Mộng Sinh Giới

Chương 36: Sai lầm trong quá khứ



Chương 36: Sai lầm trong quá khứ

Những ký ức năm xưa vẫn còn in đậm trong tâm trí Băng Tử Huyên, những cảnh tượng đầy ám ảnh như những bóng ma quấn lấy hắn trong từng giấc ngủ trong khoảng thời gian dài. Dù cho thời gian đã trôi qua, hắn vẫn cảm thấy một luồng rùng mình thoáng qua khi nhớ lại, như thể những v·ết t·hương trong tâm hồn chưa bao giờ lành.

Quay trở lại thực tại, hắn nhìn người con gái trước mặt — cô gái mà năm xưa hắn từng cứu thoát khỏi địa ngục kinh hoàng đó. Cảm xúc trong lòng hắn bỗng chốc dậy sóng, hỗn loạn và khó kiểm soát. Hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại cô, càng không ngờ rằng sau bao năm, cô lại xuất hiện trước mặt hắn, rực rỡ như vậy. Cô giờ đây không chỉ là một cô gái xinh đẹp đến mê hoặc, mà còn tỏa ra khí chất mạnh mẽ, sắc sảo, không còn chút gì của cô gái yếu đuối năm xưa.

Đôi mắt của hắn thoáng lướt qua bông tuyết nhỏ được vẽ khéo léo trên khóe mắt trái của cô, một dấu hiệu đầy bí ẩn, khiến hắn càng thêm chắc chắn rằng cô không còn là người tầm thường nữa. Mọi thứ về cô giờ đây đã khác.

Băng Tử Huyên khẽ thở dài, ánh mắt hắn dần trở nên dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Giọng nói của hắn trầm lắng vang lên, như thể đang đối thoại với cả quá khứ và hiện tại:

“Không ngờ đã 5 năm rồi... Trong khoảng thời gian ấy, có lẽ cô đã thay đổi rất nhiều. Không còn là cô gái yếu đuối mà ta từng cứu nữa nhỉ?” Hắn dừng lại, đôi mắt nheo lại một chút như đang tự giễu bản thân. “Còn về ta... Thân phận của ta cuối cùng cũng bị lộ. Đúng là không ngờ lại nhanh đến vậy, biết bao nhiêu kẻ giờ đây đều nhắm vào ta. Nhưng... thôi bỏ đi, ta cũng biết chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra.”

Hắn ngừng lời, mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười nửa phần chua chát, nửa phần thoải mái như chấp nhận mọi thứ đã qua. “Thời gian 5 năm này, cô sống tốt chứ?”

Lời hắn thốt ra nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng biết bao cảm xúc lẫn lộn — vừa như một lời quan tâm, vừa như một câu hỏi đầy tiếc nuối về những gì đã mất trong quá khứ.

Cô gái nghe Băng Tử Huyên nói, đôi mắt thoáng chút suy tư rồi lập tức lên tiếng, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa những nỗi đau đã trải qua.

"Ân nhân," cô bắt đầu, giọng bình tĩnh nhưng không thể che giấu được sự cảm kích sâu sắc, "kể từ khi tên đó theo ý ngài thả ta ra, hắn cũng giữ đúng lời hứa mà không làm hại thêm đến ta. Một thời gian sau, có một đôi vợ chồng đến đón ta, nhận ta làm con nuôi. Theo lời họ, thì đó là nhiệm vụ của họ — được thuê bởi một người nào đó. Dù họ không nói rõ, nhưng ta biết... chính là ngài đã sắp xếp tất cả."

Cô ngừng lại một chút, đôi mắt sáng lấp lánh nhớ lại quãng thời gian thoát khỏi địa ngục kinh hoàng, nhưng trong lời kể của cô vẫn ẩn chứa điều gì đó nặng nề, như một nỗi đau còn chưa giải tỏa.

"Hơn một năm sống cùng đôi vợ chồng ấy, mọi thứ diễn ra bình yên đến lạ. Họ đối xử với ta như con gái ruột, cho ta một gia đình, một cuộc sống mới tưởng như đã mất mãi mãi. Nhưng... rồi một ngày, có một người đàn ông đến, hắn vô tình nhìn thấy ta trong một lần ngẫu nhiên, và tất cả thay đổi từ đó."

Giọng cô trở nên lạnh hơn khi nhớ về sự phản bội. "Không ngờ hắn đã mua chuộc được đôi vợ chồng ấy, những người mà ta coi như cha mẹ. Họ đã đưa ta đi, chẳng một lời giải thích. Ngài có lẽ không biết điều này."

Cô khẽ cười, một nụ cười đau đớn, như thể những v·ết t·hương năm xưa vẫn chưa lành. "Họ đưa ta đến một nơi... một môi trường không hề dễ dàng gì. Đó là nơi coi việc g·iết chóc là lẽ sống, một nơi đào tạo sát thủ. Mọi thứ ở đó thật khắc nghiệt, mỗi ngày đều là một trận chiến giành giật sự sống. Tỉ lệ sống sót của những người như ta ở nơi đó thấp đến đáng thương. Mọi người đều biết rằng c·ái c·hết là điều không thể tránh khỏi. Chúng ta không nghĩ về việc mình có thể sống sót ra sao, chỉ nghĩ mình sẽ c·hết vào thời khắc nào — sớm hay muộn."

Cô gái dừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm như thể đang sống lại những ký ức kinh hoàng ấy. Giọng cô bỗng chốc trầm lắng, một phần u ám, một phần cứng cỏi, phản ánh tất cả những gì cô đã trải qua và con người mà cô đã trở thành sau tất cả.



Cô gái khẽ cúi đầu, ánh mắt trầm ngâm đầy suy tư, giọng nói bỗng chùng xuống nhưng ẩn chứa sự quyết liệt không thể giấu. Cô bắt đầu nhắc về những ký ức của chính mình, từng lời từng chữ như chạm vào quá khứ đẫm máu mà cô đã trải qua, như thể cô đang tự nhủ lại một lời thề đã khắc sâu vào tim.

"Nhưng," cô nói, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn xa xăm, "mỗi khi ta định từ bỏ... khi c·ái c·hết dường như là lựa chọn dễ dàng nhất, thì ta lại nhớ đến câu nói của người đàn ông đeo mặt nạ kia. Hắn đã nói: 'Đừng để hắn thất vọng về tương lai sau này của cô.' Câu nói đó vang lên trong đầu ta như một ngọn lửa bùng cháy, dù có tối tăm đến đâu, dù máu đã chảy đến cạn kiệt, ta vẫn phải đứng dậy..."

Cô ngừng lại, bàn tay khẽ run lên như đang nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua. Giọng cô trở nên cứng cỏi hơn, đầy kiên định, nhưng đồng thời cũng mang theo chút lạnh lùng ám ảnh.

"Từng bước một," cô tiếp tục, ánh mắt sắc bén, "ta dẫm lên xác c·hết của kẻ khác mà đứng lên. Đến mức, xác c·hết dưới chân ta đã chất cao đến nỗi ta có thể với đến ánh sáng — cái ánh sáng mà ta tưởng rằng đã mất mãi mãi."

Những ký ức về máu và c·hết chóc dường như đã ăn sâu vào con người cô, từng bước đi trên con đường sinh tử đó đã khắc lên linh hồn cô những vết sẹo không thể xóa nhòa. Cô nhìn xuống đôi tay của mình, đôi tay đã từng ôm lấy sự yếu đuối, nhưng giờ đây lại là bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi.

"Trong ba năm ở nơi đó," cô tiếp tục, giọng nói nhỏ dần nhưng sắc bén như lưỡi dao, "ta không biết mình đã g·iết bao nhiêu người. Bàn tay này... đã dính quá nhiều máu rồi. Nếu đem ta so sánh với hai tên đồ tể ngày đó, thì cũng chẳng khác gì... có khi còn tệ hơn."

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, như để trấn tĩnh bản thân khỏi những ký ức đẫm máu vẫn còn vương lại trong tâm trí. Đôi mắt cô bỗng mở to, ánh lên vẻ lạnh lẽo khi nhớ về người đàn ông đã đưa cô vào địa ngục đó. Một cơn giận dữ mơ hồ dường như thoáng hiện trên khuôn mặt.

"Còn về tên đã mang ta đi năm đó," cô nói, giọng cô lạnh lùng hơn, "hắn không đáng được c·hết nhẹ nhàng như vậy. Thật tiếc, ta đã quá hận hắn đến mức... chỉ một nhát kiếm là kết liễu mạng hắn, để hắn mất đầu ngay lập tức."

Trong khoảnh khắc đó, cô nhớ lại cảnh tượng bản thân, với ánh mắt đầy căm phẫn, ra tay kết liễu tên đàn ông đã đẩy cô vào con đường sát thủ, không một chút do dự. Máu từ cổ hắn phun ra như một dòng thác, khuôn mặt kinh hãi của hắn chỉ tồn tại trong giây lát trước khi tắt lịm. Đôi tay của cô vẫn cảm nhận được cái lạnh ngắt của thanh kiếm, sự quyết liệt trong từng động tác chém xuống.

Cô khẽ nhắm mắt lại, xua đi hình ảnh đó, rồi tiếp tục nói, giọng dần trở lại bình thản hơn. "Còn về ngài," cô nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, "thông tin của ngài thật ra không nhiều người biết đến đâu. Chỉ có ta... và một kẻ nữa biết mà thôi."

"Kẻ đó," cô tiếp tục, "là một tên thuê sát thủ từ chỗ ta, và chính vì thế ta mới biết đến ngài. Nhưng ngài yên tâm, hắn cũng không sống được lâu nữa đâu."

Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, như thể việc kết liễu sinh mạng của kẻ đó đã được quyết định sẵn trong đầu cô. Dù vậy, giọng cô vẫn đầy lo lắng.

"Ta chỉ hy vọng rằng trước khi hắn c·hết, hắn vẫn chưa kịp tiết lộ thân phận của ngài cho ai khác."



Băng Tử Huyên khẽ thở dài, ánh mắt nặng trĩu sự hối hận. Hắn trầm mặc một lúc, như đang chìm vào dòng ký ức đã từ lâu chôn sâu trong tâm trí, nhưng giờ lại ùa về mạnh mẽ. Trong đôi mắt của hắn thoáng hiện vẻ buồn bã, một nỗi đau âm ỉ từ quá khứ đã không ngừng đeo bám.

"Không ngờ tên đó... hắn vẫn chưa c·hết," Băng Tử Huyên cất giọng, từng lời nói ra đầy sự mệt mỏi, nhưng cũng mang theo sự chấp nhận. "Nếu có thể, ta mong cô tha cho hắn một mạng. Năm đó, chính ta là người đã phạm sai lầm với hắn, vậy nên nếu hắn muốn g·iết ta để báo thù, ta cũng không dám oán trách."

Lời nói của Băng Tử Huyên như một nhát dao cắt vào không khí, nặng nề và lạnh lẽo. Hắn biết rằng sự tha thứ mà hắn yêu cầu có lẽ là quá xa vời, nhưng trong lòng hắn vẫn còn tồn tại một chút hy vọng, dù chỉ là nhỏ nhoi.

Cô gái đứng đó, ánh mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên, như không tin vào những gì vừa nghe. Giọng cô run lên khi cất lời: "Ân nhân... Ngài biết tên đó sao?"

Băng Tử Huyên quay lại nhìn cô, ánh mắt dường như chứa đựng cả một bầu trời nỗi buồn và sự ân hận không thể nguôi ngoai. Hắn chậm rãi gật đầu, như thừa nhận một sự thật mà hắn đã phải gánh chịu suốt nhiều năm qua.

"Đúng thế," hắn đáp, giọng nói trầm đục, "ta biết hắn. Năm đó, chỉ vì một sai lầm của ta mà hắn đã phải chịu đựng không ít cực khổ. Ta cũng không nghĩ rằng hắn còn sống, nhưng có lẽ số phận đã sắp đặt như vậy. Lần này hắn quay lại để báo thù, ta không thể trách hắn. Kẻ đã từng vì tham sống s·ợ c·hết mà đưa anh em chí cốt vào cửa tử, chỉ để giành lấy lợi ích cho bản thân... thì còn tư cách gì để oán hận khi bị báo thù chứ?"

Những lời nói của Băng Tử Huyên nặng nề rơi xuống như từng giọt nước, từng giọt từng giọt xuyên qua lòng hắn. Hắn nhớ lại quá khứ đó, cái ngày mà lòng tham đã khiến hắn lầm đường lạc lối. Đôi tay hắn, một thời từng nắm giữ sự trung thành, nay chỉ còn lại cảm giác trống rỗng khi nhận ra mình đã đánh mất tất cả. Người mà hắn coi là anh em, là bạn tâm giao, lại bị hắn phản bội vì những lợi ích phù phiếm.

"Năm đó," hắn nói tiếp, giọng nói chất chứa sự tự dằn vặt, "ta đã đưa hắn vào đường cùng, tất cả chỉ vì bản thân muốn chiếm lấy một phần lợi ích lớn hơn. Ta không ngờ rằng lựa chọn đó đã hủy hoại không chỉ cuộc đời hắn, mà còn là chính ta. Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ khiến đối phương sống không bằng c·hết."

Băng Tử Huyên dừng lại một chút, ánh mắt như ngưng đọng lại. Quá khứ đen tối ấy hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn, từng sự kiện, từng khoảnh khắc, tất cả đều quay trở lại, như những vết sẹo mà hắn không bao giờ có thể xóa bỏ. Lòng tham và sự phản bội đã hủy hoại mối quan hệ đáng lẽ ra phải là bền vững nhất trong cuộc đời hắn.

Sự hối hận dâng trào trong lồng ngực, nhưng hắn biết, không có lời xin lỗi nào có thể chuộc lại những gì đã mất. Mọi thứ đã quá muộn, quá khứ không thể thay đổi.

"Ngài không sợ rằng khi tha cho hắn, hắn sẽ tiết lộ thân phận của ngài sao? Lúc đó không chỉ ngài bị hắn truy g·iết, mà thậm chí còn nhiều kẻ khác sẽ nhắm đến ngài. Chi bằng, tàn nhẫn một chút..." Cô định nói thêm, nhưng Băng Tử Huyên khẽ giơ tay lên, ra hiệu cho cô ngừng lại.

"Chuyện này thì cô yên tâm," hắn trầm giọng nói, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô. "Hắn tuy rất hận ta, nhưng ta biết rõ tính tình của hắn. Hắn không phải kẻ đê tiện như vậy."

Cô gái nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn như muốn đánh giá lại sự tin tưởng mà hắn đang đặt vào kẻ kia. "Ngài có lẽ đã quá tin tưởng hắn rồi," cô cất lời, giọng nói đầy cảnh giác. "Mọi thứ đều có thể thay đổi theo thời gian, ngay cả con người cũng vậy. Ta khuyên ngài, sống trên đời vẫn nên tàn nhẫn một chút. Nếu lần đó ngài đã phạm sai lầm, thì chi bằng chấm dứt sai lầm đó tại đây. Cứ mãi lưu luyến quá khứ tội lỗi chỉ là tự làm bản thân trở nên yếu đuối mà thôi."

Lời nói của cô như một sự cảnh tỉnh, nhưng cũng đồng thời đẩy Băng Tử Huyên vào một cuộc giằng co nội tâm. Hắn biết cô không muốn tên đó sống tiếp, và với những gì cô đã trải qua, suy nghĩ của cô hoàn toàn hợp lý. Trong thế giới này, sự tàn nhẫn thường là con đường ngắn nhất để bảo toàn mạng sống.

"'Yếu đuối' chả phải là một loại cảm xúc mà trong mỗi chúng ta ai cũng có sao?" Hắn đáp lại, giọng điệu dịu hơn nhưng vẫn đầy kiên quyết. "Muốn rũ bỏ hoàn toàn sự yếu đuối, vẫn là không thể. Dù là kẻ mạnh đến đâu, tàn nhẫn đến đâu, cũng không thể tránh khỏi đôi khi cảm thấy mình yếu đuối. Đó là điều khiến chúng ta còn là con người."



Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt giờ đây không còn sự dằn vặt hay lo lắng. Thay vào đó là sự thấu hiểu và chấp nhận. Hắn biết mình đã sai trong quá khứ, nhưng cũng hiểu rằng việc xóa bỏ hoàn toàn những sai lầm đó không phải là cách để tiến lên. Hắn phải đối diện với chúng, không phải bằng sự tàn nhẫn, mà bằng lòng can đảm để chấp nhận những hậu quả mà mình đã gây ra.

"Tha thứ không phải lúc nào cũng là sự yếu đuối," Băng Tử Huyên tiếp tục, giọng hắn trầm ngâm. "Đôi khi, nó là cách duy nhất để chúng ta cứu rỗi chính bản thân mình. Hắn muốn g·iết ta, ta không trách. Nhưng ta cũng sẽ không g·iết hắn chỉ vì sợ hãi điều đó. Nếu hắn muốn báo thù, ta sẵn sàng đối mặt, vì đó là cái giá ta phải trả. Nhưng nếu ta g·iết hắn, ta sẽ chỉ tiếp tục vùi lấp bản thân trong cái vòng luẩn quẩn của thù hận và tội lỗi."

Cô gái nghe xong lời của Băng Tử Huyên bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười của cô vang lên giữa không gian yên tĩnh, vừa nhẹ nhàng vừa châm biếm. Đôi mắt sắc bén của cô hướng thẳng về phía hắn, không che giấu sự mỉa mai trong ánh nhìn.

"Ân nhân..." Cô nói, giọng điệu vừa có chút chế nhạo vừa đầy sự thách thức. "Ngài đúng là sống theo nhiều đạo lý quá rồi. Nhưng ngài thử nghĩ xem, thế giới này vốn dĩ đã không theo một quy luật nhất định nào cả, tại sao ngài lại phải cố sống theo những quy tắc đó? 'Ân hận' và 'tội lỗi'? Ngài đừng tự lừa dối bản thân mình như vậy. Nếu ngài thật sự có những cảm giác đó, thì ngài đã không đẩy hàng triệu người vào địa ngục của c·ái c·hết rồi."

Cô dừng lại, đôi mắt như lưỡi dao xuyên thẳng vào tâm can hắn. "Ngài có thể không phải kẻ trực tiếp ra tay, nhưng ngài đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể trốn tránh trách nhiệm về c·ái c·hết của họ. Những quyết định của ngài, dù không cầm dao, nhưng chính chúng đã g·iết c·hết họ. Ngài có thể tha thứ cho kẻ đó, nhưng hắn có bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho ngài, hay cho những người mà hắn đã g·iết khi đi theo ngài chưa? Lần đó, hắn theo ngài không phải vì nghĩa tình hay lòng trung thành, mà cũng chỉ vì lợi ích của bản thân thôi. Ngài có biết điều đó không?"

Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt rực sáng như đốm lửa đang cháy âm ỉ trong lòng. "Ngài gọi đó là 'sai lầm'? Thứ gọi là 'sai lầm' vốn dĩ không nên tồn tại trong thế giới này. Bởi vì tương lai, những gì ngài gọi là sai lầm hôm nay, biết đâu lại chính là điều đúng đắn nhất. Ngài muốn tha cho hắn, nhưng đã bao giờ ngài tự hỏi, nếu ngược lại, hắn sẽ làm gì với ngài chưa? Nếu năm đó ngài không đẩy hắn vào góc c·hết, thì đến một ngày nào đó, vì lợi ích lớn hơn, hắn cũng sẽ làm điều tương tự với ngài mà thôi."

Cô dừng lại, giọng nói càng lúc càng sắc lạnh. "Ngài với hắn, hay tất cả những kẻ khác, rốt cuộc cũng chỉ vì lợi ích mà đến với nhau. Có nghĩa tình gì ở đây? Ngài nghĩ hắn là anh em, nhưng hắn có xem ngài là gì khác ngoài một quân cờ trong trò chơi quyền lực này không? Cuối cùng, lợi ích mới là thứ vĩnh cửu, là thứ duy nhất đáng để chúng ta tồn tại. Ngài không tin điều đó sao? Những gì ngài đang cố níu giữ chỉ là một ảo ảnh mờ nhạt về đạo đức mà chính ngài biết là không thể tồn tại trong thế giới này."

Cô gái bật cười lần nữa, tiếng cười chứa đầy sự chế giễu. "Ngài nghĩ rằng bằng lòng nhân từ, ngài có thể cứu rỗi chính mình sao? Đừng tự dối mình nữa, ân nhân. Thế giới này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối, không có chỗ cho những thứ đạo đức giả dối mà ngài đang cố bám víu. Chỉ có kẻ mạnh và những lợi ích to lớn mới tồn tại mà thôi."

Cô gái cuối cùng cũng dịu lại, ánh mắt dần trầm xuống, không còn vẻ thách thức hay mỉa mai như trước. Giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự chân thành sâu sắc, như một lời thú nhận thầm kín.

“Vì ngài đã có ân tình quá lớn với ta, nên... Kira," cô nói, tên tiếng Anh ấy thoát ra từ môi cô như một làn gió thoảng, "Kira mới nói những lời chân thật này với ngài. Nếu là người khác, ta đã chẳng bận lòng mà nói. Trên đời này, ta không còn ai thân thích, cũng chẳng có ai từng đối xử tốt với ta cả... chỉ có ngài."

Cô ngừng lại, đôi mắt sắc lạnh thoáng nhuốm chút buồn bã. "Ngài đã cho ta một cuộc sống mới, cho ta một gia đình, dù thời gian hạnh phúc đó không kéo dài. Ngài đã không ngại đối đầu với bọn chúng chỉ vì cứu ta. Đến giờ ta vẫn không hiểu tại sao ngài lại làm vậy, nhưng từ khoảnh khắc đó, trong lòng ta đã khắc sâu ân tình của ngài."

Kira nhắm mắt lại, như thể đang gắng nén những cảm xúc dồn nén suốt nhiều năm qua. “Phần ân tình đó, ta đã thề sẽ làm mọi thứ vì ngài, dù cho điều đó có là c·ái c·hết. Ngài đã cho ta cơ hội để sống, để thoát khỏi cái địa ngục mà ta đã nghĩ sẽ là nơi kết thúc cuộc đời mình. Chẳng ai trên đời này đã làm được điều đó cho ta ngoài ngài.”

Cô mở mắt ra, ánh nhìn giờ đây kiên định, chạm thẳng vào ánh mắt của Băng Tử Huyên. "Vậy nên, ân nhân... Ta vẫn muốn biết ý kiến của ngài lúc này."

Cô tiến lên một bước, giọng nói bỗng trở nên rắn rỏi, như một lưỡi kiếm sắc bén, cắt ngang sự im lặng. "Có... hay... không!" Cô nhấn mạnh từng từ, đôi mắt không hề dao động, như muốn ép Băng Tử Huyên phải đối diện với lựa chọn của chính mình.

Khoảnh khắc đó, không gian như ngưng đọng. Sự căng thẳng hiện lên rõ rệt, khi cô chờ đợi câu trả lời của hắn. Quyết định này, không chỉ là về tên kẻ thù kia, mà còn là về quá khứ, về những sai lầm, và về bản chất con người thật sự của Băng Tử Huyên. Liệu hắn sẽ chọn con đường nào đây?