Mộng Sinh Giới

Chương 35: Lòng tốt trỗi dậy



Chương 35: Lòng tốt trỗi dậy

Tiếng hét thảm thiết của cô gái trong màn hình vang lên đột ngột, khiến tai Băng Tử Huyên như muốn nổ tung. Tiếng hét sắc bén, rợn người ấy xuyên qua loa phát ra, làm đầu hắn trở nên trống rỗng trong khoảnh khắc. Mọi âm thanh khác như bị dập tắt, chỉ còn tiếng kêu cứu của cô gái vang vọng trong không gian, nhức nhối đến mức hắn không thể chịu nổi.

Vội vã, hắn hạ nhỏ âm lượng, nhưng đôi mắt vẫn không thể rời khỏi màn hình. Màu sắc trên gương mặt hắn dần biến mất khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: tên đồ tể đang cúi người, dùng hung khí t·ra t·ấn cô gái tội nghiệp. Cái lưỡi dao sắc lẹm rạch từng vết, từng vết. Rồi trong một cơn điên dại man rợ, hắn cúi xuống và… cắt đi ngón chân của cô gái. Máu chảy ra, từng dòng đỏ tươi lan tràn trên sàn, như vẽ nên một bức tranh địa ngục ngay trước mắt Băng Tử Huyên.

Hắn cảm thấy tay mình run lên từng hồi, ngón tay siết chặt con chuột, như thể định làm gì đó, nhưng rồi lại buông thả. Hắn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, đôi mắt hắn trống rỗng, không còn phản ứng, chỉ có ánh nhìn chằm chằm đầy sự t·ê l·iệt về mặt cảm xúc. Cảnh cô gái bị t·ra t·ấn, kêu gào trong đau đớn, từng ngón chân, từng ngón tay bị cắt đứt, từng mảnh thân thể bị chặt ra như những phần không còn thuộc về cô nữa. Cô lết đi, máu loang lổ dưới chân, tràn lên sàn nhà như một vệt dấu vết của sự tuyệt vọng.

Phía bên kia màn hình, những tên đồ tể điên loạn cười lớn, đôi mắt đầy hưng phấn và cuồng loạn. Chúng tiếp tục hành sự, một tên giữ chặt cô gái, tên còn lại giơ dao lên chuẩn bị cắt tiếp. Tiếng cười của chúng vang vọng khắp căn phòng tối tăm, xen lẫn với tiếng la hét của cô gái, tạo nên một khung cảnh mà chỉ có trong cơn ác mộng tồi tệ nhất.

Băng Tử Huyên nhìn thấy cảnh đó, lòng hắn trống rỗng đến mức không còn phản ứng gì. Sự kinh tởm ban đầu dần trở thành một sự vô cảm. Hắn không cười, không khóc, không giận dữ, chỉ nhìn cảnh tượng đó với một vẻ mặt đờ đẫn, như thể hắn đã đánh mất tất cả nhân tính trong khoảnh khắc ấy.

Hắn đang đứng giữa ranh giới của một con người và một con quái vật. Ranh giới đó mỏng manh, chênh vênh như một sợi dây treo giữa vực thẳm.

Trong bóng tối lạnh lẽo của căn phòng ngột ngạt, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn leo lét lấp lánh trên những bức tường đẫm máu, tỏa ra một thứ ánh sáng u ám như c·ái c·hết đang đến gần. Mùi tanh tưởi nồng nặc bao trùm không gian, hòa cùng tiếng hét rùng rợn đầy tuyệt vọng vang vọng qua từng ngóc ngách. Những âm thanh như tiếng gào rú của linh hồn bị t·ra t·ấn từ cõi địa ngục sâu thẳm khiến người ta không khỏi rùng mình.

Trước mặt Băng Tử Huyên, sau khi cô gái kia đ·ã c·hết thì cô gái tiếp theo bị trói chặt trên chiếc bàn đá lạnh giá, mồ hôi và máu chảy thành dòng trên da thịt. Những lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn cắt từng miếng thịt nhỏ từ cơ thể cô, những mảng da đỏ rực bị xẻ rời một cách chậm rãi, đau đớn đến mức cô muốn ngất đi nhưng không thể. Tiếng rít của dao chạm vào xương vang lên cùng với những tiếng thở đứt quãng đầy tuyệt vọng của cô gái. Từng miếng thịt bị cắt rời sau đó được hơ qua ngọn lửa nóng bỏng, hơ qua hơ lại, trước khi chúng hả hê ăn từng miếng một như thể đang thưởng thức một bữa tiệc máu me bệnh hoạn. Tiếng nhai thịt vọng lên trong không gian im lặng càng khiến khung cảnh trở nên đáng sợ đến mức khó chịu.

Khi cô gái c·hết đi trong đau đớn, chúng chuyển sang n·ạn n·hân tiếp theo. Một ngọn lửa dữ dội bùng lên từ miệng một trong số chúng, thiêu đốt cô gái thứ hai. Làn da của cô dần bong tróc ra, nhăn nheo, rồi bị lột ra từng mảng do sức nóng tàn bạo. Tiếng la hét như bị xé toạc, cả cơ thể run rẩy trong cơn đau khôn cùng, cho đến khi cô chỉ còn là một thân xác cháy đen, tan thành tro bụi.

Tiếp đến, một cô gái khác bị đẩy vào bồn axit đậm đặc. Chất lỏng axit ngay lập tức ngấu nghiến làn da cô, khiến từng lớp thịt rữa ra, tan vào bồn. Tiếng rên rỉ khủng kh·iếp phát ra khi tử thi từ từ chìm xuống, tan biến trong những bong bóng hủy diệt, chỉ để lại một bộ khung trắng xóa khi axit nhấn chìm mọi dấu vết của sự sống.

Một n·ạn n·hân khác bị kéo vào, thân thể bị cắt rời một cách tàn nhẫn. Từng khúc tay, khúc chân rơi xuống nền đất ẩm ướt, máu bắn tung tóe. Chúng cắt cô gái ra thành từng mảnh, mỗi nhát dao như thấm vào sự tàn ác và khoái cảm vô nhân đạo. Những tiếng thét đau đớn dần trở nên khản đặc, đến khi cô chỉ còn là một cái xác rách nát không nguyên vẹn.

Cô gái tiếp theo bị chúng t·ra t·ấn một cách quỷ dị hơn. Đôi mắt bị móc ra khỏi hốc, máu từ hai hố sâu không đáy trào ra như dòng thác. Trong sự mù lòa, cô bị đẩy bò lê trên sàn đầy mảnh sành sắc nhọn. Mỗi lần cô trượt tay hoặc đầu gối xuống, da thịt bị cắt rách, máu thấm đẫm khắp nơi, nhưng cô vẫn phải bò, tiếp tục đi trong cơn đau tột cùng, tiếng khóc nghẹn ngào bị bóp nghẹt trong cuống họng.

Một n·ạn n·hân nữa bị đưa vào máy nghiền thịt. Tiếng kim loại rít lên khi những lưỡi dao bên trong máy cắt nát từng thớ thịt, từng đoạn xương. Cô không kịp kêu gào, tiếng răng rắc của xương bị nghiền nát và tiếng máu bắn tung tóe dồn dập như bản giao hưởng của c·ái c·hết.

Cô gái cuối cùng, kinh hoàng hơn cả, bị t·ra t·ấn bằng cách cho những con trùng ăn thịt chui vào cơ thể. Chúng ngấu nghiến từ bên trong, khiến cô la hét, giãy giụa trong đau đớn không thể tưởng tượng. Khi lũ trùng đã ăn đủ, chúng mổ bụng cô, moi những con vật béo ngậy ra, máu cùng nội tạng tràn ra ngoài.

Những cảnh tượng trước mắt Băng Tử Huyên tiếp tục chuyển biến một cách tàn nhẫn và không ngừng ám ảnh. Những tiếng hét rền vang, những cú cắt sắc bén và cả những trò t·ra t·ấn bệnh hoạn đang ngày càng trở nên đỉnh điểm. Thế nhưng, khi cô gái cuối cùng bị đẩy vào giữa căn phòng tối, mọi thứ dường như thay đổi. Cô gái này, với nhan sắc tuyệt trần, khiến cho phòng chat gần như bùng nổ. Những dòng bình luận đua nhau xuất hiện, nhanh chóng lấp đầy màn hình. Có kẻ bày tỏ tiếc nuối vì vẻ đẹp của cô, có kẻ muốn dùng tiền để mua chuộc cô ra khỏi đây.

Cô gái, với gương mặt tái nhợt, run rẩy trước ánh mắt của đám người xem. Thế nhưng, hai tên đồ tể kia không để cho ai có cơ hội, chúng tuyên bố rõ ràng: "Luật của chúng ta không bao giờ thay đổi. Bất kể ai trả giá bao nhiêu, những kẻ bị đưa vào đây chỉ có một kết cục duy nhất: c·ái c·hết trong đau đớn."



Đám đông trong phòng chat lập tức chuyển hướng, từ sự tiếc nuối biến thành những yêu cầu man rợ hơn. Một kẻ nổi bật giữa đám đông, với số tiền donate khổng lồ, lên tiếng đề nghị cách h·ành h·ạ cô gái: "Nung một thanh sắt đỏ, đâm thẳng vào â·m đ·ạo cô ta... Rồi cắt bỏ ngực... Và sau đó, lột da mặt."

Mỗi câu nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa, phòng chat lại càng trở nên náo nhiệt hơn. Những tiếng cười bệnh hoạn và thích thú vang lên từ đám người đang xem. Một số tên khác thậm chí đưa ra đề nghị mua lại phần cơ thể bị cắt của cô gái, đặc biệt là â·m đ·ạo, để "sưu tập." Số tiền mà những kẻ đó đưa ra lớn đến mức hai tên đồ tể lập tức đồng ý, chẳng cần đắn đo.

Băng Tử Huyên ngồi lặng thinh trước màn hình, trước những hành động vô nhân tính diễn ra trước mắt, hắn chẳng còn bất cứ phản ứng nào. Cô gái xinh đẹp kia đã bị gán một số phận định đoạt, và những kẻ bệnh hoạn trong phòng chat thì không ngừng khát khao tận hưởng sự tàn bạo đó.

Trong căn phòng t·ra t·ấn kia, hai tên đồ tể bắt đầu nung thanh sắt đỏ. Tiếng sắt réo vang lên khi được nhúng vào ngọn lửa.

Băng Tử Huyên định tắt máy, dừng mọi thứ lại để thoát khỏi cơn ác mộng này. Nhưng rồi, một khoảnh khắc nhỏ bé trong sự tàn nhẫn đó đã khiến hắn chững lại. Đôi mắt của cô gái cuối cùng kia – tràn đầy nỗi sợ hãi, tuyệt vọng nhưng lại có một tia sáng mong manh của sự sống, của khát khao được cứu thoát – đâm thẳng vào lòng hắn.

Băng Tử Huyên khẽ run rẩy cảm giác lương thiện bất chợt trỗi dậy. Hình ảnh của mẹ hắn hiện lên rõ ràng – người đã luôn dạy dỗ hắn trở thành người tốt, người đã từng mong muốn hắn đi con đường đúng đắn. Vậy mà bây giờ, hắn đang làm gì đây? Ngồi xem những cảnh t·ra t·ấn dã man này mà không thể hiện bất kỳ hành động nào.

Không còn do dự nữa, Băng Tử Huyên bỗng nhiên gõ phím, một quyết định mà hắn thậm chí chưa từng nghĩ đến trước đó. Hắn gửi một khoản tiền lớn vào tài khoản donate của bọn đồ tể – 15,000 USD (mệnh giá của tiền ảo đổi ra ). Và kèm theo đó, hắn viết một dòng tin đe dọa:

"Tôi muốn mua cô gái này với giá 15,000 USD. Nếu không, hai kẻ bọn mày sau khi g·iết c·hết cô ta sẽ không thể giữ được mạng sống của mình đâu."

Lời đe dọa của hắn vang lên như một cú đấm vào phòng chat, làm cho đám đông đang hò reo chợt khựng lại. Hai tên đồ tể, dù có chút bất ngờ, vẫn bật cười khinh bỉ trước sự thách thức của hắn. Một trong số chúng nhấc micro, giọng hắn vang lên đầy chế giễu:

"Chỉ vì chút tiền donate của mày mà mày nghĩ có thể ra lệnh cho bọn tao sao? 15,000 USD ư? Đừng có mà mơ tưởng. Quy định của bọn tao đã rõ ràng: chỉ có thể thả n·gười c·hết, không thả người sống. Nếu mày thực sự muốn mua cái xác của con bé này, thì giá của nó là 50,000 USD."

Tên còn lại hùa theo, giọng đầy thách thức:

"Còn nếu không có đủ tiền thì hãy ngậm miệng lại mà ngồi xem. Tận hưởng đi, nhãi ranh!"

Hắn cười lớn, giống như đang tận hưởng sự tuyệt vọng của Băng Tử Huyên. Phòng chat lập tức trở lại sự náo nhiệt thường thấy, những lời cười cợt, mỉa mai đổ dồn về phía Băng Tử Huyên, chế giễu hắn vì sự yếu đuối của mình.

Băng Tử Huyên cảm thấy như một cơn sóng giận dữ đang cuộn trào trong lồng ngực. Hắn muốn làm điều gì đó, cứu cô gái kia, nhưng bọn chúng đã quá tàn nhẫn, quá tham lam và man rợ. Số tiền 50,000 USD Băng Tử Huyên không phải là không có, nhưng hán cũng không quá tốt để mang số tiền lớn này để cứu người lạ, lòng tốt của hắn không lớn đến vậy. Hắn có thể rời đi, để lại cô gái trong tay đám ác quỷ kia, hoặc chấp nhận đòi hỏi điên cuồng của chúng. Nhưng hắn biết, ngay cả khi có số tiền đó, mạng sống của cô gái vẫn không được đảm bảo.

Băng Tử Huyên, vốn đã lường trước phản ứng của hai tên đồ tể, nhanh chóng chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Hắn không phải là một kẻ dễ dàng bị đe dọa hay bị gạt bỏ bởi vài câu từ của bọn chúng. Tay hắn di chuyển nhanh như tia chớp trên bàn phím, gõ từng đoạn mã với tốc độ khủng kh·iếp. Chỉ trong tích tắc, hệ thống bảo mật của hai tên đồ tể bắt đầu phát tín hiệu cảnh báo, từng lớp bảo vệ mà chúng xây dựng kỹ lưỡng từ lâu lần lượt bị phá vỡ.

Hai tên đồ tể vốn đang tự mãn, ngạo nghễ trước đám đông, bỗng nhiên mặt mày tái mét khi nhận ra hệ thống của chúng đang bị xâm nhập. Những tín hiệu đỏ cảnh báo liên tục hiện lên màn hình của chúng, báo hiệu sự nguy hiểm ngày càng cận kề. Một tên vội vàng lao đến bàn điều khiển, ra sức khôi phục quyền kiểm soát. Nhưng tất cả đều vô ích.



Băng Tử Huyên, với sự điêu luyện, đã hoàn toàn kiểm soát hệ thống của chúng. Tay hắn càng lúc càng nhanh, từng dòng lệnh cứ vậy cuốn trôi mọi phòng thủ yếu ớt của bọn đồ tể. Sự hỗn loạn bùng nổ trong căn phòng điều khiển của chúng.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ hệ thống kết nối và máy chủ của chúng đều nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của Băng Tử Huyên. Khi chúng cố gắng tắt máy, ngắt kết nối để thoát khỏi tình huống, chúng nhận ra rằng mọi thứ đều đã mất quyền kiểm soát.

Bất ngờ, trên màn hình của hai tên đồ tể hiện ra một bức ảnh – khuôn mặt thật của hai tên đó. Kèm theo đó là địa chỉ hiện tại của chúng, gửi trực tiếp đến như một lời tuyên chiến. Hai tên đồ tể tái mặt, lòng tràn đầy sợ hãi. Chúng biết đối thủ lần này không phải là kẻ dễ dây vào.

Ngay sau đó, một dòng tin nhắn riêng tư xuất hiện trên màn hình của chúng, đầy đe dọa và sắc lạnh:

"Đây là lần cuối tao cảnh báo. Nếu còn không thả cô gái đó, không chỉ hai tên súc sinh bọn mày sẽ c·hết thảm, mà ngay cả kẻ đứng sau dật dây cho việc này cũng đừng hòng thoát.''

Hai tên đồ tể, lúc này đã hoàn toàn mất bình tĩnh, run rẩy khi đọc từng từ trong tin nhắn. Chúng biết rằng nếu không hành động ngay, hậu quả sẽ khôn lường.

Khi hai tên đồ tể còn đang điên cuồng tìm cách ngăn chặn những đợt xâm nhập từ Băng Tử Huyên, căn phòng bất ngờ trở nên lạnh lẽo, không khí dường như chùng xuống. Từ phía cửa, từng bước chân chậm rãi nhưng đầy uy quyền vang lên. Qua màn hình, cả hai có thể thấy bóng một người đàn ông cao lớn đang tiến lại gần. Mái tóc xoăn dài rũ xuống đôi vai, và khuôn mặt hắn được che khuất sau một chiếc mặt nạ trắng đen, với một nụ cười dài méo mó, đầy quái dị. Chỉ nhìn thôi cũng khiến kẻ khác cảm thấy sự bất thường lạnh gáy.

Hai tên đồ tể lúc này vẫn chưa hoàn toàn để ý, vì chúng đang mải mê tìm cách khôi phục lại hệ thống, cố xóa bỏ virus mà Băng Tử Huyên đã gửi vào. Tên đứng bên phải không kiềm chế được nữa, quay sang chửi rủa tên còn lại:

“C·hết tiệt! Tại sao mày lại nhấn vào cái link kèm theo donate đó? Thằng ngu ngốc này!”

Câu nói vừa dứt, cả hai bỗng nhiên khựng lại, khi nhận ra bóng người đeo mặt nạ đã đứng ngay phía sau từ lúc nào. Không cần quay đầu lại, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của hắn cũng đủ khiến chúng rùng mình. Cả hai tên lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt chuyển từ bực dọc sang sợ hãi trong tích tắc, như những con chó trung thành đối diện với chủ nhân của chúng.

“Ông chủ...” – một tên lắp bắp, giọng run rẩy như một cơn gió lạnh lùa qua cột sống. Cả hai tên đồng loạt cúi rạp mình xuống, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đeo mặt nạ. Sự sợ hãi hiện rõ trên từng nét mặt khi ánh mắt chúng lén lút liếc qua màn hình máy tính, nơi hệ thống của chúng vẫn đang nhấp nháy những cảnh báo đỏ chói.

Hắn – người đàn ông đeo mặt nạ không nói gì, chỉ đứng đó, lặng yên quan sát. Đôi mắt hắn sau chiếc mặt nạ tối om nhìn thẳng vào màn hình, nơi mà Băng Tử Huyên đã kiểm soát toàn bộ hệ thống. Một không khí nặng nề, áp lực đến ngạt thở bao trùm lên hai tên đồ tể. Mỗi hơi thở của họ trở nên nặng nề, toát mồ hôi lạnh, và từng tế bào trên cơ thể như bị đông cứng bởi sự hiện diện của kẻ đứng sau chiếc mặt nạ đáng sợ kia.

“Ông chủ... chúng tôi sẽ xử lý ngay!” – Một tên cuống cuồng nói, cố lấy lại chút bình tĩnh. Nhưng cả hai đều biết, trong tình cảnh này, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng.

Tên còn lại cũng vội vã tiếp lời, đôi mắt lấp lánh hy vọng mong manh: "Chúng tôi sẵn sàng chịu phạt, chỉ xin được một cơ hội... một cơ hội cuối cùng!"

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn bọn chúng, im lặng một lúc lâu. Nụ cười dịu dàng dưới chiếc mặt nạ trắng đen bỗng xuất hiện, tạo thành một cảnh tượng méo mó kỳ dị. Hắn khẽ lắc đầu, giọng điệu đầy vẻ cảm thông và dường như có chút tiếc nuối:

“Vậy sao...? Tiếc thật đấy...”



Hai tên đồ tể nhìn nhau, trong lòng chợt lóe lên một chút hy vọng. Nhưng rồi, giọng nói trầm thấp của hắn bất chợt vang lên như tiếng chuông báo tử:

“... Nhưng ta vẫn chưa bao giờ tìm được kẻ để trao cho cơ hội thứ hai.”

Chỉ trong tích tắc, ánh mắt của hắn lóe sáng lên một tia tàn nhẫn. Trước khi hai tên kia kịp hiểu chuyện gì xảy ra, khuôn mặt của chúng đột ngột méo mó vì cơn đau khủng kh·iếp. Đôi mắt bọn chúng trợn trừng, kinh hãi, bàn tay chới với muốn chạm vào mặt nhưng không thể, như thể tất cả cơ bắp trên cơ thể bỗng nhiên bị xé toạc. Cả hai cố gắng hét lên nhưng âm thanh chỉ là những tiếng nghẹn trong cổ họng.

Rồi... *BÙM*!

Trong một t·iếng n·ổ nhỏ gọn nhưng rùng rợn, đầu của hai tên đồ tể p·hát n·ổ, máu và mảnh vụn từ khuôn mặt văng tung tóe khắp phòng. Từng giọt máu đỏ thẫm bắn lên màn hình máy tính, lên sàn nhà, nhuộm một vùng không gian thành màu đỏ tươi.

Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nao núng. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt lạnh lùng, như thể đó chỉ là một màn biểu diễn nhàm chán. Lướt mắt qua xác của hai tên kia, hắn nhếch môi cười nhạt:

“Vô dụng thật...”

Người đàn ông đeo mặt nạ, sau khi máu của hai tên đồ tể còn vương vãi trên sàn, bước thẳng đến phía màn hình máy tính. Hắn dừng lại, đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ kỳ quái ánh lên một tia lạnh lẽo. Ngón tay thon dài lướt nhẹ lên bàn phím, rồi giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh của hắn vang lên, mỗi từ ngữ thốt ra như rót vào màn hình:

“*Vô Diện*... của hội *Quỷ Vận*... đúng là khách quý... khách quý thật...”

Hắn ngừng lại một chút, như đang cân nhắc từng từ, rồi tiếp tục:

“Điều kiện của ngươi, không thành vấn đề. Ta đây sẽ làm. Địa điểm thả cô ta, khi nào xong ta sẽ thông báo. Nhưng ta mong rằng đây là lần cuối chúng ta 'nước sông không phạm nước giếng'. Nếu ngươi còn phá đám công việc của bọn ta thêm một lần nữa, đừng nghĩ cái tên *Quỷ Vận* có thể khiến bọn ta sợ hãi.”

Giọng hắn trở nên sắc lạnh hơn, như một lưỡi dao nhọn hoắt cắt qua không gian:

“Trước khi kết thúc, ta cũng khuyên ngươi một câu, 'Vô Diện'. Lòng tốt đối với những kẻ như chúng ta... thật sự không nên tồn tại.”

Dứt lời, người đàn ông đeo mặt nạ quay sang nhìn cô gái trẻ đang co rúm trong góc phòng. Đôi mắt cô tràn ngập sự sợ hãi, cơ thể run rẩy không ngừng. Cô gần như không còn nhận thức rõ ràng, chìm trong nỗi kinh hoàng của những gì vừa xảy ra trước mắt. Hắn tiến lại gần cô một chút, cúi người xuống, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng, như một lời an ủi trớ trêu:

“Ngươi lần này... thật sự rất may mắn...”

Hắn ngừng một chút, đôi mắt nhìn cô gái không còn chút cảm xúc nào, nhưng âm điệu lại như đang nói chuyện với một người thân quen:

“Mong rằng sự may mắn này sẽ giúp ngươi sống tốt hơn... Đừng để hắn thất vọng về ngươi... trong tương lai.”

Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ phía sau chiếc mặt nạ, nặng nề như đè lên không gian yên lặng. Hắn đứng thẳng dậy, lướt mắt nhìn lại một lần nữa căn phòng đẫm máu, rồi chỉ trong một cái nhấc tay nhẹ nhàng, toàn bộ màn hình trước mặt người xem đột ngột tắt lịm, mọi hình ảnh và âm thanh vụt biến mất trong sự im lặng tuyệt đối.