Mộng Sinh Giới

Chương 37: Lựa chọn có sẵn



Chương 37: Lựa chọn có sẵn

Băng Tử Huyên nghe thấy những lời của Kira, tâm trí hắn như bị kéo giãn giữa hai dòng suy nghĩ, đắm chìm trong cuộc đối thoại nội tâm phức tạp. Mỗi lời cô nói dường như đâm thẳng vào những góc khuất trong lòng hắn, nơi mà hắn luôn cố gắng che giấu. Cô nói đúng, tất cả đều đúng. Hắn không thể phủ nhận sự thật rằng những lựa chọn hắn đã đưa ra, và những gì hắn chưa dám quyết định, đều phản ánh rõ ràng sự yếu đuối ẩn sâu bên trong.

Hắn thở dài một hơi, rồi chầm chậm nói, giọng điệu trầm lắng nhưng đầy nặng nề: "Lựa chọn này… cô có thể thay tôi được không…?"

Lời nói đó vừa rời khỏi miệng, hắn đã cảm thấy bản thân như vừa thả mình vào một vực thẳm không đáy. Hắn có thực sự muốn giao phó số phận của người kia vào tay Kira, hay đó chỉ là cách hắn trốn tránh trách nhiệm thêm một lần nữa? Nhưng ngay lúc đó, khi giọng nói của hắn vừa dứt, nụ cười nhẹ nhàng, ma mị của Kira xuất hiện trên môi cô.

Cô bước từng bước chậm rãi, đôi chân thon dài di chuyển uyển chuyển như đang nhảy một điệu vũ mê hoặc, tiến gần về phía hắn. Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Băng Tử Huyên khi khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần. Khi Kira đứng ngay sau lưng hắn, cô đặt một tay nhẹ nhàng lên vai hắn, cơ thể cô chỉ cách hắn vài phân. Cô cúi người xuống, hơi thở của cô phả vào tai hắn, giọng nói mềm mại nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén, cắt ngang không khí:

“Ân nhân…” Cô nói, giọng mị hoặc và đầy vẻ quyến rũ, “Ngài nói như vậy, chẳng phải đã tự mình đưa ra quyết định rồi sao?” Cô khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ của cô ghé sát vào tai hắn, khiến tim hắn bỗng chốc loạn nhịp.

“Cái c·hết của hắn…” Cô tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một luồng khí sắc lạnh, "vốn đã được định sẵn trước khi chúng ta có cuộc nói chuyện này, nên ngài không cần phải bận tâm nữa."

Lời nói của Kira như xoáy sâu vào suy nghĩ của Băng Tử Huyên, như một lời kết thúc cho cuộc đối thoại không lời giữa hắn và chính bản thân mình. Nhưng Kira vẫn chưa dừng lại. Cô nhẹ nhàng vuốt lên vai hắn, cúi sát hơn, khiến hơi thở của cô gần như chạm vào làn da hắn.



“Nhưng lần sau…” cô thì thầm, giọng nói pha chút khiêu khích, "ta vẫn muốn thấy ngài tự tin đưa ra quyết định, đừng để kẻ khác làm điều đó thay ngài như hôm nay."

“Dẫu sao thì…" Cô mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa nhưng đầy ý tứ, "lần này ngài đã chọn đúng rồi.”

Băng Tử Huyên ngồi đó, lặng người. Hơi thở nóng bỏng của Kira, giọng nói đầy sức mạnh lẫn quyến rũ của cô, và cách cô chạm khẽ vào vai hắn khiến hắn cảm thấy một chút không tự nhiên.

Khi Kira định tiến tới thêm một chút, Băng Tử Huyên nhanh chóng đưa tay ra chặn lại, lòng bàn tay của hắn chắn ngang đôi môi cô, khiến nụ hôn chân thành của cô chỉ kịp in rõ trên da thịt hắn. Đôi môi đỏ của Kira để lại dấu vết trên bàn tay hắn, như một dấu ấn của sự thất vọng.

"Sao cô biết ta là 'Vô Diện'?" Băng Tử Huyên hỏi, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Bị cự tuyệt, Kira liền đứng thẳng dậy, ánh mắt thoáng hiện vẻ không vui, có chút cáu kỉnh. Cô đáp lại với giọng hơi cứng: "Chẳng phải là từ tên mà ngài tin tưởng đó sao? Chính hắn đã nói với ta. Tuy nhiên, thông tin này chúng ta không lấy dễ dàng đâu, mà đã phải dùng cách riêng để ép hắn khai ra." Cô dừng lại, ánh mắt đầy ám chỉ, khiến cho Băng Tử Huyên cũng mường tượng được rằng cách mà Kira sử dụng để lấy thông tin chắc chắn không hề nhẹ nhàng.

Kira tiếp tục, giọng nói có chút mỉa mai: "Còn về thân phận của hắn, chẳng phải khi còn là tay sai của ngài, ai cũng biết hắn là kẻ đáng tin cậy sao?"

Nghe những lời này, Băng Tử Huyên khẽ nhắm mắt, suy ngẫm. Hắn hiểu rằng Kira không phải là kẻ đơn giản, và phương pháp cô sử dụng chắc hẳn rất hiệu quả, dù tàn nhẫn đến đâu. Hắn mở mắt ra, ánh nhìn sắc sảo và bình tĩnh hơn: "Ra là vậy… Có lẽ cách cô ép hắn nói ra thông tin về ta chắc chắn không dễ chịu chút nào."



Kira khẽ cười, nụ cười có chút tự hào lẫn chút lạnh lùng. Cô không phủ nhận, chỉ nhún vai nhẹ nhàng, không cần phải nói thêm gì nhiều.

"Nhưng dù sao đi nữa, lần này ta cũng cần phải cảm ơn cô…" Băng Tử Huyên thở dài, giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.

Vừa dứt lời, một tiếng gõ cửa vang lên từ phía ngoài, phá vỡ sự im lặng căng thẳng giữa hai người. Tiếng gõ nhẹ nhưng đều đặn, báo hiệu sự xuất hiện của một người thứ ba. Kira và Băng Tử Huyên cùng quay đầu về phía cửa, cả hai đều dường như bị cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.

Khi Kira nghe tiếng gõ cửa, cô quay đầu nói vọng ra ngoài, giọng bình thản nhưng vẫn không thiếu sự quyền uy: "Ta biết rồi, ngươi cứ đó đợi ta...!" Từ bên kia cánh cửa, một giọng đáp lại nhẹ nhàng và lễ phép, "Vâng...!"

Sau khi trao đổi xong với người bên ngoài, Kira quay lại nhìn Băng Tử Huyên, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý: "Ân nhân, ngài có muốn đi cùng ta đến chỗ này không? Nếu ngài không muốn, ta có thể cho người sắp xếp đưa ngài đến chỗ hiện tại của ta. Khi nào ngài muốn về nhà, ta sẽ đưa ngài về."

Băng Tử Huyên im lặng trong thoáng chốc, đôi mắt sâu lắng suy nghĩ. Hắn cảm thấy có chút do dự nhưng rồi cũng đưa ra quyết định: "Nếu vậy, phiền cô đưa ta đến chỗ cô nghỉ ngơi qua đêm nay."



Nói xong, Băng Tử Huyên đứng dậy, sự quyết đoán toát ra từ dáng người thẳng tắp của hắn. Kira nhìn hắn khẽ gật đầu, rồi dẫn đường. Cô bước đi, từng bước uyển chuyển, đầy vẻ kiêu hãnh nhưng cũng không thiếu sự thận trọng. Theo sau cô là Băng Tử Huyên, ánh mắt hắn thỉnh thoảng dõi theo từng cử động của cô, như thể đang cố đoán định tâm tư sâu xa mà cô che giấu.

Trước khi cả hai bước ra khỏi cửa, Kira khẽ liếc mắt qua nữ phục vụ đứng gần đó, chỉ một cái liếc nhìn thoáng qua nhưng đầy ngụ ý. Nữ phục vụ ngay lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu đáp lại, đôi tay nàng nhẹ nhàng đưa xuống dưới bàn, lấy ra một khẩu súng ngắn nhỏ gọn với nòng súng được lắp giảm thanh.

Kira và Băng Tử Huyên tiếp tục bước đi, bước chân của họ nhẹ nhàng nhưng đầy âm vang trong không gian tĩnh lặng. Khi cánh cửa sau lưng khép lại, tiếng khóa cửa vang lên khe khẽ, như dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện vừa rồi.

Chỉ vài giây sau đó, trong căn phòng yên ắng kia, một tiếng súng khẽ vang lên, t·iếng n·ổ bị giảm thanh gần như chìm trong không gian tĩnh lặng. Âm thanh nhỏ bé ấy, tuy không to nhưng đủ để xác nhận sự ra đi của một sinh mạng. Nữ phục vụ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như thể việc vừa làm là điều quá đỗi quen thuộc. Khẩu súng trong tay cô vẫn còn ấm, nhưng vẻ mặt không hề có chút biểu hiện của hối hận hay do dự.

Trước mắt nàng, một kẻ phục vụ khác đang ngã gục xuống, máu từ v·ết t·hương chảy thành dòng nhỏ trên sàn nhà, tạo nên một cảnh tượng tàn nhẫn nhưng lại vô cùng bình thản. Cô lặng lẽ đứng đó, đôi mắt trống rỗng, nhìn về phía cánh cửa mà hai người kia vừa rời đi.

Khi cánh cửa vừa mở ra, trước mặt Băng Tử Huyên là Bạch Liên—một người con gái có nét đẹp lạnh lùng, thanh thoát, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng điều gì đó khó nói. Bên cạnh cô là hai người phụ nữ khác, dáng dấp không hề tầm thường, toát lên vẻ tự tin và cảnh giác. Bạch Liên thoáng nhìn Băng Tử Huyên, trong khoảnh khắc đôi mắt cô chạm vào hắn như muốn nói điều gì, nhưng rồi cô quyết định giữ im lặng.

Kira, người vừa bước ra cùng Băng Tử Huyên, nhanh chóng lên tiếng chỉ đạo: "Bạch Liên, phiền cô đưa cậu ta về chỗ của ta ở giúp ta. Còn hai người, theo ta!" Giọng điệu của Kira đầy quyết đoán, không cho phép bất kỳ sự do dự nào. Hai người phụ nữ kia đồng loạt cúi đầu, tuân lệnh: "Vâng!" Họ nhanh chóng đi theo sau Kira, từng bước chân đều nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.

Trước khi rời đi, Kira khẽ quay lại, nở một nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần bí ẩn, rồi nói: "Ân nhân, hẹn gặp ngài sau."

Băng Tử Huyên đứng im lặng, khẽ gật đầu đáp lại, đôi mắt hắn dõi theo bóng lưng của Kira cùng hai người phụ nữ kia khuất dần vào trong bóng tối. Trong khoảnh khắc đó, sự lặng lẽ bao trùm cả không gian xung quanh, chỉ còn lại Bạch Liên và Băng Tử Huyên đứng lặng nhìn theo.

Khi bóng dáng của ba người kia đã hoàn toàn biến mất, Bạch Liên mới cất tiếng, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chắc chắn: "Tử Huyên, chúng ta đi thôi. Chuyện này trên đường đi ta sẽ nói rõ cho cậu biết."

Băng Tử Huyên nhìn cô, không nói gì thêm, chỉ đơn giản gật đầu đồng ý. Hắn bước theo Bạch Liên, đôi chân nhẹ nhàng bước qua hành lang dài.