Mộng Sinh Giới

Chương 38: Giấc mộng thực



Chương 38: Giấc mộng thực

Băng Tử Huyên lạc vào cơn mộng như một cuộc hồi sinh từ quá khứ. Trước mắt hắn, cả thế giới như đang lâm vào cảnh tận diệt, nơi trời đất dường như chẳng còn quy tắc nào tồn tại. Khắp không gian, hàng nghìn bóng hình đang lao vào nhau, không gian bị xé toạc bởi những trận đại chiến không hồi kết. Trên bầu trời cao, những sinh vật khổng lồ và những chiến binh thiên thần đang đối đầu nhau mỗi nhát chém đều khiến cả bầu trời rung chuyển, sức mạnh cuộn trào trấn động không ngừng.

Trên cao, một sinh vật khổng lồ, một "Ngoại Thần" vĩ đại với ba khuôn mặt uy nghiêm, đứng hiên ngang, đôi mắt của nó nhìn xuống thế giới nhỏ bé bên dưới.

Bên dưới, thế giới như sắp tan rã. Những cường giả từ khắp các cõi giới đang lao vào trận chiến một cách điên cuồng. Trận địa trên không chẳng khác gì một bức tranh kỳ dị, nơi mà những con người, quái vật và các thực thể thần thánh đang xâu xé nhau giữa bầu trời đỏ rực, không gian bị xé toạc bởi ánh sáng và bóng tối. Những đòn t·ấn c·ông của họ tạo ra những v·ụ n·ổ khủng kh·iếp, sức mạnh của họ khiến cả đất trời nứt toác, những thiên thạch rực lửa rơi xuống với sức mạnh hủy diệt, từng mảng đất nứt vỡ, đại dương bốc hơi và những ngọn núi bị san phẳng.

Mọi thứ như muốn chìm vào cơn đại diệt. Trời đất gầm thét trong cơn thịnh nộ, sự tàn bạo dâng trào khắp nơi. Băng Tử Huyên đứng giữa chiến trường, cảm nhận được sự tàn khốc, nơi máu lửa ngập tràn, tiếng thét của những kẻ đang tuyệt vọng, nơi những sinh linh bị cuốn vào cơn bão của sự hủy diệt.

Hắn nhìn lên cao, nơi thân thể khổng lồ của Ngoại Thần vẫn ngạo nghễ, đôi mắt của nó lấp lánh một thứ ánh sáng lạnh lẽo, như đang phán xét toàn bộ thế giới này. Trong khi đó, trên bầu trời, hàng trăm, hàng nghìn thiên thể khổng lồ đang lao xuống, những thiên thạch như ngọn lửa t·hiêu r·ụi tất cả. Từng viên thiên thạch như những ngọn núi rực cháy từ không trung lao xuống, khiến mặt đất bên dưới rung chuyển dữ dội, bầu trời bị xé toạc thành từng mảng, những con sông chảy máu và biển cả bốc hơi thành khói.

Giữa những cảnh tượng hùng vĩ và kinh hoàng ấy, Băng Tử Huyên bỗng thấy một thiên thể khổng lồ đang lao thẳng về phía mình. Nó giống như cả bầu trời sụp đổ, một khối đá rực lửa khổng lồ xoay tròn từ trên cao, xé rách bầu trời và lao xuống với tốc độ đáng sợ. Ánh sáng của nó rực rỡ như hàng ngàn mặt trời hợp lại, sức mạnh của nó đủ để nghiền nát tất cả chỉ trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn thắt lại. Hắn đứng giữa không trung, nhìn thấy sự sống của mình bị đe dọa, nhìn thấy sự hủy diệt đang đến gần, từng hơi thở như nặng nề hơn khi thiên thể lao xuống. Khoảng cách giữa hắn và thiên thể kia chỉ còn lại vài khoảnh khắc, và hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh không thể nào cản nổi ấy sắp nghiền nát mình.

Nhưng rồi, khi thiên thể kia chỉ còn cách hắn trong gang tấc, mọi thứ bất ngờ biến mất. Một luồng ánh sáng chói lóa che phủ tất cả. Cả không gian tan biến trong nháy mắt, và Băng Tử Huyên bất giác giật mình, tỉnh dậy trong hiện tại, thoát khỏi giấc mộng đầy hỗn loạn và kinh hoàng.

Hắn nằm đó, thở dốc, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương. Tim hắn vẫn còn đập mạnh, dư âm của cơn mộng còn in sâu trong từng tế bào. Cảnh tượng kia, cảm giác kinh hoàng kia... chẳng phải chỉ là một giấc mơ bình thường.

Băng Tử Huyên ngồi dậy, điều chỉnh lại nhịp thở, mắt thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ điểm đúng 6h30 sáng. Hắn thở dài, rồi kéo tấm chăn sang một bên, đôi chân nhẹ nhàng chạm xuống sàn nhà lạnh giá. "Có lẽ mấy ngày nay ta suy nghĩ quá nhiều rồi... Cảnh tượng kia... đúng là quá chân thật rồi..." Hắn lẩm bẩm, còn dư âm từ giấc mộng vẫn len lỏi trong tâm trí. Nhưng điều gì đó khiến hắn dừng lại ngay giữa dòng suy nghĩ—hắn cảm nhận được sự hiện diện của một ai đó khác trong phòng.

Ánh mắt hắn nhanh chóng dõi theo bóng hình mờ mờ ở gần rèm cửa sổ. Kira, với dáng vẻ ung dung, đang đứng đó, tay cầm ly rượu, đôi môi đỏ khẽ chạm vào miệng ly, nếm nhẹ chất lỏng sóng sánh bên trong. Khi nhận thấy hắn đã tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, để ánh sáng buổi sớm chiếu rọi khắp căn phòng. Ánh sáng tràn vào, soi rõ hình dáng mềm mại nhưng đầy quyến rũ của cô, đang khoác lên mình một bộ váy mỏng manh đến táo bạo. Bộ váy đỏ mờ ảo như tấm lụa dệt từ sương sớm, ôm sát lấy thân hình hoàn hảo của cô, khiến cho từng đường nét trở nên vô cùng lôi cuốn và khiêu gợi.



Kira khẽ cười, bước lại gần Băng Tử Huyên, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch. "Ân nhân, ngài tỉnh rồi à? Dường như vừa gặp ác mộng thì phải?" Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng, vừa có chút trêu chọc, như thể cô đã hiểu rõ mọi điều mà hắn đang trải qua.

Hắn im lặng, mắt nhìn qua cô mà không nói gì. Kira tiếp tục, tay vẫn nhẹ nhàng xoay xoay ly rượu trong tay, bước lại gần hơn nữa. "Hôm qua khi Bạch Liên đưa ngài về, ngài đã có dấu hiệu say rồi do vài ly rượt trước đó uống ở bữa ăn. Không ngờ tửu lượng của ngài lại tệ đến vậy, mới có vài ly đã khiến ngài như vậy rồi.''

Băng Tử Huyên nhìn Kira, ánh mắt có chút nghi hoặc. "Cô đến phòng ta sớm như này có chuyện gì sao?" Giọng hắn trầm và đầy thăm dò, nhưng không che giấu được một tia nghi ngờ.

Kira mỉm cười, đôi môi cong lên một cách quyến rũ và nhẹ nhàng. "Căn chung cư này chỉ có một phòng ngủ mà thôi, ân nhân à," cô nói, giọng điệu như đang cố tình châm chọc hắn. "Nếu ta không ở đây, ngài nghĩ ta sẽ đi đâu? Hay ngài muốn một cô gái yếu đuối như ta phải nằm dưới nền nhà sao? Như vậy chẳng phải ngài quá tàn nhẫn rồi ư?" Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, nhưng trong từng lời nói, có một chút hài hước khiến người nghe khó phân biệt cô đang nghiêm túc hay chỉ đùa cợt.

Băng Tử Huyên nghe xong, bất chợt nhận ra xung quanh căn phòng này vốn được trang trí với phong cách mềm mại, tinh tế—rõ ràng là của nữ giới. Sắc hồng nhạt của rèm cửa, những chiếc gối bông mềm mại, và mùi hương hoa nhẹ nhàng phảng phất trong không khí. Hắn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đột ngột hỏi, "Nếu vậy, hôm qua ta đã ngủ trên giường của cô sao? Chuyện này thật sự không cố ý... Có lẽ Bạch Liên đã nhầm mà đưa ta vào đây..."

Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó xử. Hình ảnh mờ mờ về đêm qua dần dần hiện về trong đầu hắn. Hắn nhớ mình đã uống vài ly với Kira, cảm thấy bối rối. "Nếu vậy... đêm qua ta và cô... đã ngủ chung một giường sao?" Giọng hắn trở nên nhỏ hơn, gần như tự nói với chính mình.

Băng Tử Huyên cố nhớ lại từng khoảnh khắc, nhưng chỉ càng làm hắn thêm bối rối. "Hình như hôm qua ta có hơi say...Ta không rõ những gì xảy ra tiếp theo." Hắn cúi đầu, trong lòng tràn đầy sự ngượng ngùng và bất an. "Nếu có gì thất lễ đêm qua, ta mong cô bỏ qua..."

Kira nghe Băng Tử Huyên nói xong, sắc mặt cô bỗng dưng trở nên buồn bã, đôi mắt long lanh như chứa đựng một nỗi đau không thể tả. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên lau khóe mắt, đôi vai khẽ rung lên như đang cố kiềm chế những giọt nước mắt sắp trào ra. Giọng cô trở nên trách móc, xen lẫn sự tổn thương:

"Ân nhân... Hôm qua ngài trong cơn say, như một con thú hoang, đã c·ướp đi lần đầu của ta... Và giờ ngài lại nói như vậy sao?" Cô dừng lại, nhìn hắn với ánh mắt đầy đau khổ, đôi môi run rẩy. "Ta đâu có muốn điều đó, nhưng vì nể tình ngài, ta đã chấp nhận... hiến dâng thân xác này, phục vụ ngài một cách chu đáo. Thế mà bây giờ, khi đã thỏa mãn được dục tâm của mình, ngài lại muốn chối bỏ tất cả, trốn tránh trách nhiệm sao?"

Giọng Kira trở nên sướt mướt hơn, từng lời nói của cô như những lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào tâm trí Băng Tử Huyên. "Hóa ra, trong mắt ngài, ta cũng chỉ là một kẻ qua đường để thỏa mãn những ham muốn nhất thời... Ngài chỉ coi ta là công cụ, là một kẻ phục vụ cho dục vọng của ngài thôi sao?"



Cô khẽ liếc nhìn xuống bụng mình, đôi tay mảnh mai khẽ đặt lên, như thể đang bảo vệ điều gì đó vô hình. Kira đặt ly rượu xuống bàn, lấy ra một chiếc khăn giấy, tay run run đưa lên lau những giọt nước mắt giả vờ chảy xuống. "Nếu... chẳng may... ta có thai... Đứa trẻ này, ngay khi chưa kịp sinh ra, đã là một đứa trẻ mồ côi cha. Còn ta thì sao? Một người phụ nữ chưa chồng mà đã có con, bị xã hội khinh miệt, lời ra tiếng vào không ngớt. Đàn ông thấy ta chỉ coi ta là người phụ nữ không đúng đắn, một kẻ.... Ta sẽ phải sống thế nào đây, làm sao đối diện với đời?"

Cô vừa nói, vừa cố nén những tiếng nấc, từng câu từng chữ như kéo dài thêm sự bi thương. Bóng dáng mảnh mai của cô trở nên nhỏ bé, yếu ớt, khiến cho không gian xung quanh trở nên ngột ngạt.

Băng Tử Huyên đứng đó, trong đầu hắn rối bời. Những lời của Kira, dù biết cô có thể đang diễn trò, nhưng hắn không thể hoàn toàn chắc chắn. Nếu chuyện đó là thật... nếu hắn đã thật sự trong cơn say mà không kiểm soát được bản thân, thì hắn không thể chối bỏ trách nhiệm này. Hắn không phải loại người vô trách nhiệm...

Băng Tử Huyên ngẩn người ra khi nghe những lời đầy oán trách của Kira, từng lời như đâm vào tim hắn. "Chuyện này... sao có thể chứ... Quả thực đêm qua ta không biết gì! Nhưng ta cho dù có vậy đâu có đến mức điên loạn như thú hoang mà cô nói đâu!" Hắn nói, giọng vẫn đầy phân vân, nhưng cũng đã phần nào khó chịu. Kira liền bật ra tiếng hừ khẽ, môi đỏ khẽ cong lên đầy vẻ trách móc, và đôi mắt long lanh lệ. "Hư... Đàn ông các người ai cũng như nhau. Hành sự xong thì chẳng ai chịu nhận cả!"

Cô lại đưa tay lên lau những giọt nước mắt tưởng như sắp rơi xuống, ánh mắt ngập tràn sự đau khổ và thất vọng. "Được, nếu ngài không muốn nhận thì thôi. Ta sẽ tự gánh chịu tất cả. Cứ trách ta ngu ngốc, quá tin tưởng mà trao thân cho một kẻ như ngài!" Lời nói của cô tựa như những lưỡi dao cứa vào lương tâm của Băng Tử Huyên. Trong lòng hắn dần nảy sinh một cảm giác khó tả, dường như bảy phần tin tưởng vào câu chuyện của cô. Gương mặt của hắn tối sầm lại, càng lúc càng khó coi. Tình huống này, quả thực là điều mà hắn chưa từng nghĩ đến, và bây giờ lại phải đối mặt với nó một cách đầy bất ngờ.

Trong khi Kira vẫn tiếp tục trách móc và buồn bã, đầu óc của Băng Tử Huyên bỗng nhiên rơi vào trạng thái mơ màng. Hình ảnh trong đầu hắn tựa như một cuốn phim tua nhanh, diễn ra những viễn cảnh mà hắn chưa từng dám tưởng tượng. Trong suy nghĩ của hắn, cảnh tượng tương lai hiện ra một cách rõ ràng đến kỳ lạ:

Hắn, mới chưa đầy 18 tuổi, đã bất ngờ phải kết hôn. Cô dâu không ai khác chính là Kira, người hơn hắn những 6 tuổi. Cảnh tượng tại đám cưới của họ hiện ra đầy sống động, họ hàng, bạn bè đến chúc phúc rộn ràng. Tiếng cười nói của mọi người vang lên khắp nơi:

"Thằng nhóc này đúng thật là có tài đấy chứ! Ông nhìn xem, tưởng nó chỉ là thằng nhóc nhút nhát thôi, ai ngờ lại tán đổ được cả một cô vợ ngoại quốc xinh đẹp thế này!"

"Đúng vậy, đúng vậy... Thằng nhóc này thật sự giỏi! Năm đó ta cũng từng là mỹ nam đào hoa, nhưng so với nó thì đúng là không thể nào sánh được."

Rồi bạn học của hắn cũng không thể tin vào mắt mình:

"Tử Huyên kết hôn rồi sao? Cậu ta rõ ràng còn định học đại học mà!"

"Mình cũng không ngờ... Vợ cậu ta đẹp thật đấy!" Một kẻ khác xen vào: "Đúng vậy! Trên đời này mình chưa gặp ai xinh đẹp như cô ấy, nghe nói cô ấy là người ngoại quốc đến từ châu Âu, nhưng không rõ nước nào."



Tiếp theo là cảnh mẹ hắn bước lên lễ đường, nước mắt rưng rưng chúc phúc cho con trai mình và Kira. Hình ảnh đó thật đẹp đẽ, nhưng chưa dừng lại ở đó. Trong suy nghĩ của Băng Tử Huyên, thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến cảnh sau gần một năm kết hôn, Kira hạ sinh một bé trai kháu khỉnh.

Gia đình của Băng Tử Huyên hiện lên trong trí tưởng tượng như một bức tranh hoàn hảo, êm đềm và hạnh phúc. Tiếng cười của con trẻ, niềm vui của đôi vợ chồng trẻ... Mọi thứ cứ như một giấc mơ đẹp đẽ, một thước phim tua nhanh qua trí tưởng tượng của hắn.

Những hình ảnh ấy vừa ngọt ngào vừa khó tin, khiến Băng Tử Huyên như chìm đắm vào một cơn mơ kỳ lạ. Đột nhiên, hắn giật mình quay trở lại hiện thực, nhận ra mình đang đối diện với tình huống có thể thay đổi cả cuộc đời mình. Trái tim hắn đập nhanh hơn, đôi mắt loé lên một tia bất định.

Băng Tử Huyên ngồi đó, mắt mở to đầy bất ngờ, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Hắn vừa định mở lời để chịu trách nhiệm, sẵn sàng đối diện với những hệ quả của tình huống mà hắn cho là nghiêm trọng, thì bất ngờ Kira bật cười. Nụ cười của cô vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ, nhưng trong đó có chút tinh nghịch đầy lém lỉnh.

"Ta chỉ trêu ngài thôi," cô nói, đôi mắt sáng lấp lánh, "Không ngờ ngài lại tin đến vậy."

Những lời của cô khiến Băng Tử Huyên chững lại, cảm giác khó hiểu cùng bối rối dâng lên trong lòng. Hắn cứ đứng đó, chưa thể nói gì thêm. Kira tiếp tục, miệng vẫn giữ nụ cười thoáng qua trên đôi môi đỏ mọng.

"Hôm qua ngài đúng là có hơi say, nhưng vẫn giữ được đúng mực, không làm gì quá đáng cả. Ngài chỉ nói vài ba câu vô nghĩa, ta cũng không hiểu nổi. Bạch Liên trước đó đã nói ngài không giống đa số đàn ông khác, và ta phải công nhận điều đó.''

Cô liếc mắt nhìn hắn, rồi nói tiếp, "Còn về chuyện đêm qua, thật ra ngài đã ngủ trên giường này, nhưng ta thì ngủ bên ngoài, trên ghế sofa trong phòng khách. Sáng nay, ta vào đây là vì nghe thấy ngài mơ màng trong giấc ngủ, có lẽ là gặp ác mộng."

Băng Tử Huyên ngơ ngác, mặt đần ra đến mức không biết phản ứng thế nào. Hóa ra, tất cả chỉ là trò đùa của Kira từ đầu đến cuối. Suy nghĩ về trách nhiệm, cảnh tượng tương lai hư ảo mà hắn vừa tưởng tượng ra, tất cả đều là trò đùa tinh quái của cô. Cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng khiến mặt hắn đỏ lên. Nhưng trước khi hắn kịp nói gì, Kira bỗng nhiên vội vã đứng dậy.

"Thôi c·hết, phần ăn sáng ta chuẩn bị chắc đã chín rồi!"

Cô quay người bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Băng Tử Huyên đứng đó, mặt vẫn đần thối ra vì chưa thể tin nổi mình vừa bị Kira chơi khăm. Hắn đứng im, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, trong lòng vừa tức cười, vừa ngượng ngùng vì đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy khéo léo của cô.

"Ta... đúng là quá ngây thơ rồi," hắn thầm nghĩ, ánh mắt nhìn theo bóng Kira khuất dần ngoài cửa.