô ta đè lên hắn, khiến hắn giật mình tỉnh khỏi cơn mê man đau đớn. Tất cả diễn ra quá nhanh. Hắn vẫn chưa kịp phản ứng, không biết điều gì vừa xảy ra. Cảm giác máu từ v·ết t·hương và sức nặng của nữ y tá đang thấm dần lên người hắn khiến hắn khó thở, nhưng sự sống vẫn hiện hữu.

Băng Tử Huyên đưa tay đẩy mạnh cái xác nặng nề của nữ y tá kia ra khỏi người mình. Hắn thở dốc, mồ hôi rịn ra khắp trán, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trong giây lát để định thần lại. "Chuyện gì vừa xảy ra...?" hắn tự hỏi trong đầu, cảm giác vẫn còn choáng váng vì tốc độ của mọi thứ vừa diễn ra quá nhanh.

Hắn nhìn xuống cơ thể bất động của nữ y tá kia, máu từ v·ết t·hương nơi đầu cô ta đã chảy loang lổ trên sàn, viên đạn xuyên qua một cách hoàn hảo, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để phản kháng. Đường đạn quá hoàn mỹ, như thể được tính toán kỹ lưỡng đến từng milimet. Hắn chợt quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng.

Khung cửa sổ vẫn hé mở một phần, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào không gian tĩnh lặng của căn phòng bệnh. Hắn thấy rõ lỗ đạn xuyên qua kính, còn đang bốc hơi nhẹ do ma sát từ tốc độ viên đạn. Ánh mắt của hắn trượt theo hướng viên đạn, ánh nhìn sắc lạnh dò xét. "Từ khoảng cách nào mà lại có thể bắn chính xác như vậy?"

Băng Tử Huyên cố gượng dậy, tay ôm lấy v·ết t·hương nặng nhất trên người mình – một vết chém sâu ở sườn mà máu vẫn đang không ngừng tuôn ra, khiến hắn cảm giác như mọi sức lực đang dần bị rút cạn. Cơ thể hắn run rẩy, nhưng hắn cố gắng tiến về phía cửa sổ với bước chân nặng nề.

Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua thành phố tĩnh mịch trong đêm, rồi hướng lên tòa nhà cao nhất phía xa. Dù không thể nhìn rõ trong bóng tối, hắn dám chắc tay thiện xạ vừa rồi đang ở đó, ẩn nấp trên đỉnh tòa nhà. "Là ai đã cứu mình? Và tại sao?" Những câu hỏi xoáy sâu vào đầu hắn, nhưng không có câu trả lời.

Hắn đứng lặng một lúc bên khung cửa, hơi thở yếu dần, máu vẫn chảy đều qua kẽ tay đang giữ lấy v·ết t·hương. Mặc cho cơn đau nhức dữ dội, Băng Tử Huyên không thể ngừng nghĩ về kẻ đã cứu hắn đúng lúc như vậy. Tia sáng từ đường đạn không chỉ cứu hắn thoát khỏi c·ái c·hết, mà còn làm dấy lên trong lòng hắn những nghi ngờ và bí ẩn mới.

Băng Tử Huyên đứng chênh vênh bên khung cửa sổ, đôi mắt sắc bén cố tìm kiếm bóng dáng của kẻ thiện xạ đã cứu mình. Hắn nheo mắt, căng thẳng tập trung, nhưng mọi thứ vẫn chìm trong màn đêm dày đặc. Những tòa nhà cao tầng phía xa chỉ là những cái bóng mờ mịt dưới ánh trăng bạc. Không gian yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

Nhưng bất chợt, trong giây phút mơ hồ giữa mệt mỏi và đau đớn, ánh mắt hắn thoáng bắt gặp một bóng hình từ xa. Ở đâu đó trên tòa nhà cao nhất, có một người đang đứng im lặng, hòa mình với màn đêm. Dưới ánh trăng nhạt nhòa, bóng hình ấy hiện lên rõ ràng trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Hắn không thấy rõ khuôn mặt, nhưng hắn biết, người đó đang nhìn thẳng về phía mình, như muốn hắn biết rằng mình vừa được cứu.

"Là hắn sao...?" Băng Tử Huyên lẩm bẩm, nhưng không còn đủ sức để nghĩ sâu hơn.

Tầm mắt của hắn bắt đầu mờ đi, đầu óc trở nên mơ màng, nhịp thở dần nặng nề hơn. Cơn mệt mỏi cùng với v·ết t·hương chằng chịt trên cơ thể đã rút cạn sức lực của hắn nhanh hơn hắn tưởng. Cơ thể hắn nặng trĩu, từng bước chân như đeo đá, và cả khung cảnh trước mắt dần dần nhòe đi, chìm trong một lớp sương mỏng của sự b·ất t·ỉnh.

Nhưng trước khi ngã xuống, Băng Tử Huyên vẫn cố chấp giữ ánh nhìn về phía xa. Bóng người dưới ánh trăng kia đã lẩn khuất vào đêm tối, nhưng hắn biết, kẻ đó có lẽ đã cố tình để mình nhìn thấy. Như một dấu ấn để lại trong tâm trí hắn. Một lời cảnh báo, hay một sự đồng cảm âm thầm nào đó, hắn vẫn không thể lý giải được.

Sức lực cuối cùng dần tan biến, chân hắn khuỵu xuống sàn với một tiếng động nhẹ. Cả cơ thể hắn ngã xuống bất động, ánh mắt dần khép lại, không còn sức để nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa. Hơi thở của hắn trở nên yếu ớt, rồi chìm vào tĩnh lặng.

Dưới ánh trăng bạc, căn phòng bệnh trở lại vẻ yên bình như trước, nhưng trong không khí, vẫn còn vương lại chút cảm giác u ám, như một lời thì thầm của bóng đêm vừa lướt qua... Băng Tử Huyên ngã xuống b·ất t·ỉnh.

Phía trên đỉnh tòa nhà cao, nơi ánh trăng nhợt nhạt len lỏi qua từng khung thép lạnh lẽo, bóng hình của nữ xạ thủ kia dần trở nên rõ ràng hơn. Cô gái nữ sinh trước đó, với dáng vẻ hồn nhiên và tinh nghịch, giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Không còn nét nào của sự ngây thơ trong mắt cô nữa. Cô thành thục tháo rời từng bộ phận của khẩu súng bắn tỉa, từng thao tác nhanh nhẹn và chính xác như một người được đào tạo bài bản. Mọi thứ dường như đã quen thuộc với cô, không một chút do dự hay chậm chạp.

Khi việc tháo súng hoàn tất, cô ta đứng thẳng dậy, đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn về phía xa. Bàn tay mảnh khảnh kéo lớp tóc giả xuống, để lộ mái tóc đen tuyền óng mượt. Cùng lúc, lớp trang phục học sinh trên người cũng được cô nhanh chóng gỡ bỏ, để lộ ra một bộ đồ bó sát cơ thể, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ của thân hình. Không còn là cô nữ sinh tinh nghịch, giờ đây, cô trở thành một người phụ nữ sắc sảo với vẻ đẹp quyến rũ nhưng đầy nguy hiểm.

Cô ta cầm lấy cây son từ túi nhỏ bên hông, nhẹ nhàng thoa lên đôi môi đầy đặn. Màu son đỏ rực tương phản với làn da trắng như sứ của cô, càng làm nổi bật nét quyến rũ c·hết người. Đôi mắt cô thoáng nhìn về phía phòng bệnh của Băng Tử Huyên ở phía xa, một nụ cười thoáng hiện trên môi. Cô bấm nút trên chiếc điện thoại di động, đưa lên tai và bắt đầu nói bằng một giọng tiếng Anh trầm ổn:

“Nhiệm vụ đã hoàn tất. Hắn vẫn còn sống, nhưng sát thủ kia đã bị hạ gục.”

Cô dừng lại một chút, nghe đầu dây bên kia trả lời, đôi môi khẽ mím, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn. Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô tắt máy, đôi mắt hướng về căn phòng của Băng Tử Huyên, nhịp tim bình tĩnh như chưa từng có sự căng thẳng nào xảy ra. Nụ cười nhẹ lại xuất hiện, lần này mang theo chút bí ẩn:

“Tên này... thật không ngờ lại cứng cỏi đến vậy. Đối đầu với một sát thủ nghiệp dư mà vẫn có thể giữ mạng. Nhưng thôi, dù sao hắn cũng từng có chút ơn nghĩa với chủ nhân, để hắn sống tiếp cũng không tệ...”

Nói xong, cô nhấc tay, khẽ vuốt lại mái tóc một cách quyến rũ, đôi mắt vẫn không rời khỏi phòng của Băng Tử Huyên. Trong khoảnh khắc đó, một giọng nam thanh lịch vang lên từ phía sau. Một người đàn ông với dáng vẻ lịch lãm, ăn mặc gọn gàng, cúi đầu cung kính trước mặt cô.

“Thưa phu nhân, người đó đang đợi cô. Họ muốn gặp cô ngay lập tức.”

Cô ta khẽ liếc nhìn người đàn ông, đôi mắt vẫn giữ nét lạnh lùng nhưng mang theo sự uy quyền. Không một chút do dự, cô gật đầu và nói với giọng dứt khoát:

“Tôi biết rồi.”

Cô cất bước, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng nhưng vững chãi, toát lên sự tự tin và quyền lực. Bộ đồ bó sát càng làm nổi bật vóc dáng đầy quyến rũ của cô, mỗi chuyển động đều mang đến cảm giác mạnh mẽ nhưng đầy lôi cuốn. Người đàn ông cung kính dẫn đường, và cô theo sau, bỏ lại phía sau mình ánh trăng bạc và căn phòng nơi Băng Tử Huyên vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Cô rời đi, nhưng không hề quên, trong cuộc chơi này, số phận của nhiều người vẫn chưa được định đoạt...