Mộng Sinh Giới

Chương 33: Xuất viện



Chương 33: Xuất viện

Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Băng Tử Huyên bước ra khỏi phòng với bộ dạng khỏe khoắn hơn so với những ngày trước. Vẫn còn cảm giác nhói nhẹ ở v·ết t·hương cũ, nhưng đó chỉ là vết tích mờ nhạt, không đáng kể. Điều khiến hắn chú ý nhiều hơn là Bạch Liên đã đợi sẵn bên ngoài, với một bó hoa lớn trong tay, gương mặt rạng rỡ như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

"Chúc mừng cậu xuất viện!" Bạch Liên cười tươi, giơ bó hoa ra trước mặt hắn. Dáng vẻ cô có chút tinh nghịch, nhưng vẫn duyên dáng, gọn gàng như mọi khi.

Băng Tử Huyên nhìn cô, khẽ cười đáp lại: "Cám ơn... nhưng không cần phải phiền phức vậy đâu."

Bạch Liên nghiêng đầu nhìn hắn, mắt khẽ nhíu lại đầy vẻ trách móc. "Này, đừng khách sáo như vậy chứ! Đây là món quà nhỏ để mừng cậu đã hồi phục. Lần này cậu không được từ chối."

Băng Tử Huyên cười gượng, biết rằng từ chối sẽ chỉ khiến tình huống trở nên khó xử hơn, bèn nhận bó hoa từ tay cô. "Được rồi, cảm ơn cô."

Nhưng ngay khi hắn cầm lấy bó hoa, Bạch Liên vội vã kéo hắn sang một góc và đẩy vào tay hắn một chiếc khẩu trang cùng kính râm. Cô nhìn quanh với vẻ cảnh giác, rồi tự mình cũng nhanh chóng đội mũ, đeo khẩu trang, che kín từ đầu đến chân.

"Chúng ta phải ra ngoài kín đáo một chút... sợ có người nhận ra tôi," Bạch Liên nói nhỏ, giọng hơi căng thẳng nhưng không mất đi nét vui vẻ thường thấy.

Băng Tử Huyên thoáng ngạc nhiên nhìn cô. "Cô làm gì mà phải lén lút vậy?"

"À, cậu biết đấy," cô cười khổ, "là người nổi tiếng cũng có lúc không được thoải mái. Ra ngoài mà không che chắn kỹ thì có thể bị người khác nhận ra. Vậy nên đành phải khổ sở chút xíu vậy."

Cả hai bước ra khỏi bệnh viện, không khác gì một cặp đôi đang cố gắng trốn tránh ánh mắt của đám đông. Trời hôm nay trong xanh, ánh nắng nhẹ nhàng phủ xuống con phố tấp nập bên ngoài. Một chiếc taxi đã đợi sẵn trước cổng, tài xế nhìn thấy họ liền bước ra mở cửa.

Bạch Liên dẫn Băng Tử Huyên vào trong xe, rồi nhanh chóng ngồi xuống ghế sau. "Chúng ta đi nhà hàng Minh Nguyệt, cám ơn anh," cô nói với tài xế, giọng lịch sự nhưng dứt khoát.

Chỉ khi taxi bắt đầu lăn bánh, Bạch Liên mới từ từ tháo khẩu trang và mũ ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, thần thái rạng rỡ như mọi khi. Cô khẽ vuốt lại mái tóc dài, vừa chỉnh lại gương mặt, vừa quay sang Băng Tử Huyên cười: "Bây giờ thì không cần che chắn nữa, trên xe rồi mà."

Băng Tử Huyên ngồi bên cạnh, liếc nhìn cô với chút tò mò. Cô rõ ràng là một người nổi tiếng, nhưng việc phải sống trong sự che giấu như vậy dường như khiến cô vất vả hơn. Hắn có chút cảm thông. "Thế cô luôn phải sống như thế này à? Lúc nào cũng phải che đậy bản thân sao?"



"Không phải lúc nào cũng vậy," Bạch Liên trả lời, giọng thoải mái hơn. "Nhưng mỗi khi ra ngoài chỗ đông người thì phải thế thôi. Không muốn bị người khác nhận ra và rồi gây rắc rối cho bản thân hoặc những người xung quanh."

Băng Tử Huyên lặng im một lúc, cảm thấy cuộc sống của người nổi tiếng không hề dễ dàng như hắn tưởng. Trước đây, hắn luôn nghĩ việc nổi tiếng chỉ mang lại vinh quang, tiền bạc, và quyền lực. Nhưng nhìn Bạch Liên lúc này, hắn mới nhận ra phần khó khăn, áp lực mà cô phải chịu đựng.

Chiếc taxi chạy lướt qua các con phố đông đúc, hướng về phía nhà hàng Minh Nguyệt – một nơi có tiếng với không gian sang trọng và thực đơn tuyệt hảo. Băng Tử Huyên, ban đầu từ chối đi ăn, nhưng nhìn thấy sự nhiệt tình và cố gắng của Bạch Liên, hắn cũng không thể nói "không." Cuối cùng, hắn chấp nhận để cô mời bữa ăn này.

Bầu không khí trong xe nhẹ nhàng và thoải mái. Ánh nắng chiếu vào qua cửa kính xe, tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Bạch Liên quay sang nhìn Băng Tử Huyên, nét mặt dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi cậu một bữa ăn thật ngon," cô nói, đôi mắt long lanh như chứa đựng niềm vui nhỏ bé của riêng mình.

Sau một lúc, chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà hàng Minh Nguyệt – một tòa nhà to lớn với kiến trúc hiện đại và lộng lẫy, mang nét tinh tế của một nhà hàng cao cấp. Bảng hiệu được thắp sáng bởi những ánh đèn tinh tế, nổi bật trên nền trời buổi chiều mờ ảo. Băng Tử Huyên thoáng chần chừ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hắn chưa từng đặt chân vào nơi nào sang trọng như thế này trước đây, và khung cảnh xa hoa lấp lánh khiến hắn có chút lưỡng lự.

Bạch Liên bước xuống xe, nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục rồi quay sang nhìn Băng Tử Huyên, mỉm cười đầy khuyến khích. "Đi thôi, cậu đừng lo lắng. Đây chỉ là một bữa ăn để chúc mừng cậu thôi mà," cô nói, nụ cười của cô vừa thoải mái vừa dịu dàng, khiến Băng Tử Huyên khó lòng từ chối.

"Được rồi..." Hắn thở ra một hơi nhẹ rồi bước xuống xe, vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng cố giữ bình tĩnh.

Cả hai đứng trước cửa nhà hàng, nơi ánh đèn lung linh phản chiếu xuống mặt đường sạch sẽ. Ngay lập tức, một người nhân viên bên ngoài – ăn mặc gọn gàng trong bộ vest đen – bước tới cúi mình chào, ánh mắt đầy sự tôn trọng khi nhận ra Bạch Liên.

"Tiểu thư Bạch Liên, rất vui khi thấy cô đến dùng bữa. Xin mời vào trong!" Nhân viên cúi đầu thấp, giọng điệu cung kính, không che giấu sự nể phục.

Bạch Liên khẽ cười, gật đầu nhẹ nhàng rồi rút từ trong túi một tờ tiền, kín đáo bo cho người nhân viên. "Cám ơn anh, đây là chút quà nhỏ."

Người nhân viên nhanh nhẹn nhận tiền, cúi đầu liên tục, cảm ơn rối rít: "Cảm ơn quý cô! Chúc tiểu thư và quý khách có một buổi tối vui vẻ!"

Băng Tử Huyên không khỏi ngạc nhiên trước sự lịch sự chu đáo của nhân viên và cách Bạch Liên cư xử như thể đã quá quen thuộc với mọi thứ nơi đây. Trong lòng hắn trỗi dậy chút bối rối, tự hỏi mình đang bước vào thế giới nào. Tuy vậy, hắn vẫn giữ im lặng, để Bạch Liên dẫn dắt mọi chuyện.



Bạch Liên quay sang hắn, ánh mắt khích lệ: "Nào, đừng đứng ngây ra đó nữa. Vào thôi!" Cô nói, vẫy nhẹ tay và bước vào trước.

Băng Tử Huyên nhìn xung quanh một lần nữa, rồi theo sau cô, bước qua cánh cửa lớn dẫn vào bên trong nhà hàng. Không gian ngay lập tức khiến hắn choáng ngợp – nội thất tinh tế với ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa ra từ những chiếc đèn chùm pha lê trên trần, phản chiếu khắp căn phòng rộng lớn. Những bức tranh trừu tượng treo trên tường cùng với cách bố trí bàn ghế đều mang một vẻ đẳng cấp không thể lẫn vào đâu được. Khách khứa bên trong đều ăn mặc chỉnh tề, toát lên phong thái của giới thượng lưu, mùi nước hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian. Những người phục vụ mặc đồng phục kiểu phương Tây, lướt qua lại nhẹ nhàng như gió, đôi tay họ thoăn thoắt phục vụ từng bàn một cách chuyên nghiệp và tao nhã.

Băng Tử Huyên không thể không cảm thấy mình lạc lõng trong khung cảnh này. Đây là lần đầu tiên hắn bước vào một nơi sang trọng đến thế. Từng bước đi của hắn có chút ngượng ngùng, như thể hắn đang là tâm điểm chú ý của cả căn phòng, dù rõ ràng không ai quan tâm đến hắn.

Ngay khi cả hai vừa đứng tại lối vào, một người quản lý mặc vest, điển trai và lịch lãm, nhanh chóng tiến đến. Anh ta cúi người chào Bạch Liên, giọng nói đầy cung kính: "Thưa cô Bạch, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng trên lầu ba cho cô. Xin mời cô và quý khách theo tôi."

Bạch Liên chỉ gật đầu nhẹ, không nói thêm lời nào, như thể cô đã quá quen thuộc với sự đón tiếp này. Băng Tử Huyên có chút ngạc nhiên, quay sang nhìn Bạch Liên, nhưng cô vẫn giữ nét mặt thản nhiên, như thể đây chỉ là chuyện thường ngày.

Người quản lý dẫn đường, cả hai theo sau qua những dãy bàn được bày trí tinh tế, nơi khách khứa đang tận hưởng những món ăn cao cấp. Âm thanh leng keng của ly rượu va vào nhau, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng vang lên trong không gian ấm áp, tất cả như tạo nên một bức tranh hoàn hảo của sự xa hoa.

Bước lên lầu ba qua cầu thang uốn lượn được trang trí bằng gỗ óc chó và đèn âm tường tinh xảo, Băng Tử Huyên bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn không thể phủ nhận cảm giác mình như một kẻ lạ mặt giữa thế giới này.

Phòng riêng dành cho khách VIP nằm ở cuối hành lang, một cánh cửa lớn khép lại tạo sự riêng tư tuyệt đối. Người quản lý mở cửa, cúi người một lần nữa: "Xin mời quý cô và quý khách."

Bạch Liên nhẹ nhàng bước vào trước, rồi quay lại gọi Băng Tử Huyên. "Nào, vào đi. Cậu sẽ thích chỗ này đấy."

Băng Tử Huyên theo cô bước vào. Không gian bên trong căn phòng quả thực rất sang trọng – bàn ăn bày trí tinh tế với bộ dao nĩa sáng loáng, hoa tươi đặt giữa bàn, và tầm nhìn rộng mở qua cửa sổ lớn nhìn ra toàn thành phố. Ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng lấp lánh trong đêm, tạo nên một khung cảnh thật huyền ảo.

Băng Tử Huyên cảm thấy mọi thứ đều quá mới mẻ, nhưng ánh mắt của Bạch Liên luôn giữ sự nhẹ nhàng và khuyến khích. Cô không hề tỏ ra cao ngạo hay xa cách, ngược lại, cô như muốn hắn cảm thấy thoải mái nhất có thể.

"Ngồi đi, hôm nay tôi mời cậu. Đừng lo gì cả, cứ coi đây như một bữa ăn bình thường thôi," Bạch Liên nói, giọng điệu tự nhiên, không chút áp lực.

Băng Tử Huyên khẽ cười, rồi ngồi xuống.



Bạch Liên nhẹ nhàng bắt đầu giới thiệu từng món ăn bày trên bàn cho Băng Tử Huyên, từng món đều được chế biến cầu kỳ và có hương vị đặc biệt. Cô chỉ vào đĩa nhỏ đầu tiên, một phần foie gras được trang trí tinh tế, và nói: "Đây là gan ngỗng áp chảo, rất nổi tiếng. Cậu nên thử một miếng, mềm mịn và béo ngậy."

Sau đó, cô tiếp tục chỉ vào một đĩa khác: "Còn đây là tôm hùm nướng với sốt bơ tỏi, một món không thể bỏ qua trong thực đơn hải sản." Băng Tử Huyên lắng nghe, nhưng ánh mắt không giấu được sự ngập ngừng. Dù cô đã giới thiệu chi tiết nhưng hắn vẫn khá bối rối, nhất là khi nhìn xuống bộ dao dĩa phức tạp trước mặt.

Thấy vậy, Bạch Liên không ngần ngại, mỉm cười và tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng nói: "Để tôi chỉ cậu cách dùng." Cô cầm lấy tay Băng Tử Huyên, giúp hắn cầm dao và dĩa đúng cách. "Đầu tiên, dùng dĩa giữ thức ăn lại, sau đó cắt nhẹ bằng dao, đừng ấn quá mạnh." Cô dịu dàng điều chỉnh từng động tác cho hắn, tay của cô chạm vào tay hắn trong khi chỉ dẫn, khiến không gian trở nên thân mật hơn hẳn.

Băng Tử Huyên, dù tỏ ra điềm tĩnh, nhưng cũng không khỏi ngại ngùng khi khoảng cách giữa hai người trở nên gần gũi như vậy. Hắn hơi dịch ra một chút, cười ngượng ngùng và nói: "Tôi làm được rồi... không cần phiền cô đâu." Thấy hắn phản ứng như vậy, Bạch Liên chỉ cười nhẹ, khẽ lắc đầu, rồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Cô thành thục dùng dao nĩa, vừa ăn vừa nhìn Băng Tử Huyên, lúc này vẫn còn vụng về với dụng cụ ăn. Mỗi lần hắn cố cắt miếng thức ăn, dao và dĩa lại loay hoay, tạo ra tiếng động nhỏ trên đĩa, khiến hắn lúng túng không biết làm sao. Bạch Liên ngồi đối diện, không thể nhịn được cười, nụ cười nhẹ nhàng, thoáng chút thích thú. “Cậu đúng là… Đừng lo, cứ từ từ.”

Nụ cười của Bạch Liên khiến Băng Tử Huyên không khỏi đỏ mặt, hắn tiếp tục cố gắng, dần dần quen với việc sử dụng dao dĩa một cách thành thục hơn. Dù còn đôi chút vụng về nhưng hắn cũng đã cắt được miếng thức ăn đầu tiên mà không gây ra tiếng động nào. Bạch Liên nhìn thấy điều này, mỉm cười hài lòng và nhẹ nhàng khen: "Cậu học nhanh thật đấy."

Khi không khí bàn ăn đang thoải mái, bất chợt từ phía sau, một nhân viên nam bước đến gần khiến Băng Tử Huyên ngay lập tức cảnh giác. Bằng bản năng của mình, hắn khẽ siết chặt con dao trong tay, ánh mắt hơi nheo lại, tập trung vào chuyển động của người phục vụ đang đến. Mọi giác quan của hắn đột nhiên tỉnh táo, cơ thể chuẩn bị sẵn sàng phản ứng. Chỉ đến khi người nhân viên thành thục cầm chai rượu, mở nắp rồi rót vào ly, hắn mới từ từ thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng đặt lại con dao xuống bàn.

Nhìn thấy phản ứng căng thẳng bất chợt của Băng Tử Huyên, Bạch Liên có chút ngạc nhiên, cô nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Thấy hắn thả lỏng rồi, cô nghĩ rằng có lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị khiến hắn khó chịu, liền khẽ hỏi với giọng lo lắng: “Cậu thấy không thích món ăn ở đây à?”

Băng Tử Huyên lắc đầu, đáp lại bình tĩnh: “Thực ra... đúng là đồ ăn không hợp khẩu vị lắm. Nhưng cũng không phải quá tệ.” Hắn nhấp một ngụm rượu, cố gắng xoa dịu cảm giác không thoải mái trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào Bạch Liên, nở một nụ cười nhẹ để cô không lo lắng thêm.

Nghe vậy, Bạch Liên thoáng lúng túng, đôi mắt long lanh thoáng chút áy náy. Cô nhẹ giọng: “Xin lỗi cậu. Đáng lẽ tôi nên hỏi cậu thích ăn gì trước khi chọn nhà hàng. Tôi đã quá vội vàng dẫn cậu đến đây mà không nghĩ tới việc cậu có thể không quen với những món như này.” Nụ cười của cô pha lẫn chút ngượng ngùng, rõ ràng cô rất muốn mang lại một trải nghiệm tốt nhất cho hắn nhưng lại lo rằng mình đã không làm được điều đó.

Băng Tử Huyên nhìn cô, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói và ánh mắt của Bạch Liên. Hắn khẽ lắc đầu, nở nụ cười chân thật hơn, giọng điệu ấm áp: “Không cần phải xin lỗi. Chỉ là tôi chưa quen với những món ăn như thế này thôi. Cảm ơn cô vì đã đưa tôi đến một nơi đẹp như vậy. Chỉ có điều, tôi không phải người sành ăn lắm.”

Bạch Liên nhìn hắn, nụ cười thoáng chốc trở nên tươi tắn hơn. Cô gật đầu, rồi nhẹ nhàng trả lời: “Vậy lần sau, tôi sẽ dẫn cậu đến những nơi mà cậu thích hơn, nơi có những món ăn hợp với cậu.”

Người phục vụ đứng phía sau Băng Tử Huyên, toàn thân hắn không ngừng run rẩy. Đôi tay, vốn nắm chắc con dao nhỏ giấu kín, giờ run lên từng nhịp, khiến con dao như chỉ chực trượt khỏi tay hắn bất cứ lúc nào. Trước đó, ý định của hắn đã rất rõ ràng: hắn định nhân lúc Băng Tử Huyên đang uống rượu, nhắm vào cổ của hắn mà ra tay, kết liễu ngay lập tức. Thời khắc chỉ còn cách vài giây... nhưng một điều không ngờ đã xảy ra.

Ngay khi hắn chuẩn bị thực hiện ý định, một dấu chấm đỏ xuất hiện trên trán, như ánh sáng định mệnh chờ đợi. Hắn không cần nhìn kỹ cũng biết đó là gì – một tia laser nhắm thẳng vào trán từ một khẩu súng ngắm đâu đó. Hắn biết, chỉ cần nhúc nhích thêm chút nữa, mạng sống của hắn sẽ kết thúc ngay tức khắc. Cảm giác sợ hãi lan tỏa, nuốt chửng từng tế bào trong cơ thể hắn. Mặt hắn tái mét như không còn chút máu nào, đôi mắt mở to, tròng mắt như đông cứng lại, trán mồ hôi đổ ướt đẫm, từng giọt lớn nhỏ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch. Hắn đã không còn kiểm soát được mình nữa.

Cơn kinh hoàng xâm chiếm cơ thể hắn, và những gì ban đầu là ý định g·iết người giờ biến thành sự tuyệt vọng. Hắn biết rõ, nếu hắn ra tay chỉ một giây trước, sinh mệnh của mình sẽ tan biến, gục ngã trước khi kịp nhận ra điều gì. Nhưng điều làm hắn bối rối và không hiểu chính là: vì sao kẻ ngắm súng lại không bóp cò ngay lập tức? Có lẽ người đó không muốn phá hỏng bữa tiệc này. Hoặc cũng có thể, đối phương chỉ đang muốn để hắn sống thêm chút nữa, sống trong nỗi sợ hãi và kinh hoàng tột độ.

Bây giờ, tay hắn mềm nhũn, con dao nhỏ gần như trượt khỏi lòng bàn tay, không còn chút sức mạnh nào để giữ nó. Người phục vụ ấy đứng đó, như một xác không hồn, từng thớ cơ trên người như bị đóng băng, không dám cử động, không dám thở mạnh. Bên trong, tâm trí hắn đang đấu tranh kịch liệt, giữa việc buông bỏ hay cố gắng sống sót thêm chút nữa. Mà dù gì đi nữa, hắn cũng hiểu rõ một điều – mạng sống của hắn giờ đây đã không còn nằm trong tay chính mình nữa.