Mộng Sinh Giới

Chương 45: Sự kỳ vọng



Chương 45: Sự kỳ vọng

Băng Tử Huyên cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt khan một ngụm nước bọt khi nhận ra ánh mắt của nữ giáo viên đang chĩa thẳng vào mình. Toàn thân hắn như đông cứng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Tuy nhiên, trước khi hắn kịp nói hay làm gì, cô ta bất ngờ đập mạnh xuống bàn, tiếng động vang lên khiến cả lớp giật mình. Gương mặt bà ta lộ rõ vẻ tức giận.

“Nếu cậu không muốn học, thì ra ngoài ngay! Giống như học sinh vừa rồi! Tôi không cần một kẻ chỉ đến đây cho đủ đội hình!” Giọng cô ta vang lên mạnh mẽ, đầy phẫn nộ, tràn ngập trong không gian lớp học vốn đang yên lặng như tờ.

Băng Tử Huyên sững người, nhưng chưa kịp phản ứng, thì nữ giáo viên đã tiếp tục. “Môn lịch sử này, các cậu luôn xem thường, coi như không quan trọng, đúng không? Thầy Lý cũng đã nói với tôi rằng phải đặc biệt chú ý đến cậu. Trước đó, cậu đã nghỉ học quá nhiều ngày, kiến thức chắc chắn đã bị mất đi phần nào. Nhưng với thái độ học hành như thế này, tôi e rằng cậu sẽ không thể đáp ứng được sự kỳ vọng của thầy Lý đâu.”

Giọng cô ta đầy châm biếm, nhưng có phần nghiêm khắc, không cho phép bất cứ sự phản kháng nào. Đôi mắt lạnh lùng của cô ta nhìn chằm chằm vào hắn, tay chỉ thẳng về phía cửa lớp. “Ra ngoài ngay cho tôi!”

Cả lớp im lặng, không ai dám lên tiếng, tất cả ánh mắt đều dồn vào Băng Tử Huyên. Hắn đứng đó, cảm nhận được mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình, nhưng tâm trạng dần dịu lại. Sự hoảng loạn ban đầu khi cô ta tiến lại gần hắn đã mờ nhạt, nhường chỗ cho một cảm giác khác – sự giải tỏa.

“Hóa ra chỉ là một cơn nóng giận...” Hắn thầm nghĩ. Băng Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Lúc này, hắn nhận ra rằng nỗi sợ hãi và cảm giác nguy hiểm hắn đã cảm nhận trước đó có lẽ chỉ là sự đa nghi của bản thân. Nữ giáo viên này có lẽ không phải là kẻ nguy hiểm mà hắn lo lắng. Hành động gay gắt và cơn giận bộc phát vừa rồi của cô ta chỉ là sự bực bội thông thường của một người thầy với học sinh lười biếng mà thôi.

Hóa ra không phải lúc nào mọi chuyện cũng nguy hiểm như hắn nghĩ. Có lẽ lần này, hắn đã quá cẩn trọng. Nhưng cũng không sao, đề phòng vẫn tốt hơn...

Hắn nhìn lại mình. Khi nãy, Kira đã gọi điện cho hắn trong giờ học, bảo rằng chiều nay cô sẽ đến đón hắn. Cuộc trò chuyện điện thoại ngắn ngủi trong lớp có thể đã gây phiền phức và khiến cô ta nhắm vào hắn.

Băng Tử Huyên đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nữ giáo viên, không một chút dao động. Hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nỗi lo lắng ban đầu tan biến, nhường chỗ cho sự tự tin mạnh mẽ. Không để bà ta có thời gian phản ứng, hắn bắt đầu nói, từng lời của hắn vang lên rõ ràng và đanh thép:



“Thưa cô, bài học mà cô đang giảng, quả thật không có trong đề thi, nhưng ẩn ý của nó lại sâu sắc hơn nhiều. Chúng ta đang nói về những cuộc cải cách và sự giải phóng ở châu Phi, nhưng thực ra, đó chỉ là một phần rất nhỏ trong lịch sử của loài người – lịch sử của c·hiến t·ranh, b·ạo l·ực, và lòng tham. Các cuộc n·ội c·hiến ở châu Phi chẳng phải là hệ quả của những quyền lực to lớn đằng sau đó sao? Những kẻ độc tài, những nhóm khủng bố, và thậm chí là các quốc gia lớn đang giật dây từ xa.”

Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét qua cả lớp, như muốn nhấn mạnh từng lời nói.

Hắn tiếp tục, giọng nói càng thêm mạnh mẽ, “Châu Phi vẫn đang chìm trong c·hiến t·ranh và n·ội c·hiến. Những nơi như Sudan, Somalia, Congo, và nhiều khu vực khác, hàng triệu người vô tội vẫn đang sống trong cảnh địa ngục trần gian. Các cuộc n·ội c·hiến không bao giờ chấm dứt bởi vì những kẻ nắm quyền lợi ích sẽ không bao giờ từ bỏ. Những kẻ buôn v·ũ k·hí, những chính phủ lớn từ bên ngoài, luôn tuồn v·ũ k·hí vào các quốc gia này để duy trì xung đột. Đó là cách mà họ thu lợi.”

Hắn bước tới một chút, không còn là một học sinh ngồi yên lặng lắng nghe nữa, mà là người đang giảng dạy lại cho cả lớp một bài học khác – bài học về nhân sinh và hiện thực tàn khốc.

“Những kẻ buôn v·ũ k·hí và các chính trị gia độc tài, bọn họ chỉ là những con cá lớn nuốt chửng cá bé trong cái biển tham vọng vô tận. Tham vọng và dục vọng của con người, nó đã tồn tại từ khi chúng ta được sinh ra. Chúng ta chỉ chờ cơ hội để nó bộc phát. Những kẻ như chúng ta, chỉ là người bình thường, không chịu sự cám dỗ từ tiền tài, quyền lực vì chúng ta không có cơ hội. Nhưng nếu chúng ta đặt bản thân mình vào vị trí của những kẻ đó, liệu có ai trong số chúng ta sẽ đứng vững mà không lung lay trước những lợi ích khổng lồ kia không?”

Lớp học lặng như tờ. Từng câu từng chữ của Băng Tử Huyên không chỉ nhắm vào nữ giáo viên, mà còn vào toàn bộ học sinh trong lớp. Không ai dám lên tiếng phản bác, bởi những gì hắn nói, không chỉ có lý mà còn chạm tới sự thật tàn nhẫn mà mọi người vẫn thường lờ đi.

“Thế giới này,” hắn tiếp tục, “vốn dĩ đã không công bằng. Những kẻ đứng trên đỉnh cao, nắm quyền lực, luôn là những kẻ điều khiển cuộc chơi. Kẻ mạnh sẽ nuốt chửng kẻ yếu, cá lớn sẽ ăn cá bé, điều này chưa bao giờ thay đổi kể từ khi loài người xuất hiện. Chúng ta không thể thay đổi sự thật đó, nhưng chúng ta có thể chọn cách đối mặt với nó.”

Giọng hắn trầm xuống, có chút triết lý hơn.

“Nhưng có một điều mà tôi tin chắc, nhân quả luôn công bằng. Gieo nhân nào, ắt sẽ gặt quả đấy. Những kẻ gieo rắc đau khổ cho người khác, cuối cùng cũng sẽ phải trả giá. Chúng ta có thể bị cuốn vào vòng xoáy tham vọng, nhưng chúng ta luôn có lựa chọn. Chọn cách sống với lòng tham, hay chọn cách sống với lương tri. Đó mới chính là bài học thực sự.”

Nói xong, hắn nhìn thẳng vào nữ giáo viên, ánh mắt cứng rắn, không chút sợ hãi. Không khí trong lớp trở nên ngột ngạt, nhưng cũng không ai dám phá vỡ sự im lặng ấy. Nữ giáo viên đứng đó, thoáng chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bà ta nhìn hắn, đôi mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng không đáp lời ngay.



Toàn bộ lớp học bị cuốn vào không khí căng thẳng, như thể vừa chứng kiến một cuộc đấu trí âm thầm nhưng dữ dội. Băng Tử Huyên đứng vững, không dao động, chờ đợi sự phản ứng của đối phương. Hắn biết, những gì vừa nói ra không chỉ đơn thuần là lý thuyết lịch sử, mà là những ẩn ý về thế giới hiện thực mà bọn họ, dù chưa đủ trưởng thành, cũng đã phần nào hiểu thấu.

“Đúng là thầy Lý có nói rằng cậu có tố chất về môn học này… Nhưng,” giọng cô ta nhấn mạnh, “cho dù là vậy, tôi vẫn coi trọng ý thức cá nhân hơn. Kiến thức của cậu rất tốt, nhưng điều đó không đủ để thay thế thái độ học tập đúng đắn. Phiền cậu vẫn là ra ngoài giúp tôi buổi học hôm nay.”

Hắn hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh. Đầu óc hắn thoáng quay cuồng, nhưng chẳng thể làm gì khác. Hắn cúi đầu, hành động như thể lễ phép mà không có chút phản kháng, rồi chậm rãi bước ra khỏi lớp. Cô ta dõi theo bóng hắn, đôi mắt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ đơn giản là lạnh nhạt.

Khi hắn vừa bước ra khỏi lớp, cô ta liền cầm lấy viên phấn, xoay người lại và bắt đầu viết nội dung chính của bài học hôm nay lên bảng. Cả lớp im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng phấn cọ xát lên mặt bảng đen. "Như tôi đã nói," cô ta quay lại nhìn các học sinh, "phần trước có liên quan mật thiết đến phần học này, vì thế tôi mới cho các em học qua trước, dù phần đó thuộc nội dung giảm tải. Nó không có trong kỳ thi, nhưng sẽ giúp các em hiểu rõ hơn về bối cảnh lịch sử mà chúng ta sắp học."

Trong lúc đó, Băng Tử Huyên đã rời xa lớp học, từng bước chân nặng nề vang lên trên hành lang vắng lặng. Tiếng giày hắn vang vọng trong không gian trống trải, hòa lẫn với tiếng đồng hồ gõ nhịp đều đặn. Hắn bước qua từng lớp học khác, nơi các học sinh bên trong đang miệt mài ôn thi, ánh mắt chăm chú hướng về phía bảng đen. So với họ, hắn cảm thấy mình như bị lạc lõng, như một kẻ ngoại lai bị đẩy ra khỏi guồng quay của cuộc sống học đường.

Những ánh mắt dị nghị bắn về phía hắn từ vài học sinh tình cờ nhìn qua cửa sổ. Có lẽ bọn họ đang thắc mắc tại sao hắn lại đi một mình trên hành lang vào giờ học, một điều vốn không thường xảy ra.

Băng Tử Huyên vừa bước xuống tầng một, còn đang mải miết với những suy nghĩ trong đầu thì từ xa vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ây da... Lại bị đuổi nữa sao?" Hắn ngẩng đầu lên, nhận ra Thầy Lý, vị giáo viên già quen thuộc, đang tiến lại gần. Vẻ mặt thầy thoáng chút thất vọng, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Với Băng Tử Huyên, việc bị đuổi ra khỏi lớp không còn là điều mới lạ. Hắn gãi đầu gãi tai ngượng ngùng, cố gắng tìm lời biện minh:

"Thầy Lý... em... em quả thực là..."



Thầy Lý đứng cạnh hắn, thở dài, ánh mắt đầy cảm thông nhưng vẫn ẩn chứa sự kỳ vọng: "Lần này cũng không trách em được... Vị nữ giáo viên đó, cô ta... cô ta đâu có phải giáo viên bình thường. Nổi tiếng trong giới sử học là người có kiến thức sâu rộng, ngay cả ta cũng phải nể vài phần. Nhưng không chỉ có kiến thức lịch sử đâu, cô ta còn rất giỏi về các môn khác. Thật sự có thể coi là một quái vật trong quái vật của giới luyện thi đại học. Nghe nói mức lương cô ta nhận là con số không tưởng, tuỳ theo tâm trạng. Vậy mà lần này lại không cần nhận lương, hiệu trưởng phải năn nỉ mãi cô ta mới nhận một ít coi như tượng trưng."

Thầy Lý ngừng lại, thở dài lần nữa, dường như cũng không thể hiểu nổi lý do vì sao một người danh tiếng như vậy lại tới trường này. Ông nhìn thẳng vào mắt Băng Tử Huyên, giọng nói càng trở nên nghiêm nghị:

"Nhưng em thật may mắn, Băng Tử Huyên à. Cô ta lại dạy lớp ôn thi toàn bộ các môn của em. Đây là một cơ hội hiếm có, em phải biết nắm bắt. Thời gian không còn dài nữa, và thầy kỳ vọng ở em nhiều lắm. Đừng để lãng phí sự kỳ vọng đó."

Băng Tử Huyên cúi đầu im lặng, thầy Lý nói không sai. Trong suốt ba năm học cấp ba, ông luôn chiếu cố hắn, dù hắn không phải học sinh xuất sắc nhất lớp. Chính sự quan tâm đặc biệt của thầy Lý đã khiến hắn có cảm giác mình không hoàn toàn đơn độc trong ngôi trường này.

Bỗng nhiên, từ phía xa có tiếng gọi lớn vọng lại: "Chiều nay tôi được nghỉ. Thầy Lý, vẫn là chỗ cũ chứ?"

Thầy Lý nghe thấy, lập tức nở một nụ cười tươi rói, đáp lại đầy hào hứng: "Được!"

Ông vỗ vai Băng Tử Huyên vài cái, ánh mắt đầy khích lệ: "Cố lên nhé!"

Dứt lời, thầy Lý kẹp cuốn giáo án vào tay, rồi bước nhanh về phía đồng nghiệp đang đợi ở xa. Hai người nhìn nhau cười vui vẻ, vẻ mặt đầy phấn khởi như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Băng Tử Huyên nhìn theo hai thầy giáo rời đi, trong lòng thoáng cảm thấy ấm áp. Hắn bất giác cười thầm theo họ, mặc dù trong lòng vẫn có chút băn khoăn về những lời thầy Lý vừa nói. Ba năm học cấp ba này, thầy Lý quả thật đã chiếu cố hắn không ít. Ông không phải chỉ vì hắn có chút kiến thức về môn sử mà ưu ái, mà còn bởi vì ông nhìn thấy trong hắn một đứa trẻ có gì đó buồn bã, luôn lủi thủi một mình, đôi mắt như lúc nào cũng vương vấn nỗi niềm.

Thầy Lý đã già, sức khoẻ cũng không còn được như xưa, nhưng ông vẫn gắn bó với nghề dạy học, bởi lẽ đam mê với nghề đã ăn sâu vào máu thịt. Những gì ông làm cho Băng Tử Huyên không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn là sự quan tâm chân thành, như một người cha quan tâm đến đứa con trai đang dần trưởng thành.

Băng Tử Huyên đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai vị giáo viên đang dần khuất, rồi bất giác thì thầm với chính mình: "Lại đi đến mấy quán nhậu đó sao...?"

Hắn không thể nhịn được mà bật cười khẽ. Thói quen thích đi nhậu của thầy Lý không phải là điều mới mẻ gì. Băng Tử Huyên từ lâu đã quen với những câu chuyện thầy Lý kể sau những buổi nhậu, những câu chuyện về cuộc sống, về con người, về sự bất công nhưng cũng đầy hy vọng trong cuộc đời này.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa hành lang vắng vẻ, Băng Tử Huyên bỗng cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Hắn tiếp tục bước đi, nhưng lần này không còn nặng nề như trước. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và hắn biết rằng mình cần phải mạnh mẽ bước tiếp, giống như thầy Lý vẫn luôn mong đợi ở hắn.