Nhược Thanh Thanh đứng phía sau lùm cây, từng hơi thở nặng nề bị bịt kín bởi bàn tay run rẩy của chính mình. Cô đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Kira tàn sát đám người kia một cách tàn nhẫn, từng bước từng bước lấy đi mạng sống của họ mà không một chút do dự. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kinh hãi chưa từng có. Nhưng ngay cả cảnh tượng máu me ấy cũng không thể so sánh với điều sắp xảy ra.
Khi Kira đã rời đi, Nhược Thanh Thanh vẫn không dám di chuyển, cô sợ Kira có thể quay lại bất cứ lúc nào. Nhưng rồi, một hiện tượng kỳ quái bắt đầu diễn ra trước mắt cô. Từ những xác c·hết nằm sóng soài trên mặt đất, một luồng hắc khí bốc lên, tụ lại thành một điểm đen ngòm ở giữa bãi chiến trường. Không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề đến mức Nhược Thanh Thanh có cảm giác như không thể thở nổi.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì từ sâu trong khu rừng âm u, một luồng khói đen quỷ dị bất ngờ lao tới với tốc độ kinh người. Làn khói ấy giống như một linh hồn hoang dại, uốn lượn và di chuyển qua những tán cây, như thể nó có ý thức, và mục tiêu của nó chính là luồng hắc khí đang tụ lại kia.
Khi làn khói đen đến gần, nó dần biến đổi. Từng phần khói tụ lại, kéo giãn và biến hình thành một thứ gì đó quỷ dị. Trong nháy mắt, trước mắt Nhược Thanh Thanh hiện lên hình dáng của một con quỷ. Đôi mắt của nó đỏ rực, phát ra tia sáng lạnh lẽo và đáng sợ. Thân hình méo mó của nó bao phủ bởi lớp khói đen u ám, đôi tay dài với móng vuốt sắc nhọn kéo lê trên mặt đất, tạo nên những tiếng rít chói tai.
Con quỷ gầm lên, âm thanh của nó vang vọng như tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau, lạnh lẽo và ghê rợn. Nó tiến thẳng về phía luồng hắc khí đang tụ lại, đôi mắt của nó sáng lên tham lam. Ngay khi nó chạm vào luồng khí đen, từ bên trong luồng khí, sáu oan hồn bất ngờ xuất hiện, hình dáng vặn vẹo và méo mó, khuôn mặt của chúng hiện lên những biểu cảm đau đớn đến tột cùng. Những oan hồn này chính là của sáu tên đã bị Kira g·iết c·hết.
Những khuôn mặt méo mó, biến dạng của họ vùng vẫy, như muốn thoát khỏi sự giam cầm kinh khủng của con quỷ. Tiếng rên rỉ và than khóc vang lên trong không gian, nhưng tất cả đều vô vọng. Con quỷ không để cho bất kỳ ai trong số họ thoát khỏi. Nó há miệng rộng đến mức tưởng chừng như có thể nuốt trọn cả bầu trời. Và rồi, từng oan hồn một bị nó nuốt chửng, tiếng thét của họ bị bóp nghẹt trong cổ họng, chỉ còn lại sự im lặng c·hết chóc.
Nhược Thanh Thanh chứng kiến tất cả, cơ thể cô cứng đờ lại vì sợ hãi, đôi mắt mở to, không dám chớp lấy một cái. Cảnh tượng kinh hoàng ấy như một cơn ác mộng, nhưng tất cả đều quá thực để là một giấc mơ. Cô lùi lại một bước vô thức, nhưng bất hạnh thay, bàn chân lại giẫm phải một cành cây khô dưới đất. ''Rắc!''
Tiếng động nhỏ vang lên nhưng đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng ma quái của không gian. Đôi mắt đỏ ngầu của con quỷ ngay lập tức quay ngoắt về phía Nhược Thanh Thanh. Ánh nhìn của nó xuyên qua không gian, dán chặt vào cô như một m·ũi d·ao đâm thẳng vào tim, lạnh lẽo và c·hết chóc.
Nhược Thanh Thanh cảm giác như mọi tế bào trong cơ thể cô đóng băng. Cô không thể thở, không thể cử động, toàn thân như bị t·ê l·iệt dưới ánh nhìn của con quỷ. Trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình không còn nơi nào để trốn thoát.
Con quỷ phát ra một tiếng rít ghê rợn, rồi đột ngột lao thẳng về phía Nhược Thanh Thanh với tốc độ kinh hoàng. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt và xoáy tròn trong sự sợ hãi tột cùng của cô. Cơ thể cô cứng đờ, hoàn toàn bất lực trước cơn ác mộng đang lao tới.
Khi con quỷ chỉ còn cách cô vài bước, Nhược Thanh Thanh đã hoàn toàn chìm trong nỗi kinh hoàng đến nỗi không còn cảm giác gì nữa, mắt cô mở to nhưng tâm trí đã bị t·ê l·iệt bởi nỗi sợ hãi không thể diễn tả...
Ngay khi con quỷ sắp chạm đến Nhược Thanh Thanh, một bóng hình vụt qua không gian như cơn gió, Kira xuất hiện trước mặt cô trong tích tắc. Tay Kira kẹp chặt một tấm bùa lớn giữa hai ngón tay, phù bùa xám tro mang văn tự cổ xưa đang dần phát ra luồng sáng chói lòa. Ánh sáng trắng tinh khiết ấy mang theo uy lực mạnh mẽ, tựa như nguồn sức mạnh thần thánh, lập tức đẩy lùi con quỷ, khiến nó bị hất văng đi cả chục mét, đập mạnh vào một thân cây lớn. Thân quỷ v·a c·hạm phát ra tiếng động nặng nề, rồi tan thành làn khói đen mờ ảo, nhưng nhanh chóng lại tụ lại thành hình, chứng tỏ nó không dễ bị tiêu diệt.
Kira xoay người, ánh mắt dịu đi khi nhìn Nhược Thanh Thanh vẫn còn đứng sững, đôi chân run rẩy không đứng vững nổi. Cô cất giọng trầm thấp nhưng đầy sự quan tâm: "Cô không sao chứ?"
Nhược Thanh Thanh nuốt khan, cảm giác nỗi sợ vẫn thấm vào từng tế bào, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, gật đầu đáp lại, mặc dù giọng nói cô gần như nghẹn lại trong cổ: "Tôi... tôi không sao..."
Kira không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt sắc lạnh về phía con quỷ đang tụ hình lại từ làn khói đen. Gương mặt cô trở nên nghiêm trọng, giọng điệu lạnh lùng và quyết đoán: "Cô qua bên kia đi, thứ không sạch sẽ này để ta giải quyết."
Nhược Thanh Thanh, dù còn bàng hoàng, cũng biết mình không thể làm gì khác ngoài việc tránh xa khỏi nguy hiểm. "Tôi biết rồi... Cô cẩn thận đấy..." Cô vội vàng đáp, rồi chạy đến một nơi xa hơn, ẩn mình sau tán cây, ánh mắt vẫn hướng về phía Kira với nỗi lo lắng không giấu được.
Kira đứng giữa rừng, gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc của cô, tạo nên một hình ảnh lạnh lùng nhưng đầy uy lực. Đôi mắt của cô dõi theo con quỷ đang dần hiện hình trở lại. Dù khung cảnh yên bình xung quanh, nhưng sự hiện diện của con quỷ làm không gian trở nên nặng nề, u ám.
Kira khẽ nói thầm, như tự nhắc nhở bản thân: "Khu rừng này chắc đã chứng kiến không ít n·gười c·hết oan, loại u linh này sống lâu đến mức dám hành động giữa ban ngày... Nếu để nó tồn tại thêm, chắc chắn sẽ gây họa cho những người vô tội. Không thể để con quỷ này tiếp tục ám hại vùng đất này được."
Lời vừa dứt, Kira liền hành động. Cô nhanh chóng xuất ra hàng loạt sợi cước từ tay, những sợi cước mảnh như tơ nhưng cứng rắn như thép, bám chặt vào các thân cây xung quanh, giăng ra một mạng lưới dày đặc khắp không gian. Mạng lưới này như một cái bẫy khổng lồ, tạo thành một vòng vây kiên cố, ngăn chặn bất kỳ đường thoát nào của con quỷ. Kira khẽ cắn đầu ngón tay, để một giọt máu nhỏ xuống các sợi cước. Ngay khi máu chạm vào, chúng sáng lên một lớp huyết sắc mờ ảo, tăng cường sức mạnh phong ấn.
Ánh mắt của Kira đột nhiên biến đổi. Đồng tử cô thu hẹp lại như mắt cáo, sắc vàng kim chiếu rọi trong đôi mắt khiến thần thái cô trở nên sắc bén và đáng sợ. Khí tức toát ra từ cô càng khiến bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo. Bằng một động tác nhanh nhẹn, từ tay phải cô xuất hiện một lá bùa mới. Tấm bùa này phát ra những luồng khí trắng thanh thoát, đối lập hoàn toàn với hắc khí ám đen của con quỷ. Kira không chần chừ, toàn thân cô lao nhanh về phía con quỷ với tốc độ kinh hoàng, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy chuyển động của cô.
Khi Kira lao tới với tốc độ như tia chớp, con quỷ ngay lập tức phản ứng. Những chiếc lá cây vốn đang rơi xuống bất chợt khựng lại giữa không trung, rồi dưới sự điều khiển của linh lực tà ác, chúng biến thành những m·ũi d·ao sắc bén, phóng tới như hàng ngàn lưỡi kiếm gió, xé toạc không gian hướng về phía Kira.
Nhưng Kira, với đôi mắt phát sáng sắc lạnh, đã chuẩn bị sẵn. Tay cô kẹp chặt tấm bùa giữa hai ngón tay, phù bùa bất chợt bùng lên ánh sáng rực rỡ, mạnh mẽ tựa như một cơn cuồng phong. Ánh sáng từ bùa tạo ra một cỗ kình phong dữ dội, quét qua mọi thứ xung quanh. Những chiếc lá sắc bén khi chạm vào bùa chú và các sợi cước giăng sẵn lập tức bị cắt vụn, từng mảnh vụn nhỏ bé rơi xuống mặt đất như tro tàn, không còn chút sức sống.
Con quỷ, nhận ra đối phương không hề dễ đối phó, lập tức hoảng loạn. Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn quanh tứ phía, tìm kiếm một con đường thoát thân. Không chỉ dừng lại ở đó, con quỷ bắt đầu phát ra một âm thanh rít lên chói tai, tựa như tiếng than khóc của hàng ngàn linh hồn bị h·ành h·ạ. Âm thanh ma quái này dội thẳng vào thần thức của bất kỳ ai nghe thấy, gây ra cảm giác đau đớn đến nhức óc. Kira cau mày, cảm giác buốt óc xâm chiếm tâm trí cô. Cô cắn chặt răng, giữ vững tinh thần không để bị lung lay trước sức mạnh tinh thần tà ác đó.
Thấy kế hoạch đánh vào thần thức không hiệu quả, con quỷ há rộng cái miệng như một vực thẳm không đáy, từ đó vô số oan hồn gào khóc, oán khí tràn đầy, lao ra như cơn lũ hướng về phía Kira. Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề và u ám, như thể những oan hồn này muốn kéo cô xuống địa ngục sâu thẳm cùng chúng.
Nhưng ngay khi những oan hồn chỉ còn cách Kira vài bước chân, từ phía sau cô bỗng xuất hiện hình ảnh một con cáo lửa khổng lồ, thân thể được bao phủ bởi ngọn lửa nộ bừng bừng, sáng rực giữa không gian tăm tối. Con cáo lao tới với tốc độ kinh hoàng, nuốt chửng toàn bộ oan hồn chỉ trong một tích tắc, rồi biến mất vào không trung, để lại những tàn lửa lấp lánh rơi nhẹ nhàng xuống.
Con quỷ giờ đây biết rằng mọi nỗ lực phản công của mình đều trở nên vô ích, nó hoảng hốt, quay mình chạy trốn trong tuyệt vọng. Nhưng Kira, với ánh mắt sắc lạnh, đã nhìn thấu được hướng đi của nó từ lâu. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, tay trái nhanh chóng kéo mạnh các sợi cước bủa vây xung quanh. Con quỷ không thể nào tránh thoát được, nó bị mắc vào mạng lưới cước như con mồi rơi vào tơ nhện.
Những sợi cước mỏng manh nhưng sắc bén lập tức phát huy tác dụng, tiếp xúc với thân thể con quỷ, chúng b·ốc c·háy, thiêu đốt từng mảnh hồn thể của nó. Ngọn lửa đỏ rực, sáng chói trong không gian tối tăm, dường như t·hiêu r·ụi cả bầu trời u ám. Tiếng thét đau đớn của con quỷ vang lên đầy thảm thiết, chói tai và rợn người, làm không khí xung quanh như đông cứng lại. Âm thanh đó giống như tiếng oán than từ địa ngục, đầy hận thù và bi thương, khiến bất kỳ ai nghe thấy đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Kira không để mất cơ hội. Ngay khi con quỷ đang bị thiêu đốt, cô cất lại tấm bùa vào người, rồi hai tay nắm chặt các sợi cước, kéo căng chúng. Mạch máu trên đôi bàn tay cô nổi rõ lên, hiện rõ sức mạnh cô đang dồn vào từng động tác. Kira siết chặt những sợi cước, ép chúng cắt xé hồn thể của con quỷ. Các sợi cước như những lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút một xé rách linh hồn đen tối của nó, không để cho nó có cơ hội phản kháng hay tái sinh.
Thân thể con quỷ dần bị cắt nát, từng mảnh hồn phách của nó tan biến vào hư không. Ngọn lửa vẫn bùng cháy, nhưng con quỷ đã dần bị xé toạc, không còn hình dạng, chỉ còn lại những tiếng thét đau đớn vang vọng trong không gian. Cuối cùng, con quỷ tan biến hoàn toàn, linh hồn nó bị xé vụn, không còn dấu vết.
Kira đứng giữa hiện trường, đôi mắt sắc bén dõi theo từng chút tàn dư của con quỷ.
Kira, ánh mắt sắc bén, bất chợt phát hiện ra một ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ dưới đất, ngay tại nơi con quỷ vừa bị hủy diệt. Cô không chần chừ, nhanh chóng phóng sợi cước ra, cuộn lấy vật thể phát sáng rồi thu về tay. Trong lòng bàn tay cô, một nửa miếng ngọc bội tinh xảo hiện lên, ánh sáng xanh nhạt tỏa ra mờ ảo, như chứa đựng một sức mạnh bí ẩn.
"Thứ này không tệ..." Kira nhẹ nhàng lật qua lật lại miếng ngọc, đôi mắt sắc sảo lướt qua những hoa văn cổ xưa khắc trên bề mặt. Mặc dù chỉ là một nửa, nhưng sự kỳ bí và cỗ lực lượng ẩn chứa bên trong vẫn đủ để khiến người ta cảm thấy nó không phải vật tầm thường. Cô nhếch môi cười nhẹ, giọng nói khẽ vang lên trong làn gió: "Thật tiếc là bảo vật mất đi một nửa..." Sự tiếc nuối hiện lên trong lời nói, nhưng không làm giảm đi vẻ thích thú trong ánh mắt của cô. Không do dự thêm, Kira cất miếng ngọc bội vào trong áo, như thể nửa miếng ngọc này sẽ sớm có giá trị với cô.
Cô nhẹ nhàng quay người lại, ánh mắt liếc qua Nhược Thanh Thanh, người vẫn đang đứng run rẩy phía xa sau lùm cây. Kira, với giọng nói lạnh lùng và có chút đe dọa, cất tiếng: "Ta khuyên cô lần sau đừng nên tò mò những chuyện của người khác." Dừng lại một chút, cô tiếp tục, giọng điệu rõ ràng nhưng đầy uy nghi: "Nể tình ngươi là bạn của ân nhân ta, ta không g·iết cô. Lần sau có lẽ cô sẽ không may mắn như vậy đâu."
Nhược Thanh Thanh nghe những lời này, cả cơ thể khẽ run lên. Sắc mặt cô biểu lộ một sự hỗn loạn phức tạp, như đang cố gắng tiêu hóa hết những gì vừa xảy ra trước mắt. Sự khó tin lẫn nỗi sợ hãi tràn ngập tâm trí cô. Cô vừa chứng kiến một trận chiến không tưởng, rồi lại đối diện với một người nguy hiểm như Kira—như thể tất cả mọi thứ vượt xa khỏi thực tại cô từng biết.
Kira không nói thêm gì nữa. Ngay khi lời cảnh báo vừa dứt, thân ảnh của cô đột nhiên mờ dần trong làn sương mờ ảo của buổi sớm. Làn sương quấn lấy bóng hình cô, biến cô thành một phần của nó, rồi tan biến hoàn toàn mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng và âm thanh của gió thổi qua cánh rừng vắng.
Nhược Thanh Thanh đứng lặng, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, mắt vẫn còn hướng về nơi Kira vừa đứng. Trong không gian yên tĩnh của buổi sáng sớm, cô cảm thấy như mình vừa thoát khỏi cánh cửa địa ngục, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng có những thế lực mà bản thân không bao giờ nên dính dáng tới.