Mộng Sinh Giới

Chương 44: Giáo viên mới



Chương 44: Giáo viên mới

Trong lớp học, âm thanh của phấn trắng chạy trên bảng đen đều đều vang lên khi thầy giáo toán liên tục viết ra những phương trình phức tạp, từng con số và ký tự gọn gàng trải dài trên mặt bảng. Không gian xung quanh tĩnh lặng một cách lạ thường, tất cả học sinh đều ngồi ngay ngắn, mắt dán vào bảng, tay không ngừng ghi chép theo nhịp giảng của thầy. Những hành động này diễn ra như một cỗ máy được lập trình sẵn—hoàn hảo và không có chút sai lệch nào. Tiếng lật trang vở, tiếng bút bi chạy trên giấy hoà vào âm thanh lớp học, nhưng không ai phá vỡ sự nghiêm túc ấy.

Nhưng trong tất cả, chỉ có một người duy nhất dường như không theo kịp nhịp độ đều đặn ấy. Nhược Thanh Thanh ánh mắt xa xăm, như không hề có mặt tại nơi này. Tâm trí cô đang lang thang giữa những hình ảnh mờ ảo của buổi sáng sớm, khi cô vô tình chứng kiến cảnh tượng khủng kh·iếp liên quan đến Kira. Cô không thể ngờ rằng sự tò mò của mình lại kéo cô vào một cơn ác mộng mà đến giờ cô vẫn chưa thể thoát ra. Ánh mắt của cô trống rỗng, dán vào khoảng không vô định trước mặt, tai không còn nghe thấy tiếng giảng bài, và tay thì ngừng lại giữa trang giấy trắng. Hình ảnh con quỷ, những âm thanh chói tai, cùng lời cảnh báo lạnh lùng của Kira cứ không ngừng quay lại trong tâm trí cô, như một đoạn phim mà cô không thể tắt.

Thầy giáo vẫn tiếp tục giảng bài, không hề để ý cho đến khi ông bất chợt quay xuống và nhận thấy điều khác lạ. Trong lớp, Nhược Thanh Thanh luôn là học sinh nổi bật, người có thành tích học tập xuất sắc nhất, người mà cả trường kỳ vọng sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi đại học sắp tới. Nhưng hôm nay, cô lại tỏ ra mệt mỏi và mất tập trung, điều mà thầy giáo chưa từng thấy ở cô trước đây. Điều này khiến ông có chút bất ngờ và tò mò. Với tư cách là giáo viên, ông hiểu rõ học trò mình, và hôm nay, có điều gì đó không ổn với cô.

Ông từ từ gấp lại cuốn giáo án, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị quan sát cô từ bục giảng. Một vài học sinh trong lớp cũng bắt đầu để ý đến sự chú ý của thầy dành cho Thanh Thanh. Thầy giáo im lặng tiến về phía cuối lớp, từng bước đi vang lên giữa không gian im lặng. Một vài ánh mắt tò mò lặng lẽ dõi theo ông, băn khoăn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những đôi mắt chuyển dần về phía Nhược Thanh Thanh, nơi cô vẫn đang lặng lẽ ngồi, hoàn toàn không nhận ra rằng mọi sự chú ý đang đổ dồn vào mình.

"Thanh Thanh, em có ổn không?" Giọng thầy giáo vang lên, nhỏ nhẹ nhưng đầy thấu hiểu, khiến cô cảm thấy có chút áy náy. Những học sinh khác bắt đầu thì thầm trao đổi với nhau, thắc mắc về sự khác thường của cô.

Nhược Thanh Thanh lặng lẽ ngẩng đầu lên khi nghe thầy giáo gọi tên mình, ánh mắt cô thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc. Thầy giáo đứng ngay trước mặt, ánh mắt đầy lo lắng, dịu dàng hỏi han.

"Em xin phép thầy," Thanh Thanh lên tiếng, giọng nói có chút gượng gạo nhưng vẫn toát lên sự lễ phép vốn có, "em... cần ra ngoài một lúc để thư giãn."

Thầy giáo nhìn cô chằm chằm vài giây, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa đắn đo. Đây là lần đầu tiên cô học sinh ưu tú như Nhược Thanh Thanh lại có biểu hiện mất tập trung như vậy, nhưng ông hiểu rằng, có lẽ cô cần thời gian để lấy lại bình tĩnh.

"Được rồi, em cứ đi đi," thầy giáo gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.

Khi nhận được sự đồng ý, Nhược Thanh Thanh đứng dậy, thu dọn vở và bút rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi hàng ghế. Những tiếng xì xào nhỏ to bắt đầu vang lên từ khắp các góc lớp. Tất cả học sinh đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, nhưng Thanh Thanh chẳng mảy may để ý. Cô bước đi chậm rãi, nhưng trong lòng lại có cảm giác như đang thoát khỏi một không gian đầy áp lực đè nén. Từng bước chân cô vang vọng trong không gian yên ắng, như đang dẫm lên sự tò mò và thắc mắc của mọi người xung quanh.

Trong lớp, những cái nhìn hoang mang và bối rối bắt đầu xuất hiện. Những học sinh xung quanh không khỏi ngạc nhiên, vì Nhược Thanh Thanh luôn là người mẫu mực, không bao giờ để lộ sự mất tập trung, huống chi là xin ra ngoài giữa giờ học. Mọi người không biết chuyện gì đã khiến cô thay đổi đến thế. Những lời bàn tán bắt đầu lan tỏa, dù là nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để phá vỡ không khí tập trung trước đó.

Thầy giáo, sau khi dõi theo bước chân của Nhược Thanh Thanh rời khỏi lớp, khẽ thở dài. Ông hiểu rằng có lẽ áp lực học tập và kỳ thi sắp tới đang trở thành gánh nặng quá lớn cho cô. Nhưng ông cũng biết rằng Thanh Thanh không phải là người dễ dàng bị gục ngã bởi những điều đó, nên chắc chắn có điều gì đó khác đang xảy ra. Dù vậy, ông không muốn đẩy cô vào tình huống khó xử, và tin rằng cô sẽ trở lại lớp khi đã ổn định tinh thần.

Khi Thanh Thanh vừa bước qua cánh cửa, thầy giáo nhanh chóng điều chỉnh lại không khí trong lớp. Ông không muốn để sự lơ là lan rộng. Tiếng "đập" mạnh của cuốn giáo án xuống bàn khiến mọi người giật mình.

"Các em!" Thầy giáo nghiêm giọng, ánh mắt sắc bén quét qua từng học sinh, "Tập trung vào bài giảng! Ai cũng có áp lực riêng, nhưng chúng ta đang ở đây để học. Hãy giữ tinh thần nghiêm túc, vì thời gian không chờ đợi ai."

Những tiếng bàn tán ngay lập tức ngưng bặt. Cả lớp lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng phấn cọ trên bảng. Thầy giáo tiếp tục giảng bài với giọng đều đều, đưa ra những phương trình toán học phức tạp như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù bên ngoài yên lặng, vẫn có những ánh mắt thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía cửa lớp, nơi Nhược Thanh Thanh vừa rời đi, với những câu hỏi chưa lời giải đáp.

Nhược Thanh Thanh mở cửa tầng thượng rồi bước lên, tiến về phía chiếc ghế gỗ quen thuộc. Cô chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Trong đầu, những hình ảnh về Kira và con quái vật lúc sáng vẫn không ngừng quay cuồng. "Cô gái ngoại quốc đó... rốt cuộc có quan hệ gì với Tử Huyên? Còn thứ quái vật kia... thật đáng sợ..." Thanh Thanh thầm thì trong suy tư, cố gắng giải mã những gì đã chứng kiến.

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm mái tóc của cô bay phấp phới. Không gian trên cao yên tĩnh nhưng lại khiến lòng cô không ngừng gợn sóng. Ở phía dưới sân trường, Băng Tử Huyên vừa mua nước từ cây bán nước tự động, tình cờ ngước lên. Ánh mắt hắn chợt bắt gặp Nhược Thanh Thanh đang ngồi một mình trên tầng thượng, dáng vẻ trầm ngâm. Có điều gì đó thoáng qua trong tâm trí hắn, nhưng trước khi kịp suy nghĩ thêm, một vài học sinh khác cũng đến gần cây bán nước. Băng Tử Huyên chỉ khẽ gật đầu, rồi rời đi, ánh mắt vẫn còn lơ đãng về phía tầng thượng.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc vang lên khắp hành lang. Băng Tử Huyên nhanh chóng bước về lớp học trên tầng ba, lòng vẫn còn vương vấn hình ảnh Nhược Thanh Thanh ngồi một mình trên tầng thượng. "Giờ học đã bắt đầu rồi mà cô ta vẫn còn ngồi đó... Thật không bình thường," hắn thầm nghĩ, bước chân vô thức đã dừng trước cửa lớp.

Băng Tử Huyên bước vào lớp ôn thi, lặng lẽ tiến về phía chỗ ngồi của mình. Lớp học trở nên yên tĩnh đến lạ thường khi mọi người đều đang chuẩn bị cho giờ học tiếp theo. Chỉ một lúc sau, giáo viên bước vào. Cả lớp đồng loạt đứng dậy, kính cẩn chào thầy, rồi đợi ông ra hiệu mới từ từ ngồi xuống. Sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm, từng ánh mắt học sinh đều đổ dồn về phía thầy giáo.



Bất chợt, một người phụ nữ ngoại quốc xuất hiện phía sau thầy giáo. Dáng vẻ thanh lịch của cô ta gây ấn tượng ngay lập tức: khuôn mặt nghiêm túc, đôi kính mảnh và phong thái điềm đạm. Cô nhẹ nhàng cúi chào cả lớp, ánh mắt sáng rõ đầy tự tin. Mái tóc màu nâu gọn gàng, trang phục đơn giản nhưng tinh tế khiến cô toát lên vẻ chững chạc và chuyên nghiệp.

Thầy giáo già mỉm cười, giới thiệu với lớp: "Đây là cô Emily Carter, giáo viên sẽ thay thế tôi trong môn Tự chọn 'Lịch sử' trong thời gian sắp tới." Giọng ông trang trọng nhưng cũng không giấu được sự tự hào khi giới thiệu về người kế nhiệm.

Cô Emily bước lên bục giảng, gật đầu chào một lần nữa. "Chào các em. Tôi là Emily Carter, đến từ Mỹ. Tôi đã có hơn mười năm kinh nghiệm giảng dạy lịch sử, và tôi rất vui được cùng các em khám phá thêm về môn học này. Hy vọng chúng ta sẽ có khoảng thời gian học tập hiệu quả và thú vị." Giọng nói của cô mềm mại nhưng đầy tự tin, khiến cả lớp lập tức bị thu hút.

Cả lớp bắt đầu xì xào nhỏ nhẹ, nhưng phần lớn học sinh đều tỏ ra tò mò và ấn tượng trước sự xuất hiện đột ngột của cô giáo mới. Băng Tử Huyên cũng không ngoại lệ. Hắn thoáng liếc qua cô Emily, rồi nhanh chóng tập trung lại, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo với cảm giác lạ lẫm không rõ nguyên do.

Vị giáo viên già sau khi đã xong việc liền vội vã xin phép rồi chầm chậm bước ra khỏi lớp, dáng đi hơi khập khiễng như đang chịu đựng một điều gì đó. Băng Tử Huyên ban đầu chỉ liếc qua, nghĩ rằng không có gì đáng lưu tâm, nhưng rồi ánh mắt hắn bất giác dừng lại khi nhận thấy điều khác thường. Tay của thầy giáo vẫn đang run rẩy, từng ngón tay cầm chặt cuốn giáo án như khó giữ nổi. "Tuổi già chăng?" hắn thoáng nghĩ, nhưng cảm giác nghi hoặc trong lòng bắt đầu nhen nhóm. Nếu chỉ là do tuổi tác hay bệnh tật, tại sao lúc nãy, khi giới thiệu về nữ giáo viên mới, sắc mặt của thầy lại gượng gạo đến vậy?

Sự xuất hiện của một giáo viên nước ngoài, dù không thường xuyên, cũng không phải là chuyện hiếm. Nhưng cách cô ta đột ngột thay thế mà không hề có bất kỳ thông báo nào trước, lại càng làm tăng thêm cảm giác bất an. Đặc biệt, tại một ngôi trường nằm ở vùng thôn quê như này, việc có một giáo viên nước ngoài đến dạy lịch sử—một môn học ít được ưa chuộng ở đây—cũng đã là điều khó hiểu.

Băng Tử Huyên đưa mắt quan sát kỹ hơn người phụ nữ kia. Tuy ngoại hình, trang phục và tác phong có vẻ chuẩn mực, nhưng cô ta không giống với hình mẫu mà hắn nghĩ về một giáo viên bình thường. Có điều gì đó không đúng, và ánh mắt của cô khi nãy—ánh mắt đó đã quét qua lớp học một cách sắc lạnh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó ẩn giấu trong đám học sinh. Cảm giác như cô ta không chỉ đơn giản là muốn bắt đầu một bài giảng, mà còn đang dò xét, đánh giá từng người.

Hắn nhớ lại khoảnh khắc cô ta bước vào lớp, giọng nói trầm ấm nhưng lại mang theo một tia bí ẩn không rõ ràng. Dù cô cố gắng thể hiện sự tự tin, Băng Tử Huyên không thể gạt bỏ cảm giác có điều gì không ổn, như thể mọi cử động của cô đều có mục đích sâu xa hơn, che giấu một bí mật nào đó.

Băng Tử Huyên lặng lẽ ngồi tại chỗ, trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ lởn vởn về vị nữ giáo viên mới. "Kẻ này đúng thật là có vấn đề... Nhưng có lẽ ta đã quá đa nghi rồi," hắn thầm tự nhủ, ánh mắt chợt liếc về phía cửa lớp nơi vị giáo viên già vừa bước ra. "Dù là những kẻ nguy hiểm thật sự, ra tay ở chốn đông người như thế này cũng chẳng phải điều khôn ngoan..." Hắn tự trấn an mình, nhưng một cảm giác bất an mơ hồ vẫn lan tỏa.

Lúc này, nữ giáo viên ngoại quốc kia, với dáng vẻ điềm tĩnh, bước về phía bục giảng. Cô ta chậm rãi kêu học sinh mở sách đến trang 54, nói về những cuộc cải cách và giải phóng ở châu Phi, thoát khỏi thực dân và chế độ nô lệ kéo dài hàng trăm năm. Tuy nhiên, điều này làm tất cả học sinh trong lớp ngạc nhiên. Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày—phần nội dung này đã được giảm tải trong kỳ thi, không có ai là không biết điều đó. Học phần này làm gì?

Một nam sinh ngồi ở hàng ghế giữa, với vẻ mặt khó chịu, cuối cùng không thể giữ im lặng. Hắn đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào nữ giáo viên và cất tiếng: "Cô có nhầm không? Chúng tôi đâu cần học phần này. Ai cũng biết rồi!" Giọng hắn đầy thẳng thắn, không che giấu sự bực tức.

Tưởng chừng nữ giáo viên sẽ nhận ra lỗi sai của mình mà xin lỗi, nhưng không. Cô ta chỉ mỉm cười, nụ cười ẩn chứa một sự khinh thường rõ ràng. "Vậy sao?" cô nói, giọng đầy mỉa mai. "Nhưng nếu cậu không muốn học, cậu có thể ra khỏi lớp. Tôi không cản... Nhưng tôi khuyên cậu nên lựa chọn cẩn thận giữa việc ở lại hay rời đi."

Nụ cười bất thường của cô ta khiến không khí trong lớp bỗng nhiên ngưng đọng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô và nam sinh kia. Cảm giác bất an dần dâng lên trong lòng Băng Tử Huyên và các bạn khác.

Nam sinh kia nghe vậy, cơn giận như bùng nổ. Hắn quăng quyển sách mạnh xuống đất, tiếng vang dội khắp lớp học. "Vừa đúng ý tôi. Tạm biệt!" Hắn hét lớn, rồi bước thẳng ra khỏi lớp, không thèm quay đầu lại. Tất cả học sinh còn lại dõi theo hắn với ánh mắt ngỡ ngàng và hoang mang.

Cả lớp đột nhiên trở nên yên ắng đến lạ. Tâm trí mỗi người đều dâng lên cảm giác rằng, vị giáo viên này quả thật có điều không ổn.

Khi nam sinh kia vừa rời khỏi lớp, không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Nhưng ngay sau đó, vị nữ giáo viên ngoại quốc nở một nụ cười dịu dàng, như thể muốn xua tan mọi sự căng thẳng và làm dịu lại bầu không khí. Cô tiến về phía bục giảng, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua từng học sinh, rồi cất giọng trấn an:

“Các em đừng lo, phần này không nằm trong đề thi. Tuy nhiên, đây là một giai đoạn lịch sử rất thú vị và quan trọng mà tôi nghĩ các em nên biết. Chúng ta sẽ không đi quá sâu, chỉ nói qua về những gì đã xảy ra và vì sao nó có ý nghĩa đến thế. Giờ thì, hãy cùng nhau dở sách ra trang 54, chúng ta sẽ bắt đầu với phần ‘Cải cách và Giải phóng ở Châu Phi khỏi Chế độ Thực dân và Nô lệ’.”

Tiếng lật sách vang lên khắp lớp học. Sau khi chắc chắn tất cả học sinh đã chuẩn bị xong, cô nhẹ nhàng quay lại bảng, tay cầm phấn viết lên những tiêu đề lớn, từng nét chữ mạnh mẽ và rõ ràng. Dòng chữ “Cải cách và Giải phóng ở Châu Phi” hiện ra trên bảng, thu hút mọi ánh mắt.

Cô quay lại đối diện cả lớp, giọng điệu trầm ấm và đầy lôi cuốn:



“Cả lớp có bao giờ nghĩ về Châu Phi? Một lục địa rộng lớn, đầy tài nguyên và giàu văn hóa... Nhưng, nó đã phải chịu đựng những gì trong hàng trăm năm qua? Từ thế kỷ 15, khi những kẻ thực dân châu Âu đặt chân đến, Châu Phi đã trở thành một vùng đất bị khai thác tàn nhẫn. Hàng triệu người dân vô tội b·ị b·ắt làm nô lệ, bị bán như món hàng ra khắp thế giới.”

Cả lớp im lặng, ánh mắt chăm chú hướng về phía nữ giáo viên.

Cô tiếp tục, giọng nói giờ đây đượm chút buồn:

“Hãy tưởng tượng một gia đình bị xé lẻ. Cha mẹ, con cái b·ị b·ắt đi làm nô lệ, bị đưa lên những con tàu đông đúc và tồi tàn, c·hết dần c·hết mòn trên hành trình dài ra khỏi quê hương. Rồi khi đến nơi, họ bị bán, bị đối xử như súc vật. Họ phải làm việc quần quật trong những đồn điền, dưới ánh mặt trời chói chang, và không bao giờ biết đến tự do.”

Một số học sinh khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự đau đớn mà cô đang miêu tả.

Nữ giáo viên bước về phía bàn đầu tiên, đôi tay đặt lên quyển sách của một học sinh và cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Các em có biết, hàng triệu người châu Phi đã bị tước đoạt cuộc sống, tước đoạt gia đình, và tước đoạt cả nhân quyền cơ bản nhất chỉ vì lòng tham của một số ít kẻ cai trị không? Tài nguyên của châu Phi, từ vàng, kim cương, đến cả đất đai màu mỡ, tất cả đều b·ị c·ướp đoạt bởi những kẻ thực dân châu Âu.”

Cô quay lại đứng giữa bục giảng, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào lớp học, giọng nói đầy đam mê:

“Nhưng rồi, vào thế kỷ 20, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Sau hàng thế kỷ bị áp bức, người dân châu Phi đã đứng lên. Họ đấu tranh, không chỉ vì muốn có quyền làm chủ đất nước mình mà còn vì họ muốn chấm dứt sự p·hân b·iệt c·hủng t·ộc và bất công mà mình đã phải chịu đựng quá lâu.”

Nữ giáo viên cầm viên phấn viết tiếp một dòng trên bảng: "Phong trào giải phóng."

“Các em có biết về những lãnh đạo vĩ đại của châu Phi không? Nelson Mandela là một trong số đó. Ông đã dành cả đời để đấu tranh chống lại chế độ p·hân b·iệt c·hủng t·ộc tại Nam Phi, phải ngồi tù suốt 27 năm chỉ vì giấc mơ về một đất nước công bằng hơn.”

Cô dừng lại một chút, ánh mắt sắc sảo nhìn về phía cả lớp, như đang khơi dậy trong họ sự tò mò.

“Chế độ Apartheid tại Nam Phi là một trong những hình thức phân biệt tồi tệ nhất mà nhân loại từng chứng kiến. Các em thử tưởng tượng, chỉ vì màu da, người dân bản xứ không được đi cùng đường, không được học cùng trường, không được chữa bệnh ở cùng bệnh viện với người da trắng. Họ bị coi như hạng người thứ hai ngay trên chính mảnh đất tổ tiên của mình.”

Một học sinh phía cuối lớp khẽ giơ tay, nữ giáo viên ra hiệu cho cậu đứng lên. “Cô, vậy cuối cùng người dân Châu Phi đã giành lại được tự do như thế nào?”

Cô mỉm cười hài lòng, trả lời một cách trầm ngâm:

“Đó là cả một quá trình dài đầy máu và nước mắt. Những phong trào độc lập nổ ra khắp châu Phi, từ Algérie đến Congo, từ Ghana đến Kenya. Người dân đứng lên, tổ chức b·iểu t·ình, nổi dậy chống lại ách thống trị thực dân. Họ không còn sợ hãi. Và rồi từng quốc gia một, từ từ giành lại quyền tự quyết.”

Cô vẽ một bản đồ Châu Phi trên bảng, khoanh vùng những quốc gia từng là thuộc địa, sau đó chỉ ra từng quốc gia đã giành được độc lập trong những năm nào, kèm theo những sự kiện nổi bật.

“Một trong những sự kiện quan trọng nhất là sự sụp đổ của các đế chế thực dân sau Chiến tranh Thế giới Thứ Hai. Châu Âu lúc đó kiệt quệ, không còn đủ sức duy trì sự cai trị của mình. Đó chính là cơ hội cho người dân châu Phi đứng lên đòi lại tự do.”

Giọng cô dần trầm xuống, nhưng đầy sức nặng:



“Nhưng tự do không đến dễ dàng. Những người đấu tranh đã phải trả giá bằng máu, bằng sự hy sinh của cả thế hệ. Nhiều nhà lãnh đạo đã bị á·m s·át, hàng nghìn người dân bị g·iết, nhưng họ đã không ngừng chiến đấu để dành lấy sự tự do quyền bình đẳng.”

Vị nữ giáo viên đứng trên bục giảng, ánh mắt quét một lượt khắp lớp học, nơi sự yên lặng hoàn toàn bao trùm. Cả lớp im lặng theo dõi từng câu từng chữ mà cô nói. Đôi mắt cô thoáng đượm buồn, vẻ mặt trở nên trầm lắng hơn khi cô tự mình tiếp tục giảng giải.

“Nhưng các em có biết,” cô dừng lại, giọng trầm xuống, gần như chỉ là một lời thì thầm vang trong căn phòng tĩnh lặng, “dù đã có những phong trào giải phóng, dù nhiều nước ở Châu Phi đã giành lại độc lập, thì ngày nay, nhiều vùng đất vẫn chìm trong chiến sự. Nội chiến giữa các nhà cầm quyền độc tài, tất cả chỉ vì lợi ích cá nhân, đẩy người dân vô tội vào những thảm cảnh không khác gì địa ngục trần gian.”

Cô giáo chậm rãi bước về phía bảng, nét mặt trở nên nặng nề, tay cầm viên phấn như chần chừ một chút trước khi viết lên dòng chữ mới: “Chiến sự nội bộ và quyền lợi tư nhân.”

“Những nơi này,” cô tiếp tục, giọng cô vừa vang vọng vừa run rẩy vì xúc động, “không chỉ chịu đựng áp bức từ kẻ thống trị, mà còn phải đối mặt với những cuộc xung đột khủng kh·iếp do những kẻ buôn v·ũ k·hí, những thế lực ngầm tiếp tay cho cuộc chiến này. Chúng không chỉ bán súng đạn, mà còn tiếp tục bơm thêm nhiên liệu vào ngọn lửa c·hiến t·ranh, khiến hàng triệu người phải chịu cảnh c·hết chóc, đau khổ.”

Ánh mắt cô vụt qua các học sinh, như muốn truyền đi một cảm giác kinh hoàng không thể nói hết bằng lời. Cô ngừng lại một nhịp, rồi cúi đầu thở dài trước khi tiếp tục:

“Những kẻ này không khác gì quỷ dữ, thậm chí còn ác độc hơn. Chúng khai thác những gì còn lại ở Châu Phi, từ vàng, kim cương cho đến tài nguyên thiên nhiên, vắt cạn kiệt công sức và tiền bạc của những người dân nơi đó. Các em có thể tưởng tượng không? Họ bắt những người dân vô tội khai thác tài nguyên không phải để sống, mà để nuôi dưỡng c·hiến t·ranh, để tiếp tục dòng lợi nhuận khổng lồ cho chính những kẻ đã đẩy họ vào thảm cảnh.”

Nụ cười cô từng dùng để trấn an lớp học giờ đã biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là một sự phẫn nộ âm thầm, giọng cô trở nên căng thẳng hơn, gần như không còn kiềm chế được cảm xúc:

“Nếu không phải vì những kẻ này tuồn v·ũ k·hí vào Châu Phi, có lẽ nhiều vùng đất đã có thể phục hồi, đã có thể tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng vì lòng tham vô đáy, vì lợi nhuận, họ không màng đến sinh mạng của hàng triệu người vô tội.”

Cô bước lên bảng, viết một dòng chữ khác, nhấn mạnh từng nét một cách mạnh mẽ: “Lòng tham và sự can thiệp.”

Rồi cô quay lại đối diện cả lớp, đôi mắt sắc sảo như xuyên thấu mọi cảm xúc trong lòng học sinh:

“Nhưng đáng buồn thay,” cô nói, giọng cô giờ đây trở nên mỉa mai và cay đắng, “những kẻ chuộc lợi chính lại không chỉ là các tay buôn v·ũ k·hí nhỏ lẻ. Chính phủ của một số quốc gia lớn cũng không thoát khỏi liên quan. Họ bán những v·ũ k·hí tồn đọng, không còn sử dụng nhiều, cho các phe phái ở Châu Phi. Những kẻ này chỉ là những quân cờ trên bàn cờ lớn, bị điều khiển bởi những bàn tay vô hình nhưng đầy quyền lực.”

Cô nắm chặt viên phấn, gần như giận dữ khi nói tiếp:

“Châu Phi, nơi từng là mảnh đất đầy hứa hẹn, giờ đây ở một số vùng vẫn đang bị các nước lớn và những tổ chức ngầm nhắm đến. Họ không ngừng vắt kiệt những tài nguyên cuối cùng cho đến khi chỉ còn lại một vùng đất c·hết, một nơi không còn giá trị gì ngoài khổ đau và sự tàn phá.”

Cả lớp ngồi im, bị cuốn hút bởi những lời giảng đầy phẫn uất của cô. Họ chưa từng thấy một giáo viên nào giảng dạy với niềm đam mê và sự phẫn nộ như vậy. Không một ai dám nhúc nhích, không ai dám cất tiếng, vì mỗi lời cô nói đều khiến họ cảm nhận rõ rệt sự bất công và tàn ác đang diễn ra ở một nơi xa xôi nhưng đầy bi thương.

Vị nữ giáo viên đứng trên bục giảng, ánh mắt quét qua lớp học một lần nữa, nhưng lần này lại dừng lại lâu hơn ở chỗ của Băng Tử Huyên. Bỗng nhiên, cô ta chậm rãi bước xuống khỏi bục, mỗi bước chân vang lên một cách rõ ràng trong không gian tĩnh lặng của lớp học. Cả lớp không ai dám cử động, chỉ nhìn theo bóng dáng của cô với vẻ tò mò lẫn hoang mang.

Băng Tử Huyên ngồi im lặng, ánh mắt bình thản nhìn xuống sách, nhưng từ khi cô giáo bắt đầu tiến tới gần, hắn cảm nhận được điều gì đó không ổn. Như thể có một luồng khí lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí hắn. Khi cô giáo đã đến ngay trước bàn, hắn cảm giác thời gian như ngừng trôi, mỗi giây phút trở nên nặng nề hơn.

Cô ta cúi người xuống, đôi mắt xanh lạnh lẽo như hồ băng nhìn thẳng vào hắn, không chớp mắt. Cô giữ lấy ánh nhìn đó, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt nhưng sắc bén. Giọng nói của cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng như có một sức nặng vô hình ép chặt không khí quanh hắn.

“Băng Tử Huyên... Những lời tôi vừa nói, có lẽ cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, đúng không?”

Cả lớp như ngừng thở. Không ai dám lên tiếng. Cái tên của Băng Tử Huyên vang lên trong sự im lặng ngột ngạt, và dường như không chỉ là một lời gọi tên bình thường. Nó mang theo sự nhận thức, như thể cô giáo này đã nhìn thấu điều gì đó sâu kín bên trong hắn.

Toàn thân Băng Tử Huyên cứng đờ lại, trái tim hắn như vừa bị ai đó bóp nghẹt. Những lời cô ta nói không hề lớn, nhưng lại đánh thẳng vào tim đen, vào những bí mật hắn chưa từng để lộ. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng, hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên bàn đã bắt đầu run nhẹ.