Mộng Sinh Giới

Chương 40: Bữa cơm tối



Chương 40: Bữa cơm tối

Sau một chuyến hành trình dài, cuối cùng hắn và Kira cũng đã đến trước nhà hắn. Ngôi nhà nhỏ hai tầng hiện ra trong ánh hoàng hôn, yên bình và giản dị. Trước nhà là hàng cây phong, lá đã rụng gần hết, chỉ còn vài chiếc lá vàng úa treo lơ lửng, như thể thời gian đã dừng lại nơi đây để chào đón hắn trở về sau bao ngày xa cách.

Trước đó hắn đã thông báo với mẹ rằng mình sắp về, không quên nhắc đến việc dẫn theo một người bạn. Giọng mẹ hắn qua điện thoại nghe rất vui, bà bảo rằng hôm nay sẽ tranh thủ về sớm để chuẩn bị bữa tối, và bà rất mong được gặp "người bạn" đặc biệt này của hắn. Mẹ hắn vẫn luôn là người chu đáo, căn nhà này luôn có một không khí ấm áp dù cho hắn có đi xa bao lâu đi chăng nữa.

Khi xe dừng lại trước ngôi nhà, Băng Tử Huyên quay sang Kira, mỉm cười: "Đến rồi, xuống xe thôi."

Kira thoáng nhìn qua ngôi nhà nhỏ xinh xắn, đôi mắt tinh tế của cô ta lướt qua từng chi tiết – từ hàng cây phong trước sân đến cách bố trí hài hòa của ngôi nhà. Cô nở một nụ cười nhẹ, rồi nói: "Ngài cứ xuống trước đi, ta cần chuẩn bị vài thứ." Hắn gật đầu, bước xuống xe, đôi chân như chạm vào từng ký ức quen thuộc khi hắn đứng trước ngôi nhà thân yêu.

Kira lục tìm trong xe, lấy ra vài túi đồ đẹp mắt rồi kiếm chỗ đỗ xe cẩn thận. Khi đã xong xuôi, cô từ từ tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống, hai tay cầm hai túi đồ với vẻ điệu đà nhưng không kém phần tự nhiên. Trong khi đó, Băng Tử Huyên đứng lặng trước nhà, ánh sáng từ bên trong đã bật lên, hòa vào ánh sáng của buổi hoàng hôn. Mùi hương quen thuộc từ căn bếp bay ra – mùi đồ ăn mẹ hắn đang nấu – khiến lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác bình yên vô hạn.

Kira tiến đến gần, nhẹ nhàng nói: "Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi."

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cô với chút cảm kích. Hắn bước đến trước cửa, giọng nói có phần phấn khởi khi kêu lớn: "Mẹ! Con về rồi!"

Tiếng vọng từ giọng hắn vang vào trong nhà.

Cánh cửa ngôi nhà nhỏ vừa hé mở, thì từ phía bên trong, mẹ của Băng Tử Huyên vội vã tiến ra, nét mặt bà pha lẫn giữa niềm vui và một chút xúc động khó tả. Bà đi nhanh về phía cổng gỗ nhỏ, cánh cổng vẫn khép hờ, gió chiều nhẹ nhàng lướt qua những tán lá phong vàng rụng. Bà dừng lại trước cổng, đôi mắt chăm chú nhìn Băng Tử Huyên như muốn xác nhận điều gì đó, ánh nhìn ấy chứa đựng biết bao cảm xúc phức tạp – từ lo lắng, vui mừng, cho đến nỗi nhớ nhung sâu thẳm của một người mẹ đã lâu không gặp con mình.

Băng Tử Huyên đứng đó, tim hắn đập mạnh. Mẹ hắn đã đứng trước mặt, nhưng bà vẫn im lặng, như thể không tin con trai mình đã thực sự trở về sau nhiều ngày xa cách. Hắn khẽ mỉm cười, bước tới một chút, rồi cất tiếng: "Mẹ… con về rồi!"

Chỉ đến khi nghe thấy giọng nói thân thuộc của hắn, mẹ hắn mới như bừng tỉnh, đôi mắt thoáng sáng lên niềm vui sướng. Bà lập tức mở cánh cổng gỗ nhỏ, không kìm được xúc động mà bước tới gần hắn. Băng Tử Huyên không chần chừ, hắn tiến đến ôm chầm lấy mẹ mình, vòng tay ôm lấy dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy ấm áp của bà. Mẹ hắn, dù tay đang bận mở cổng, vẫn không ngần ngại đáp lại cái ôm của con trai. Bà khẽ sờ lên khuôn mặt hắn, những ngón tay nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm, như muốn kiểm tra xem hắn có bình an vô sự hay không. Giọng bà trầm ấm, chứa đựng bao nhiêu yêu thương: "Không sao là tốt rồi, con trai. Mẹ lo lắm…"

Khoảnh khắc ấy khiến lòng Băng Tử Huyên dịu lại, những khó khăn, lo âu tích tụ suốt thời gian qua dường như tan biến trước sự ấm áp từ mẹ. Hắn cảm thấy như mình đã được trở về nơi an toàn nhất trên đời.

Ở bên cạnh, Kira im lặng quan sát, không nói gì. Cô cảm nhận rõ sự kết nối sâu sắc giữa mẹ và con. Ánh mắt Kira thoáng chút dịu dàng khi thấy cảnh tượng này, cô không dám phá vỡ khoảnh khắc riêng tư ấy. Chỉ đến khi mẹ của Băng Tử Huyên buông hắn ra và quay sang nhìn cô, ánh mắt bà hiện lên sự tò mò.

"Mẹ... đây là bạn con." Băng Tử Huyên giới thiệu với mẹ, nét mặt hắn có chút ngượng ngùng.



Mẹ hắn thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Kira. Ánh mắt bà trầm lại, có chút bất ngờ nhưng không giấu được vẻ thán phục. Người bạn mà Băng Tử Huyên nhắc tới hóa ra lại là một cô gái, và hơn thế nữa, cô ấy vô cùng xinh đẹp, ngoại hình nổi bật. Bà không khỏi bối rối trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ hỏi: "Đây là bạn mà con nói sao?"

Băng Tử Huyên gật đầu, nhìn qua phía Kira. Kira hiểu ý, cô tiến lên một bước và cúi đầu nhẹ, giọng điệu lịch sự nhưng không kém phần thân thiện: "Chào cô, cháu là Kira. Rất vui được gặp cô."

Mẹ hắn nở nụ cười hiền lành, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhận ra Kira là một cô gái lịch sự và thân thiện. "Rất vui được gặp cháu, Kira. Cháu thật xinh đẹp."

Kira mỉm cười đáp lại, đôi mắt ánh lên sự chân thành: "Cháu cảm ơn bác."

Mẹ của Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, rồi đưa tay mời cả hai vào nhà: "Hai đứa vào đi. Mẹ vừa chuẩn bị xong bữa tối, chắc con và Kira đã đói rồi. Hôm nay mẹ làm nhiều món mà con thích."

Băng Tử Huyên cười tươi, bước theo mẹ vào nhà, Kira cũng theo sau.

Khi ba người chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, Kira đột nhiên khựng lại. Ánh mắt cô bất giác trở nên sắc lạnh, dường như cô nhận thấy điều gì đó bất thường. Đôi mắt của Kira từ từ liếc lên phía trên, về phía tầng ba của ngôi nhà đằng không xa. Trên ban công tầng cao đó, Nhược Thanh Thanh đang đứng tựa vào lan can, đôi mắt chăm chú nhìn xuống. Ánh nhìn của cô ta và Kira chạm nhau trong khoảnh khắc đầy căng thẳng.

Nhược Thanh Thanh khẽ nhíu mày, như thể cô không hài lòng với điều gì, rồi sau đó quay lưng bước vào phòng, khép cửa lại. Chỉ khi cô ta đã khuất bóng, Kira mới thở nhẹ và thu lại ánh mắt sắc bén của mình. Cô quay lại với vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, rồi bước theo mẹ con Băng Tử Huyên tiến vào nhà.

Căn nhà nhỏ toát lên sự ấm cúng và giản dị, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng. Những bức ảnh gia đình được treo trên tường, không gian đầy những ký ức và dấu ấn của thời gian. Ngay sau khi vào trong, Băng Tử Huyên đi thẳng đến một góc nhỏ của phòng khách, nơi đặt di ảnh của người cha quá cố. Trên bàn thờ là một bức ảnh chân dung ông, khuôn mặt ông toát lên vẻ hiền từ nhưng cương nghị. Băng Tử Huyên cầm lấy nén nhang đã chuẩn bị từ trước, trầm mặc châm lửa rồi lặng lẽ vái ba cái thật kính cẩn.

Hắn cắm nén nhang vào bát hương trước di ảnh của cha mình, ánh mắt ngưng lại một lát như đang hồi tưởng lại những kỷ niệm cũ. Bầu không khí trong phòng chợt trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng hương cháy khe khẽ. Kira đứng yên một góc, không nói gì, nhưng ánh mắt cô thoáng lộ ra sự tôn trọng dành cho khoảnh khắc này.

Khi Băng Tử Huyên thắp hương xong, mẹ hắn nhẹ nhàng bước tới bên cạnh. Bà nhìn vào bức ảnh của người chồng quá cố, trong ánh mắt thoáng hiện lên nét buồn bã. Bà cất giọng trầm buồn, nhưng không hẳn là u sầu: "28 ngày nữa là đến ngày giỗ của cha con rồi… Thời gian trôi nhanh thật."

Nói đến đây, mẹ Băng Tử Huyên bỗng dừng lại, cố gắng nén lại những cảm xúc buồn để không ảnh hưởng đến bầu không khí. Bà nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười thường ngày, quay sang mời cả hai người đến phòng ăn: "Thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Hai đứa chắc đói rồi, mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Vào ăn đi, kẻo đồ ăn nguội mất."

Băng Tử Huyên gật đầu, theo sau mẹ hắn cùng Kira tiến về phía phòng ăn. Bữa tối đã được chuẩn bị tươm tất trên bàn, với những món ăn mà mẹ hắn đã cẩn thận nấu từ sớm.



Ba người ngồi vào bàn ăn, không gian căn phòng trở nên ấm áp và tràn ngập mùi thơm của các món ăn mẹ Băng Tử Huyên đã cất công chuẩn bị. Bà vừa sắp xếp các đĩa thức ăn vừa vui vẻ trò chuyện với cả hai. Bữa cơm gia đình tuy giản dị nhưng đầy đủ hương vị, với các món như cá kho, canh rau củ... và một đĩa thịt xào thơm lừng.

Sau vài câu trao đổi ban đầu, mẹ Băng Tử Huyên bắt đầu tò mò về Kira. Bà quay sang cô, ánh mắt ấm áp và hiếu kỳ, rồi nhẹ nhàng hỏi:

“Con gái, con bao nhiêu tuổi rồi? Ở đâu? Làm sao mà con quen được thằng Huyên nhà bác thế?”

Câu hỏi dồn dập của mẹ khiến Băng Tử Huyên có chút bối rối. Hắn nhìn mẹ mình, khẽ nhíu mày rồi lên tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng:

“Mẹ, để cô ấy ăn đã. Mẹ hỏi nhiều quá rồi.”

Nhưng Kira cười nhẹ, ra hiệu rằng không sao, cô đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn mẹ Băng Tử Huyên với vẻ tôn trọng, rồi bắt đầu trả lời từng câu hỏi.

“Cháu năm nay 23 tuổi, thưa bác. Cháu là người gốc Nga, công việc chính là người mẫu và diễn viên. Gia đình cháu chỉ thuộc tầng lớp bình lưu thôi ạ, không có gì quá đặc biệt. Cháu gặp Huyên thật sự rất tình cờ, và có lẽ là do hợp tính nên mới gắn bó như vậy.”

Mẹ Băng Tử Huyên nghe cô trả lời, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Bà gật gù liên tục, ánh mắt thể hiện rõ sự hài lòng. Bà còn có chút ngạc nhiên khi biết Kira là người mẫu và diễn viên, không ngờ một người xinh đẹp và nổi bật như thế lại ngồi ăn cơm tại nhà mình. Bà liền tiếp lời, giọng nói đầy vẻ ấm áp và hân hoan:

“Thế à, bác cứ nghĩ con là bạn học của thằng Huyên thôi. Nhưng nhìn con thì bác cũng đoán là phải làm gì đó đặc biệt rồi. Xinh đẹp thế này, lại còn dễ thương. Bác rất vui khi thằng Huyên dẫn bạn về. Kể từ khi ba nó mất, nó ít khi nào dẫn bạn về nhà lắm. Hôm nay có con đến đây, bác thật sự rất vui.”

Kira mỉm cười cảm ơn, còn Băng Tử Huyên ngồi bên cạnh có chút ngượng ngùng. Hắn biết mẹ mình đang cố gắng tạo không khí thoải mái, nhưng sự quan tâm quá mức của bà đôi khi làm hắn có chút ngại ngùng.

Trong lúc đó, mẹ Băng Tử Huyên vẫn tiếp tục mời Kira và con trai mình ăn, liên tục hỏi thăm thêm vài điều về công việc, cuộc sống ở Nga, và về những kỷ niệm hai người quen nhau. Mỗi lần Kira trả lời, bà lại gật đầu hài lòng, thỉnh thoảng còn bật cười vì những câu chuyện thú vị mà cô kể. Không khí trong căn nhà trở nên rộn ràng, vui vẻ như thể lâu lắm rồi không có tiếng cười ấm áp như vậy vang lên trong bữa cơm gia đình.

Khi bữa ăn kết thúc, Kira nở một nụ cười tươi và vui vẻ đứng dậy, nhìn mẹ Băng Tử Huyên mà nói: "Cô ơi, để cháu giúp cô dọn dẹp và rửa bát nhé!"

Mẹ hắn ban đầu hơi ngạc nhiên, liền lắc đầu từ chối, giọng điệu ân cần: "Không cần đâu cháu, cứ nghỉ ngơi đi, để cô làm được rồi."

Nhưng Kira không chịu, cô cười hiền hậu và vẫn giữ thái độ rất nhiệt tình: "Không sao đâu ạ! Cháu muốn giúp một tay mà. Với lại, cháu cũng không quen ngồi yên khi có thể làm gì đó."

Trước sự quyết tâm của Kira, mẹ Băng Tử Huyên cuối cùng cũng mỉm cười, khẽ gật đầu: "Thôi được rồi, nếu cháu muốn giúp thì cô không ngăn nữa." Bà liền chỉ chỗ cất bát đĩa và phân chia công việc.



Băng Tử Huyên, thấy tình hình như vậy, cũng đứng dậy, chỉ định giúp một vài việc lặt vặt. Nhưng sau khi xếp bát đĩa vào đúng chỗ, hắn thấy Kira và mẹ mình nói chuyện rất vui vẻ nên quyết định lui ra phòng khách, để họ có không gian trò chuyện.

Hắn tiến đến ghế sofa, bật tivi lên, định xem chút tin tức để thư giãn sau một ngày dài. Nhưng dù mắt hắn dán vào màn hình, tâm trí lại hoàn toàn lạc vào âm thanh phát ra từ phòng bếp. Tiếng cười nói của mẹ hắn và Kira hòa quyện với nhau, rất vui vẻ và tự nhiên, như thể họ đã quen biết từ lâu. Băng Tử Huyên cảm thấy có chút ngạc nhiên xen lẫn niềm vui trong lòng.

Giọng mẹ hắn vang lên trong tiếng nước chảy: "Cháu thật giỏi quá, vừa xinh đẹp vừa đảm đang thế này. Giá như Tử Huyên nhà cô tương lai lấy được người vợ như cháu thì đúng là phúc phần lớn!"

Băng Tử Huyên nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng. Mặc dù không nhìn thấy họ trong bếp, nhưng hắn biết mẹ đang hài lòng đến mức nào. Hắn cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng khi nghe mẹ nói như vậy trước mặt Kira.

Kira cười khúc khích đáp lại: "Cô khen cháu quá rồi. Nhưng Tử Huyên là một người rất tốt, cô không cần phải lo lắng đâu. Nếu ai may mắn được ở bên cậu ấy, chắc chắn sẽ là người hạnh phúc."

Mẹ Băng Tử Huyên tiếp tục cười vui vẻ: "Phải không, cháu? Đúng là một cô gái hiểu chuyện! Nhưng mà này, Tử Huyên hồi nhỏ cũng không ngoan đâu nhé. Cô nhớ hồi đó nó cứ nghịch ngợm, làm vỡ đồ đạc trong nhà suốt. Lần còn có nó đã gần đốt nhà nhưng vẫn khăng khăng là không phải nó làm!"

Nghe đến đây, Băng Tử Huyên suýt sặc nước. Hắn đưa tay lên trán, ngồi trên sofa mà cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng. Mẹ hắn kể lại những chuyện xấu hổ từ thuở bé làm hắn chỉ muốn biến mất. Rõ ràng mẹ đang vô cùng ưng ý Kira, đến mức bắt đầu chia sẻ cả những câu chuyện "xấu" của hắn.

Càng nghe họ trò chuyện, hắn càng cảm thấy khó xử. Tivi vẫn đang phát, nhưng tất cả những gì Băng Tử Huyên thực sự nghe thấy là tiếng cười của hai người phụ nữ trong cuộc sống của hắn. Một niềm vui âm ỉ dâng lên trong lòng, mặc dù kèm theo đó là sự ngượng ngùng không hề nhỏ. Hắn không thể phủ nhận rằng Kira và mẹ mình hòa hợp một cách tự nhiên đến lạ, và điều đó khiến hắn cảm thấy thật ấm áp.

Khi Băng Tử Huyên đang ngồi một mình trên sofa, mắt dán vào tivi mà lòng vẫn còn ngượng ngùng bởi những câu chuyện mẹ vừa kể trong bếp, thì bất ngờ hắn nghe tiếng bước chân của hai người phụ nữ tiến ra phòng khách. Mẹ hắn và Kira mang theo một đĩa hoa quả tươi được xếp ngay ngắn, đầy màu sắc. Đặt đĩa xuống bàn, cả hai ngồi xuống bên cạnh hắn, không quên trao nhau ánh mắt cười khẽ đầy ẩn ý.

Mẹ hắn khẽ nhướng mày nhìn hắn, vẻ mặt đầy vui vẻ, nhưng cũng có phần trêu chọc: "Sao vậy con trai? Mẹ kể vài chuyện cũ thôi mà đã không vui rồi à?"

Băng Tử Huyên khẽ lắc đầu, dù hơi lúng túng nhưng cố giữ vẻ bình thản: "Không có đâu mẹ, chỉ là lâu rồi con không nghe những chuyện đó."

Kira ngồi bên, tay cầm lấy một miếng táo, khẽ cười nói: "Chắc là có những chuyện mà cậu không muốn nhớ lại, đúng không?" Cô mỉm cười tinh nghịch, làm không khí càng thêm vui vẻ. Mặc dù hắn cảm thấy mình như "người ngoài" trong cuộc trò chuyện này, nhưng không thể phủ nhận rằng Kira và mẹ hắn đã trở nên thân thiết nhanh đến lạ.

Cả ba cứ thế ngồi cùng nhau xem tivi, trò chuyện và thưởng thức đĩa hoa quả tráng miệng. Mẹ Băng Tử Huyên không ngừng hỏi han Kira, hai người phụ nữ chia sẻ rất nhiều về những sở thích, thói quen và cuộc sống hàng ngày. Băng Tử Huyên chỉ ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng đưa tay cầm một miếng hoa quả nhưng ít khi tham gia vào câu chuyện. Thực ra, hắn đang âm thầm quan sát và cảm thấy trong lòng tràn đầy niềm vui. Đã lâu lắm rồi hắn mới thấy mẹ mình vui vẻ và thoải mái như vậy. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa trong hắn, khiến hắn thầm cảm ơn Kira đã mang lại điều này cho mẹ.

Mỗi lần Kira cười, mẹ hắn lại cười theo, tạo ra một không gian vô cùng gần gũi và đầy ấm áp. Không còn những câu chuyện buồn hay lo lắng, thay vào đó là tiếng cười vang lên giữa ba người, hòa cùng những tia sáng vàng ấm áp từ đèn phòng khách.

Bên ngoài, từng cơn gió thổi mạnh, làm những cành cây phong trước nhà khẽ đung đưa, lá rơi nhẹ nhàng. Những nhánh cây lắc lư trong đêm tối, tương phản hoàn toàn với không khí ấm cúng bên trong. Ngôi nhà nhỏ dường như trở thành một thế giới riêng biệt, nơi ba bóng hình đang quây quần, vui vẻ, tạo nên một khoảnh khắc gia đình đáng quý.