Mộng Sinh Giới

Chương 34: Bản ngã của nhân tính



Chương 34: Bản ngã của nhân tính

Bỗng nhiên Băng Tử Huyên ngả người ra ghế, tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng, âm vang điên dại của hắn khiến không gian yên tĩnh đột ngột bị xé toang. Hai nhân viên phục vụ đứng cạnh ngỡ ngàng, ánh mắt dán chặt vào hắn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bạch Liên cũng không ngoại lệ, dĩa ăn trong tay cô ngừng lại giữa không trung, khuôn mặt có chút khó chịu và khó hiểu.

“Bạch Liên à, Bạch Liên...” – Băng Tử Huyên dừng lại, giọng hắn đầy mỉa mai, “Cuối cùng thì cô vẫn là để lộ sơ hở rồi...”

Nghe vậy, vẻ mặt của Bạch Liên khẽ biến đổi, có phần khó coi. Cô ta lập tức nghiêng đầu, nhìn hắn một cách điềm nhiên nhưng cũng không giấu nổi sự bối rối. "Tử Huyên, cậu sao vậy? Để lộ sơ hở...?"

Băng Tử Huyên lúc này đã không còn là người nhẹ nhàng như trước. Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng như dao, khuôn mặt hiện rõ sự căng thẳng và cảnh giác đến cực điểm. Chưa để Bạch Liên kịp phản ứng, hắn lập tức nắm chặt con dao trên bàn và phóng mạnh về phía cô. Con dao bay nhanh như tia chớp, xoáy mạnh trong không khí, nhắm thẳng vào mặt Bạch Liên. Đó là một cú phi dao cực kỳ chính xác, nhanh và hiểm độc, không cho đối phương kịp thời phản ứng.

Thế nhưng, trước khi con dao kịp chạm vào Bạch Liên, một điều không ngờ đã xảy ra. Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, đầy ngạo nghễ. Bằng một động tác nhanh nhẹn đến mức khó tin, tay cô ta vươn ra, bắt lấy con dao ngay trước mặt mà không chút lúng túng hay chần chừ. Cả hai nhân viên đứng sau kinh ngạc đến mức không thể thốt lên lời, chỉ biết đứng đờ người ra, chứng kiến cảnh tượng như trong phim hành động.

Bạch Liên thản nhiên đặt con dao xuống bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên. “Không ngờ cậu đã phát hiện ra... Đúng là tôi đã quá tự tin rồi,” cô ta cười khẽ, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú nhưng không hề có dấu hiệu sợ hãi.

Nói xong, Bạch Liên chậm rãi đưa tay lên, gỡ bỏ lớp mặt nạ da mà cô ta đã đeo bấy lâu. Khi lớp mặt nạ được tháo ra hoàn toàn, một khuôn mặt khác hiện lên – khuôn mặt của một phụ nữ mang nét đẹp tuyệt sắc, đậm chất phương Tây. Nếu khuôn mặt Bạch Liên trước đó đã rất xinh đẹp, thì gương mặt thật của cô ta thậm chí còn sắc sảo hơn, với những đường nét tinh tế tựa như một bức tượng được tạc từ đôi tay của nghệ nhân lão luyện.

Cô ta nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt không còn ngây thơ, mà thay vào đó là một cái nhìn đầy thâm thúy và từng trải. Cô khẽ cười, giọng nói ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự bí ẩn sâu sắc: "Ngài còn nhớ tôi chứ... 'Ân nhân'?"

Hai từ “Ân nhân” bật ra từ môi cô ta khiến Băng Tử Huyên giật mình, cả cơ thể cứng lại. Hắn thốt lên trong ngạc nhiên tột độ: "Là cô...!"



Khoảng thời gian năm năm trước, khi Băng Tử Huyên mới chập chững bước chân vào t·hế g·iới n·gầm, hắn chưa hoàn toàn hiểu rõ những mặt tối cùng cực của xã hội này. Một lần, trong một đêm khuya tĩnh mịch, hắn vô tình truy cập vào một trang web đen – một nơi u tối, k·hông r·õ n·guồn g·ốc với hàng loạt cảnh tượng kinh hoàng, bí mật ẩn sâu trong mạng lưới của những kẻ bệnh hoạn, tàn nhẫn.

Mọi chuyện bắt đầu với một đường link mà một người nào đó, có lẽ là đồng nghiệp trong giới, đã gửi cho hắn một cách đầy ngẫu nhiên. Băng Tử Huyên nhấn vào link với chút tò mò, nhưng những gì hắn sắp thấy lại vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Khi trang web mở ra, màn hình máy tính chiếu hiện một căn phòng tối mờ, ánh đèn lờ mờ tạo nên một bầu không khí u ám đến ngột ngạt. Trong phòng, hai gã đàn ông to lớn, cơ bắp, mặc đồ kín mít từ đầu đến chân, khuôn mặt được che giấu bởi những chiếc mặt nạ ghê rợn. Bọn chúng không nói gì, chỉ đứng yên lặng, bên cạnh là hàng loạt v·ũ k·hí và dụng cụ t·ra t·ấn bày biện trên một chiếc bàn gỗ lớn, sáng bóng bởi sự thô ráp và b·ạo l·ực.

Không xa những gã đồ tể, trong góc phòng là những cô gái trẻ, k·hỏa t·hân hoàn toàn, bị trói chặt và treo lên bằng những sợi dây xích nặng nề. Họ không ngừng la hét, gào thét trong sự đau đớn, sự sợ hãi và tuyệt vọng đến cùng cực. Âm thanh đó vang vọng trong phòng, xuyên qua màn hình, đập thẳng vào tâm trí của Băng Tử Huyên. Ban đầu, hắn còn chưa thực sự hiểu rõ những gì mình đang chứng kiến, nhưng càng nhìn, tim hắn càng đập mạnh hơn, lòng dạ không yên. Tâm trí hắn bắt đầu khớp nối lại từng mảnh ghép, những ký ức mờ mịt trở nên rõ ràng hơn.

Dưới video, hàng loạt dòng bình luận cuồn cuộn tuôn trào như cơn ác mộng không hồi kết. Những dòng chữ lạnh lùng, vô cảm hiện lên từng giây, từng phút, với những lời yêu cầu tàn ác không thể tưởng tượng nổi. "Cưa chân đi!" "Cắt lưỡi!" "Thiêu sống!" "Chặt đầu!"... Những yêu cầu đó, được viết ra bởi những kẻ bệnh hoạn, không có lấy một chút nhân tính, đang bàn luận về số phận của những cô gái vô tội như thể họ chỉ là đồ vật, không có chút giá trị gì hơn một món đồ chơi.

Băng Tử Huyên tay khẽ run lên, hắn muốn thoát ra khỏi trang web đó. Cảnh tượng trước mắt quá khủng kh·iếp. Thế nhưng, có một điều gì đó, một sự tò mò bệnh hoạn nào đó, đã níu giữ hắn lại. Hắn không hiểu tại sao, nhưng sâu thẳm bên trong, một phần đen tối của hắn muốn xem tiếp. Hắn quyết định ở lại, tiếp tục theo dõi, như thể bị cuốn vào vòng xoáy của sự bệnh hoạn này.

Rồi, bất ngờ, hai gã đồ tể trên màn hình cất tiếng nói. Giọng nói khàn đặc và thô bạo, như lưỡi dao đang cạo vào bề mặt kim loại, khiến từng từ ngữ thoát ra khỏi miệng chúng đều lạnh lẽo đến rùng rợn. Bọn chúng thông báo rằng nếu người xem muốn tiếp tục chứng kiến cảnh hành hình, họ phải trả một loại tiền ảo. Tiền bạc sẽ quyết định số phận của những cô gái kia – càng trả nhiều tiền, họ càng có quyền quyết định cách mà những người phụ nữ bị t·ra t·ấn.

Băng Tử Huyên như bị ma ám. Hắn không biết tại sao mình lại đồng ý, nhưng bàn tay hắn đã tự động thực hiện giao dịch tiền ảo, chuyển một khoản lớn để tiếp tục xem. Đầu óc hắn mù mịt, tê dại trước những gì mình sắp chứng kiến.

Ngay khi giao dịch hoàn tất, màn hình bừng sáng. Hai tên đồ tể cười man dại, tay bọn chúng bắt đầu cầm lấy những v·ũ k·hí khủng kh·iếp nhất, chuẩn bị ra tay theo lệnh của những kẻ đứng sau màn hình, đang dõi theo và điều khiển số phận của những sinh mạng kia.



Băng Tử Huyên vẫn không thể rời mắt khỏi màn hình, ánh sáng lạnh lẽo từ đó chiếu vào khuôn mặt hắn, khiến mọi thứ trở nên như một cơn ác mộng sống động. Trong bầu không khí căng thẳng ấy, đột nhiên, một tên trong đám người theo dõi đã donnete một số tiền khổng lồ với tiêu đề đầy uất hận: "Hãy cắt từng ngón chân, ngón tay của cô gái thứ năm. Trông cô ta rất giống con điếm đã bỏ rơi tôi để đi theo tên khác."

Dòng chữ hiện lên như một mệnh lệnh khủng kh·iếp, và ngay lập tức, bầu không khí trong phòng như thay đổi. Đám đông, không chút do dự, hưởng ứng yêu cầu đó với sự phấn khích lộ rõ trong từng dòng bình luận. Họ thôi thúc, thúc giục hai tên đồ tể thực hiện công việc của chúng, làm đúng như những gì mà tên donnete yêu cầu.

Hai tên đồ tể trên màn hình hành động ngay lập tức. Một tên cởi trói cho cô gái thứ năm khỏi chiếc giá treo lạnh lẽo, kéo cô xuống đất với lực mạnh đến mức cô ngã nhào, cơ thể mềm yếu run rẩy. Tên còn lại, không nói lời nào, bắt đầu lựa chọn hung khí của mình. Những con dao sắc lẹm, những dụng cụ t·ra t·ấn gọn gàng, sáng loáng dưới ánh đèn như những hình ảnh từ địa ngục. Băng Tử Huyên cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, từng nhịp tim đập mạnh nhưng nghẹn ngào.

Phía dưới, phần bình luận càng lúc càng hỗn loạn. Những lời nói kinh tởm, những câu bông đùa bệnh hoạn tiếp tục tuôn ra không ngớt. Những kẻ xem xét sự t·ra t·ấn của con người như một trò giải trí, chẳng khác nào những khán giả cổ vũ trong một đấu trường c·hết chóc. Sự thích thú đầy b·ạo l·ực ấy ám ảnh đến mức khiến Băng Tử Huyên phải lên tiếng, dù rằng trong lòng hắn cũng đầy sự mâu thuẫn.

Ngón tay hắn run rẩy gõ lên bàn phím, dòng chữ xuất hiện trong cửa sổ chat:

“Mấy người làm như này không sợ quả báo đến sao? Đúng là những tên không có tính người...!”

Chỉ trong tích tắc, tin nhắn của hắn đã nhận được hàng loạt biểu tượng phẫn nộ, đỏ rực khắp màn hình như ngọn lửa cuồng nộ. Tỉ lệ phẫn nộ đổ vào tin nhắn của hắn tăng lên một cách chóng mặt, như thể hắn vừa kích hoạt một đám đông giận dữ.

Không để hắn phải chờ lâu, hàng loạt lời phản hồi đầy hận thù và chế giễu đã bùng nổ:

“Nhãi ranh ở đâu ra đây, tao khuyên mày chạy đi mua bỉm rồi quay lại xem sau!”



Một kẻ khác hét lên qua màn hình:

“Quả báo?! Mày vẫn còn tin vào chuyện đó sao?!”

Mỗi câu trả lời càng lúc càng lộ rõ sự tàn ác và vô cảm đến không thể tưởng tượng nổi. Những kẻ này không chỉ xem t·ra t·ấn như trò giải trí, mà còn cảm thấy hả hê khi ai đó dám thách thức chúng:

“Vô nhân tính?!” Một kẻ khác viết, giọng điệu như thể đang cười lớn phía sau màn hình.

“Mày không nghĩ nhân tính là thứ tàn bạo nhất trên đời này sao? Nếu mày là kẻ tử tế thì đã không xem đến bây giờ. Thâm tâm của mày chả phải cũng thích thú những việc như này sao? Đừng giả vờ đạo đức, nhóc con.”

Băng Tử Huyên nhìn vào những dòng bình luận, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy. Có lẽ họ đúng. Có lẽ sâu bên trong, hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy đen tối này mà chính hắn cũng không nhận ra. Có phải chính hắn cũng là kẻ bệnh hoạn như họ, khi mà vẫn đang ngồi đây, tiếp tục theo dõi?

Trong đám bình luận tàn ác ấy, bất ngờ có một dòng chữ có vẻ dịu dàng hơn:

“Anh bạn, lần đầu xem thứ này phải không? Không sao, chỉ cần xem thêm vài lần nữa cậu sẽ cảm nhận được sự hưng phấn nơi đây...”

Câu nói đó như một cú đấm thẳng vào mặt hắn, đánh thức hắn khỏi cơn mê. Hắn tự hỏi tại sao lại có người nghĩ rằng việc xem những cảnh tượng kinh tởm này có thể khiến ai đó "hưng phấn"? Nhưng trong khoảnh khắc, Băng Tử Huyên lại thấy sợ chính mình – sợ rằng một phần nào đó, hắn có thể sẽ trở thành một kẻ như họ, nếu tiếp tục dấn sâu thêm.

Hàng loạt tin nhắn tiếp tục đổ vào phần bình luận của hắn, hàng tá lời mắng mỏ, chế nhạo và thách thức. Không còn chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường, mà là một cuộc đấu tranh giữa lý trí và bản năng của con người. Những kẻ này, tất cả đều đã rơi vào vực thẳm của sự vô nhân tính, và giờ chúng muốn kéo hắn theo.

Băng Tử Huyên nắm chặt tay, quyết định không để bản thân trượt dài thêm nữa. Hắn lướt qua bàn phím, tay run run như muốn thoát ra khỏi thế giới tối tăm này. Nhưng một tiếng hét chói tai từ cô gái trong video khiến hắn khựng lại...