Mộng Sinh Giới

Chương 32: Xóa sạch dấu vết



Chương 32: Xóa sạch dấu vết

Băng Tử Huyên từ từ tỉnh dậy, cơn đau âm ỉ nhè nhẹ dần trở lại cơ thể, nhưng không giống như những gì hắn nhớ về cuộc chiến sinh tử đêm qua. Mắt hắn mở ra, từ ánh sáng nhạt nhòa nơi trần nhà đến dần hình ảnh của Bạch Liên, đang ngồi cạnh bên, nhẹ nhàng mỉm cười khi thấy hắn tỉnh dậy. Giọng cô dịu dàng vang lên:

“Cậu dậy rồi... Bác sĩ vừa nói, hôm nay cậu có thể xuất viện được.”

Băng Tử Huyên nghe vậy mà đầu óc như bị kéo về thực tại, nhưng sắc mặt hắn lập tức trở nên nghi hoặc. Hắn nhớ rõ ràng mọi thứ đêm qua. Cảnh tượng đáng sợ, lưỡi dao sắc bén, sát thủ nguy hiểm và cả viên đạn cứu mạng hắn vào phút chót. Làm sao mà tất cả những điều đó có thể biến mất như một giấc mơ chỉ sau một đêm? Hắn vội vã vén áo mình lên, đôi tay lướt nhanh qua từng phần da thịt để tìm kiếm dấu vết của những v·ết t·hương. Nhưng kỳ lạ thay, không có gì cả. Không một vết rạch, không một v·ết m·áu. Mọi thứ đều hoàn hảo như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Sao có thể...?” hắn lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên sự hoài nghi. Cảm giác của hắn đêm qua, đau đớn, căng thẳng, tất cả đều quá chân thật. Cơn đau cắt da cắt thịt, mùi máu tươi vẫn dường như còn vương vấn đâu đây trong tâm trí. Nhưng giờ đây, tất cả đều biến mất như chưa từng có.

Hắn hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự bối rối không ngừng trong đầu. Hắn ngước lên nhìn Bạch Liên, cố tìm lời giải thích cho sự mơ hồ này. “Cô đến đây từ bao giờ?” hắn hỏi, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói.

Bạch Liên mỉm cười, trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng, như thể mọi thứ vẫn bình thường:

“Tôi cũng vừa mới đến thôi. Vừa rồi, tôi còn thấy có người bước vào phòng cậu rồi đi ra. Trông không giống bác sĩ hay y tá trong bệnh viện này. Không biết hắn có ý đồ gì... nhưng có lẽ chỉ là ai đó đi nhầm phòng.”

Cô nói một cách thản nhiên, không chút nghi ngờ, không tỏ ra mảy may lo lắng. Đối với cô, việc một người lạ xuất hiện trong phòng bệnh vào lúc này có vẻ chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ nhặt. Nhưng Băng Tử Huyên thì không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Người đó là ai? Hắn đến đây vì mục đích gì? Và tại sao những v·ết t·hương mà hắn chắc chắn đã chịu đựng lại biến mất?



Băng Tử Huyên nhìn Bạch Liên một lúc lâu, đôi mắt sắc bén của hắn đánh giá từng lời nói của cô. Mọi thứ trong tâm trí hắn đều trở nên lộn xộn. Hắn cố gắng kết nối những mảnh ghép rời rạc, nhưng càng suy nghĩ, mọi chuyện càng trở nên bí ẩn hơn.

Phải chăng, có người đã can thiệp vào những gì xảy ra đêm qua? Hắn nhớ lại bóng dáng người thiện xạ đã cứu hắn. Liệu kẻ đó có liên quan đến việc v·ết t·hương biến mất không? Băng Tử Huyên cảm nhận có điều gì đó không đúng, nhưng hiện tại hắn không thể tìm ra lời giải thích rõ ràng.

Cố giấu đi nỗi bất an trong lòng, Băng Tử Huyên quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ nơi ánh sáng buổi sớm đang chiếu vào. Có lẽ mọi câu trả lời sẽ sớm lộ diện, nhưng bây giờ, hắn cần thời gian để hiểu rõ tình huống này.

“Vậy sao...” hắn thì thầm, vẫn chưa thể hoàn toàn tin rằng tất cả chỉ là giấc mơ. "Cảm ơn cô vì đã đến thăm."

Bạch Liên vẫn nở nụ cười dịu dàng, dường như không để ý đến những suy nghĩ hỗn loạn đang diễn ra trong đầu hắn. "Không có gì. Cậu nên nghỉ ngơi thêm chút nữa. Khi nào cảm thấy ổn, tôi sẽ giúp cậu làm thủ tục xuất viện."

Hắn gật đầu, nhưng trong lòng, những câu hỏi vẫn không ngừng xoáy sâu, càng lúc càng khó chịu hơn.

Bạch Liên dịu dàng mở nắp hộp cháo, hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng, mang theo chút ấm áp giữa bầu không khí tĩnh lặng của bệnh viện. Cô nhẹ nhàng cầm hộp cháo trong tay, rồi quay sang nói với Băng Tử Huyên bằng giọng có chút e dè, nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm chân thành:

“Tôi đã dậy từ sáng sớm để nấu cháo cho cậu. Thật ra tôi nấu ăn không giỏi lắm, nếu không ngon thì cứ nói, tôi sẽ tìm món khác.”



Cô nhìn hắn với đôi mắt trong trẻo, không chút toan tính, khiến Băng Tử Huyên thoáng bối rối. Hắn không thường được người khác quan tâm đến mức này, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra đêm qua. Trong giây phút đó, sự chu đáo của Bạch Liên khiến hắn như tạm quên đi cảm giác nguy hiểm vẫn rình rập xung quanh mình.

Hắn cười nhẹ, đáp lại cô: “Cảm ơn cô. Tôi cần ăn xong mới uống thuốc được, đúng không?”

Bạch Liên gật đầu, rồi cầm muỗng, từng chút một múc cháo đút cho hắn. Hắn nhận lấy từng muỗng cháo nóng hổi, cảm nhận vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng. Không phải là món ăn ngon nhất hắn từng nếm, nhưng sự ấm áp và chân thành từ người nấu khiến mọi thứ trở nên đặc biệt. Hắn không thể ngăn được sự so sánh trong đầu mình. Đây là người thứ hai trong đời hắn được ai đó đút cháo cho ăn. Lần đầu tiên là từ mẹ, khi hắn còn nhỏ, nằm ốm trong vòng tay của bà. Hương vị ngày xưa lại trỗi dậy, gợi nhớ những kỷ niệm xa xôi về mái ấm gia đình mà hắn đã mất.

Hắn liếc nhìn Bạch Liên, người phụ nữ trẻ đang ngồi cạnh, ân cần chăm sóc hắn. Dù cô không giống mẹ hắn, nhưng cảm giác thân thuộc và an toàn vẫn lặng lẽ len lỏi vào tâm trí hắn. Cô khiến hắn nhớ lại những ngày tháng yên bình trước đây, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở hắn rằng mọi thứ bây giờ đã khác. Người ngồi trước mặt không phải là mẹ, mà là Bạch Liên – một người phụ nữ xa lạ nhưng lại quan tâm đến hắn theo cách chân thành nhất.

Những muỗng cháo được đút liên tục, và Băng Tử Huyên dần cảm nhận sự thoải mái tràn ngập cơ thể. Mọi mệt mỏi, căng thẳng từ cuộc chiến đêm qua tạm thời bị đẩy lùi. Nhưng dù đang chìm trong sự ấm áp của khoảnh khắc hiện tại, trong thâm tâm hắn biết rõ rằng, chuyện xảy ra đêm qua không thể chỉ là giấc mơ. Những gì hắn trải qua, từ sát thủ nữ y tá đến viên đạn thần kỳ cứu mạng hắn, tất cả đều quá thực để có thể bỏ qua như một giấc mộng.

Băng Tử Huyên lặng lẽ thở dài, đôi mắt khép hờ nhìn vào khoảng không phía trước, lòng hắn dâng lên những suy nghĩ khó tả. Hắn biết, từ giờ trở đi, không thể để bản thân chìm trong sự an toàn tạm bợ như trước. Hắn đã trở thành mục tiêu, và dù người kia đã giúp hắn trong phút cuối, hắn không thể cứ dựa dẫm vào may mắn mãi được. Hắn cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, cảnh giác hơn trước khi trở thành con mồi cho những kẻ săn đuổi ngoài kia.

Đột nhiên, Bạch Liên dừng lại một chút, nhìn hắn chăm chú, ánh mắt lấp lánh chút lo lắng. “Cậu đang nghĩ gì sao? Có gì không ổn à?”

Băng Tử Huyên khẽ lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Không có gì. Cảm ơn cô vì cháo, rất ngon.”



Bạch Liên cười nhẹ, tiếp tục đút cho hắn từng muỗng cháo còn lại. Nhưng trong lòng Băng Tử Huyên, một trận chiến khác đang âm thầm chuẩn bị. Hắn sẽ không để mình rơi vào tình thế bị động một lần nữa. Hắn biết rằng, từ giờ, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như trước.

Băng Tử Huyên lặng lẽ ăn hết bát cháo, cảm nhận vị ấm áp lan tỏa từ dạ dày lên toàn thân, mang theo cảm giác dễ chịu hiếm hoi giữa cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm của mình. Khi hắn đặt chiếc muỗng xuống, Bạch Liên đã chuẩn bị sẵn một cốc nước cùng vỉ thuốc trong tay, cô khẽ đẩy về phía hắn, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần quan tâm:

“Uống thuốc đi, rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Băng Tử Huyên nhìn Bạch Liên, khẽ cười, gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời. Hắn cầm lấy cốc nước, nuốt vội mấy viên thuốc, rồi nhìn cô với ánh mắt cảm kích. Hắn không nhớ đã bao lâu rồi mình mới được ai đó chăm sóc như vậy. Trong khoảnh khắc ấy, hắn không phải là kẻ luôn sống trong cảnh ngờ vực, đụng độ với nguy hiểm, mà chỉ là một người bình thường, đang được chăm sóc, lo lắng bởi một người khác.

Bạch Liên quan sát hắn uống thuốc xong, hài lòng gật đầu. Cô đứng dậy, sửa lại vạt áo rồi nhìn hắn với nụ cười dịu dàng:

“Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không làm phiền nữa. Cố gắng tĩnh dưỡng, cậu sẽ khỏe lại nhanh thôi.”

Băng Tử Huyên cũng khẽ mỉm cười, tạm biệt cô trong lặng lẽ. Nhìn bóng dáng Bạch Liên rời đi, hắn bất giác cảm thấy không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Hắn thở dài nhẹ nhõm, rồi từ từ nằm xuống giường, cơ thể nặng trĩu vì mệt mỏi. Mọi thứ trong đầu dần nhạt nhòa khi hắn bắt đầu nhắm mắt lại.

Bầu không khí trong căn phòng yên tĩnh đến lạ. Từng mạch máu đập đều đặn trong cơ thể hắn, mọi căng thẳng, lo lắng dường như bị kéo xuống như những dòng nước chảy xiết dần tan biến vào khoảng không. Cơn buồn ngủ nhanh chóng chiếm lĩnh khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, hoặc cũng có thể vì sự kiệt sức sau chuỗi sự kiện căng thẳng hôm qua. Đối với Băng Tử Huyên, đây có thể là một trong những giấc ngủ yên bình nhất mà hắn từng có.

Trong khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, hắn bất giác nghĩ về tất cả mọi thứ đã trải qua. Những trận đấu ác liệt, những mối nguy hiểm kề cận... nhưng tất cả bỗng chốc nhòa đi trước cảm giác an toàn hiếm hoi trong hiện tại. Những lớp phòng vệ quanh hắn dần hạ xuống.

Và rồi, hắn chìm vào giấc ngủ sâu, một giấc ngủ không mộng mị, không lo âu, như thể mọi thứ tồi tệ trên đời đã tạm rời xa hắn trong giây lát.