Mộng Sinh Giới

Chương 39: Trở về nhà



Chương 39: Trở về nhà

Băng Tử Huyên dựa vào ghế, đôi mắt nhìn ra cửa kính xe, phong cảnh bên ngoài hiện lên thật yên bình với những ngọn đồi xanh ngắt nối dài, bầu trời trong trẻo không gợn một đám mây. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi hắn rời xa nhà, những nỗi nhớ chồng chất khiến hắn cảm thấy như mình vừa trải qua một hành trình dài đằng đẵng. Những cảm giác ấy như bủa vây, bao trùm lấy tâm trí hắn.

Chiếc xe lướt nhanh trên đường cao tốc, động cơ êm ái nhưng lại như vô tình nhấn mạnh thêm vào sự cô đơn, lạc lõng trong lòng Băng Tử Huyên. Kira, ngồi phía trước ghế lái, liếc nhìn qua gương chiếu hậu, nhận ra sự suy tư trên gương mặt hắn. Cô khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng pha chút tinh nghịch vang lên:

"Ân nhân, ngài đang suy tư điều gì sao? Hay vẫn còn nghĩ về chuyện lúc sáng?"

Băng Tử Huyên nghe cô hỏi, hắn khẽ cười, đôi mắt vẫn hướng về phía cảnh vật ngoài cửa xe, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn lắc đầu nhẹ, rồi nói, giọng điệu trầm ngâm:

"Không phải... Ta chỉ là có chút nhớ nhà mà thôi. Đã nhiều ngày rồi kể từ khi lên thành phố để ôn thi, ta chưa từng trở về. Lại thêm những chuyện rắc rối không ngờ ập đến... Thoáng cái đã gần một tháng rồi. Ta tự hỏi không biết mẹ ở nhà có nhớ ta nhiều không. Thực sự... ta cũng rất nhớ mẹ."

Những lời nói của Băng Tử Huyên vang lên đầy chân thành, nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ như len lỏi trong từng câu chữ.

Kira im lặng một lúc, đôi mắt cô lóe lên chút ngạc nhiên. Rồi cô bật cười, giọng nói vang lên nhẹ nhàng:

"Ân nhân, thật sự trước đó ta vẫn luôn nghĩ ngài là một ông chú trung niên già dặn, hoặc một lão già xảo quyệt gì đó.. Rồi đến lúc này, ta vẫn khó mà tin được rằng ngài thực sự còn trẻ như vậy, vẫn chỉ là một cậu học sinh."

Câu nói của Kira làm Băng Tử Huyên khẽ cười. Hắn không nghĩ rằng mình sẽ bị hiểu lầm nhiều như vậy, nhưng cảm giác về chuyện này cũng chẳng phải là tệ. Hắn im lặng một lúc, đầu óc vẫn vẩn vơ về những gì đã trải qua trong suốt thời gian xa nhà. Những trận chiến, những khó khăn, và giờ đây, trong lòng hắn chỉ còn lại mong ước giản dị được trở về bên mẹ, bên căn nhà ấm áp quen thuộc.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, không khí trong xe dần chìm vào yên tĩnh. Kira tập trung vào việc lái xe, trong khi Băng Tử Huyên ngả lưng, đôi mắt khép hờ, dần chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay. Chiếc xe băng qua những con đường dài, để lại phía sau ranh giới giữa thành phố lớn và vùng ngoại ô, mang theo cả sự tĩnh lặng và êm đềm của một chuyến hành trình về nhà.

Khoảng hơn hai tiếng sau, Kira đã đưa xe tới ranh giới của thành phố và những vùng ngoại ô yên bình. Cách nơi Băng Tử Huyên sống chỉ còn chưa đầy 10 km nữa. Định gọi hắn tỉnh dậy để báo sắp về tới nhà, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn còn th·iếp ngủ, cô đành lặng lẽ tiếp tục lái xe. Chiếc xe từ từ đi xuống một con đường nhỏ gập ghềnh, khiến nó khẽ rung lên. Những cú rung động nhẹ nhàng làm Băng Tử Huyên tỉnh dậy.



Hắn mở mắt, đôi chút mơ màng rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Những hình ảnh quen thuộc của một vùng ngoại ô xanh mướt hiện lên trước mắt, gợi lại trong hắn cảm giác ấm áp và gần gũi. Hắn khẽ ngáp, rồi lên tiếng:

"Ta đã ngủ bao lâu rồi...?"

Kira, mắt vẫn nhìn về phía trước, khẽ cười rồi đáp:

"Ngài đã th·iếp đi hơn hai tiếng rồi. Còn khoảng 8 km nữa là đến khu phố nhỏ nơi ngài ở. Nhưng đường ở đây có vẻ khó đi quá..."

Chiếc xe khẽ nhún nhảy qua một vài ổ gà trên con đường nhỏ hẹp. Kira cố gắng điều khiển xe thật nhẹ nhàng để không gây tiếng ồn lớn. Băng Tử Huyên nhìn quanh, thấy những con đường quê, những ngôi nhà thấp thoáng ẩn hiện sau những tán cây xanh mướt. Từng cảnh vật dần trở nên rõ nét hơn, đưa hắn trở lại với một không gian quen thuộc, không ồn ào và náo nhiệt như phố thị, nhưng lại mang đến sự bình yên lạ kỳ.

"Không ngờ ta lại ngủ lâu đến vậy," hắn vừa nói, vừa vươn vai thư giãn. "Mới chợp mắt một lát mà đã đến nơi rồi."

Hắn hạ cửa kính xe, để luồng gió mát trong lành từ bên ngoài ùa vào. Mùi hương của đất trời, của cây cỏ, và cả những ký ức thân quen như ùa về. Từng cảnh vật hiện lên rõ ràng trước mắt hắn—những cánh đồng xanh mướt, những ngôi nhà, và bầu trời cao rộng không một gợn mây.

Băng Tử Huyên hít sâu, cảm nhận bầu không khí trong lành và thanh khiết. Hắn thích nơi này—nơi mà cuộc sống dường như chậm lại, nơi mà mọi thứ trở nên tĩnh lặng và yên bình hơn.

Kira liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, mỉm cười khi thấy vẻ thỏa mãn hiện rõ trên gương mặt hắn. Cô có thể hiểu vì sao Băng Tử Huyên lại yêu thích nơi này đến vậy. Những vùng ngoại ô tuy không hoa lệ, nhưng lại có một vẻ đẹp giản dị và thuần khiết mà thành phố lớn không bao giờ có được.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, tiến gần hơn đến ngôi nhà nhỏ của Băng Tử Huyên, mang theo cảm giác yên bình mà hắn đã luôn mong mỏi.



Chiếc xe lăn bánh thêm một đoạn rồi đột ngột dừng lại bên lề đường. Kira mở cửa xe bước xuống, quay lại nói với Băng Tử Huyên:

"Ngài chờ ta một lát..."

Cô nói rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi xe, đứng đợi vài giây để các xe qua lại trước khi cẩn thận băng qua đường. Phía trước là một cây bán nước tự động và một cửa hàng bánh đông nghịt khách, hàng dài người đang xếp hàng chờ đợi.

Khi Kira tiến đến gần, ánh mắt của đám đông như bị hút vào sự hiện diện của cô. Dù chỉ mặc thường phục đơn giản, nhưng vẻ đẹp của Kira lại quá nổi bật để có thể lẫn vào đám đông. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng ngần, và đôi mắt sâu thẳm của cô đã đủ để khiến mọi ánh nhìn phải dừng lại. Cộng thêm chiều cao gần m8, cô như vượt trội so với bất kỳ ai ở đó, như một bức tranh hoàn hảo giữa đời thường.

Những người đứng xếp hàng không ai bảo ai, tất cả đều ngừng trò chuyện, thậm chí cả tiếng bước chân cũng như chậm lại. Ánh mắt ngưỡng mộ từ cả nam lẫn nữ đều hướng về phía Kira, có phần thán phục nhưng cũng không thiếu những lời xì xào khe khẽ về vẻ ngoài quá hoàn mỹ của cô.

Kira dường như không chú ý đến đám đông đang nhìn mình. Cô đưa vài đồng xu vào cây bán nước tự động, chọn một chai nước tăng lực. Khi chai nước rơi xuống ngăn dưới, cô khẽ cúi người nhặt lên, bật nắp rồi ngửa cổ uống một ngụm dài đầy sảng khoái.

Cảm giác mát lạnh từ nước chảy qua cổ họng khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Vừa thoả mãn cơn khát, Kira bất chợt cảm thấy không khí xung quanh có gì đó kỳ lạ. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm phải hàng chục cặp mắt đang nhìn mình chăm chú. Từ những người đứng xếp hàng đến những người ngồi gần quán bánh, không ai có thể rời mắt khỏi cô.

Nam giới thì khỏi phải nói, ánh mắt đầy vẻ thán phục lẫn chút ao ước không thể giấu nổi. Ngay cả phụ nữ cũng không ngoại lệ, họ cũng không thể ngừng nhìn, có người khen ngợi, có người thầm ganh tị. Mọi người như bị mê hoặc bởi dáng vẻ tự nhiên mà cuốn hút của Kira, dù cô chỉ đang làm một hành động hết sức bình thường.

Kira khẽ cúi mặt, có chút ngượng ngùng khi nhận ra mình đang là trung tâm của sự chú ý. Một cảm giác bối rối thoáng qua, cô tự hỏi không biết mình có làm điều gì sai hay hành động gì khiến mọi người chú ý quá mức thế này.

Kira vội chỉnh lại tà áo của mình, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh. Đôi mắt xanh lấp lánh khẽ chớp khi cô liếc nhìn xung quanh, đôi chút xấu hổ nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô uống thêm một ngụm nước rồi nhanh chóng quay lại băng qua đường, trong đầu vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại thu hút nhiều ánh mắt đến vậy chỉ vì mua nước.

Chiếc xe vẫn đợi cô bên lề, Kira bước vào, đóng cửa xe lại, cảm giác nhẹ nhõm khi rời khỏi ánh nhìn của đám đông.

Khi vừa bước vào xe, Kira ngồi xuống ghế lái, nhẹ nhàng thắt dây an toàn lại. Cô nhìn vào gương, khẽ nhíu mày khi thấy khuôn mặt của mình vẫn không có gì bất thường. Tâm trí cô vẫn còn băn khoăn về những ánh mắt kỳ lạ ban nãy từ đám đông bên ngoài.



“Ân nhân, ngài thấy trên người tôi có gì quá khác lạ không?” Cô bất ngờ hỏi, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

Nghe câu hỏi này, Băng Tử Huyên vẫn chưa hiểu rõ ý của cô. Hắn quay sang hỏi lại, giọng có phần ngạc nhiên: “Ý cô là sao? Theo ta thấy, cô vẫn bình thường, không có gì khác biệt cả.”

Kira thoáng ngạc nhiên. Cô cắn nhẹ môi, giọng vẫn còn chút hoang mang: “Nếu như vậy, sao đám người kia lại nhìn ta với ánh mắt đáng sợ đến thế chứ? Cứ như họ đang coi ta là một sinh vật kỳ lạ nào đó!”

Lúc này, Băng Tử Huyên mới dần hiểu ra vấn đề, hắn khẽ cười, nét mặt có phần thư giãn: “À, hóa ra là vậy. Ta tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Cô không biết sao? Ngoại hình của cô vốn đã quá ấn tượng rồi. Đừng nói với ta là ngay cả điều này cô cũng không nhận ra!”

Kira nghe hắn nói xong, ánh mắt cô thoáng hiện sự ngỡ ngàng. Cô mím môi, khẽ gật đầu rồi nhẹ giọng đáp: “Thực ra, ta rất ít khi để lộ mặt ra ngoài, cũng bởi đặc thù công việc nên ta không mấy để ý đến chuyện này... Những kẻ từng khen ngợi nhan sắc của ta, họ... đều đã không còn.”

Cô dừng lại một chút, dường như ký ức nào đó khiến cô thoáng buồn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cô lấy lại bình tĩnh, khẽ cười và nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên. Giọng cô dịu dàng nhưng lại như có một chút gì đó quyến rũ, lấp lửng: “Như ngài nói, ta có lẽ rất xinh đẹp, phải không? Nếu vậy thì… ngài có thích diện mạo này của ta không? Nếu ngài thích... ta có thể...”

Lời nói của cô chợt nhỏ lại, mềm mại như một làn gió nhẹ, nhưng ẩn chứa trong đó là sự mời gọi tinh tế. Cô ngước mắt lên nhìn Băng Tử Huyên, đôi mắt như ánh sao lấp lánh đầy mê hoặc. Những lời nói như ngầm để lại một dấu hỏi trong lòng hắn.

Băng Tử Huyên nhìn Kira, ánh mắt sắc bén nhưng không thiếu sự điềm đạm. Hắn nhẹ giọng nói, nhưng từng lời lại như vang vọng sâu xa: “Cô quả thực rất đẹp, điều đó không ai có thể phủ nhận. Nhưng cô biết đấy, những thứ càng đẹp lại càng tiềm ẩn nhiều hiểm họa. Ta dù sao cũng chỉ là một con người bình thường, bằng xương bằng thịt. Có chút rung động trước nhan sắc là điều không thể tránh khỏi... nhưng về khoản này, ta tự hào rằng mình hơn người khác ở mức độ kiềm chế bản thân.”

Hắn dừng lại một chút, như muốn nhấn mạnh thêm ý mình. Ánh mắt trầm lặng của hắn xoáy sâu vào đôi mắt Kira: “Ta cũng thành thật không biết, sau những lời dụ dỗ ngọt ngào như cô vừa nói, còn bao nhiêu kẻ đủ may mắn để sống sót...”

Kira nghe hắn nói vậy, khẽ nở một nụ cười, mềm mại nhưng cũng đầy ý nhị. Không chút do dự, cô quay sang khởi động lại xe, tiếng động cơ nhẹ nhàng vang lên. Trong khi xe lướt nhanh trên đường, cô vừa điều chỉnh tay lái, vừa đáp lại, giọng nói của cô thoảng qua, như vừa trêu chọc vừa bí ẩn: “Ân nhân, cho dù là vậy, ta đây cũng không khiến ngài rơi vào kết cục giống như những kẻ đó đâu... Nhưng ngài nói không sai. Sau mỗi vẻ đẹp, quả thật luôn tồn tại hiểm họa phía sau.”

Ánh mắt Kira thoáng qua nụ cười bí ẩn, cô tập trung vào con đường phía trước, đôi tay điêu luyện điều khiển tay lái. Thời gian bên ngoài đã trôi qua không hay, bầu trời giờ đây ngập trong sắc đỏ của hoàng hôn. Ánh chiều tà phủ lên mọi vật một màu rực rỡ nhưng cũng mang theo sự tĩnh lặng khó tả. Những tia nắng cuối cùng le lói qua các toà nhà, như thắp sáng nhưng cũng dần lụi tàn.

Xe chạy qua những con đường nhỏ, tiếng xe cộ dần trở nên ồn ào hơn khi người qua lại bắt đầu đông đúc. Bầu không khí trong xe lại như lắng xuống sau cuộc đối thoại đầy ẩn ý.