Mộng Sinh Giới

Chương 46: Ngôi nhà cũ sau trường học



Chương 46: Ngôi nhà cũ sau trường học

Băng Tử Huyên nằm dài trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đặt dưới tán một cây lớn giữa khuôn viên trường. Việc bị đuổi khỏi lớp rồi ra đây nằm ngủ không còn xa lạ với hắn; có lẽ, đây đã trở thành một thói quen. Dù ghế gỗ cứng khiến lưng hắn đau nhức, nhưng cũng đủ để xua đi cơn buồn ngủ đã đeo bám từ đêm qua sau khi hắn gần như thức trắng. Gió cuối mùa thu thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt báo hiệu mùa đông đang cận kề. Hắn mặc một chiếc áo khoác dày bên ngoài, bên trong là lớp áo ấm, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng từng đợt gió lạnh lùa qua. Tiếng gió rít nhẹ bên tai, khiến những chiếc lá cuối cùng rụng xuống, xoay nhẹ trên không trung rồi đáp xuống mặt đất, tạo thành những c·ơn l·ốc x·oáy lá vàng xoay tròn theo từng làn gió.

Chớp mắt, hắn đã ngủ quên hơn mười phút, nhưng chính cái lạnh cuối cùng cũng đánh thức hắn. Băng Tử Huyên mở mắt, cảm nhận không khí lạnh len vào tận sâu trong da thịt. Hắn ngồi dậy, tay xoa xoa hai bên cánh tay để sưởi ấm. "Đông về rồi sao? Nằm ngoài đây rất dễ bị cảm lạnh, có lẽ cũng nên kiếm chỗ khác nghỉ tạm thì tốt hơn," hắn thầm nghĩ, cảm nhận cái giá lạnh của mùa đông đang tiến tới từng ngày. Đứng dậy khỏi chiếc ghế, hắn định tìm một chỗ kín gió hơn để nghỉ ngơi chờ tiết học buổi chiều.

Vừa khi đứng lên, mắt hắn bất chợt dừng lại ở một nữ sinh nhỏ bé, dáng người thanh mảnh, tóc thả xuống ngang vai, đang đi về phía khu vực sau trường. "Kỳ lạ thật. Giờ này mà vẫn có người đi ra đằng đó làm gì cơ chứ?" hắn lẩm bẩm, đôi mắt dõi theo bóng lưng cô gái. Phía sau trường chỉ có một tòa nhà cũ trước kia từng là một trường học nhỏ đã lâu đời, nơi đã được tận dụng làm nhà kho để đồ đạc, một nơi vốn dĩ ít người lui tới, đặc biệt là vào thời điểm này trong ngày.

Tò mò dâng lên, Băng Tử Huyên quyết định theo dõi. Không phải vì hắn quá quan tâm, mà là sự kỳ lạ của hành động đó khiến hắn không thể làm ngơ. Từng bước chân hắn nhẹ nhàng theo sau, cố gắng giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện.

Băng Tử Huyên nhìn theo nữ sinh kia, càng lúc càng thấy khoảng cách giữa họ giãn ra một cách kỳ lạ. Cô ta không hề chạy, nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh đến mức phi thường, như thể lướt đi trên mặt đất mà không chạm vào. Hắn cố rảo bước nhanh hơn, rồi bắt đầu chạy chậm để đuổi kịp, nhưng dù vậy, cô ta vẫn biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Băng Tử Huyên đứng trước tòa nhà cũ, một công trình hai tầng nằm tách biệt hẳn so với khuôn viên chính của trường. Tòa nhà này ẩn mình ở tận phía sau, gần như bị bỏ quên, cách xa những dãy lớp học đông đúc, náo nhiệt. Với mỗi tầng có năm dãy phòng, tòa nhà từng là nơi học tập của bao thế hệ học sinh, nhưng giờ đây đã biến thành kho chứa đồ, nơi lưu trữ tài liệu và những vật dụng thí nghiệm cũ kỹ, phủ đầy bụi thời gian.

Cảnh quan xung quanh tòa nhã cũ này toát lên vẻ cô quạnh, hoang vắng. Những hàng cây già cỗi cao v·út xếp dọc hai bên lối đi dẫn tới tòa nhà, tán lá rậm rạp của chúng che khuất ánh sáng mặt trời, khiến khu vực này luôn chìm trong một bầu không khí u ám, tĩnh lặng. Thỉnh thoảng, những cơn gió lạnh cuối thu thổi qua, kéo theo những chiếc lá vàng cuối mùa xoay tít, tạo nên âm thanh xào xạc đầy bí ẩn. Con đường nhỏ dẫn tới tòa phòng học bị phủ rêu phong, nứt nẻ và dường như ít người qua lại.

Nhìn từ xa, tòa nhà cũ kỹ như một chứng nhân của thời gian, với những bức tường bạc màu, từng mảng sơn đã bong tróc lộ ra lớp gạch bên trong. Cửa sổ của các phòng học đều được đóng kín, nhưng những ô kính mờ đục như đã không được lau chùi từ rất lâu, có chỗ còn vỡ tan. Từng cánh cửa gỗ của các phòng học đều đã bị thời gian ăn mòn, xước xát, một vài chiếc bản lề gỉ sét kêu cọt kẹt mỗi khi gió thổi mạnh.

Phía trước mặt Băng Tử Huyên, một cánh cửa gỗ nhỏ ở tầng trệt khẽ rung lên theo nhịp của từng cơn gió. Đây là cánh cửa duy nhất hé mở, dù hắn nhớ rất rõ rằng nơi này lẽ ra luôn được khóa kín. Làn gió lạnh thổi qua làm cánh cửa kêu “két… két…” âm thanh như vọng lại từ quá khứ xa xôi, mang theo một cảm giác rợn người.

Toàn bộ không gian quanh tòa phòng học cũ mang một bầu không khí nặng nề, như thể thời gian đã ngừng trôi ở nơi đây. Các lùm cây um tùm mọc sát bên, những nhánh cây khẳng khiu với lá đã rụng gần hết, càng làm tăng thêm sự hoang phế. Từng bước chân của hắn dường như vang vọng giữa khoảng không vắng vẻ, mỗi bước lại đưa hắn gần hơn tới cánh cửa hé mở đầy bí ẩn ấy.

Dừng chân trước cửa, Băng Tử Huyên không khỏi rùng mình trước cảnh tượng đìu hiu này. Hắn ngước nhìn lên hai tầng phòng học, từng cánh cửa sổ tối om và im lìm như dõi theo từng động thái của hắn. Đâu đó, tiếng gió hú qua những khe cửa, mang lại cảm giác rờn rợn, tựa như tiếng thì thầm của quá khứ, như một lời mời gọi âm thầm nhưng không kém phần đáng sợ.



Trong lòng hắn có chút hoang mang, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tò mò đang thôi thúc. Hắn tiến thêm một bước về phía cánh cửa gỗ. Vẫn không thấy bóng dáng của nữ sinh kia đâu. Cô ta dường như đã tan biến vào trong cái không gian đầy bí ẩn và kỳ lạ của tòa phòng học cũ này.

"Chả lẽ cô ta đi vào đây?" Hắn lẩm bẩm, lòng không khỏi đặt ra vô số câu hỏi. Gió lại thổi mạnh, cánh cửa gỗ trước mặt rung lên thêm một lần nữa, tựa như thúc giục hắn bước vào khám phá điều bí mật đang ẩn giấu bên trong.

Băng Tử Huyên suy nghĩ thoáng qua, rồi quyết định tiến vào trong tòa phòng học cũ. Dù lòng có chút ngần ngại, nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Cánh cửa này vốn dĩ luôn khóa chặt, nếu nó đang mở thì rõ ràng là có ai đó đã vào trước hắn. "Có lẽ cô ta thực sự đã vào đây," hắn tự nhủ, lòng bỗng dậy lên một cảm giác kỳ lạ.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, và ngay lập tức một lớp bụi mờ lơ lửng trong không khí bay thẳng vào mặt hắn. Băng Tử Huyên phải phẩy tay mạnh để phủi lớp bụi, rồi ho khan vài tiếng. Cảm giác không gian bên trong ngay lập tức ngột ngạt và bức bối hơn rất nhiều so với vẻ ngoài. Ánh sáng từ bên ngoài chỉ lờ mờ chiếu qua những ô cửa sổ bám đầy bụi, tạo nên những vệt sáng yếu ớt len lỏi trên sàn nhà.

"Cô ta thực sự vào đây sao?" hắn tự hỏi, bước chân chậm rãi di chuyển dọc theo hành lang dài, ánh mắt lướt qua từng căn phòng đóng kín hai bên. Mỗi lần đi ngang một căn phòng, hắn lại tò mò nhìn vào bên trong qua những khe cửa nhỏ hở ra. Nhưng chẳng có gì đáng chú ý, chỉ là những bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, hoen ố theo thời gian, chất chồng ngổn ngang lên nhau. Những hình ảnh tĩnh lặng và vô hồn, tựa như chúng cũng đã bị thời gian bỏ rơi.

Tới căn phòng thứ hai, hắn nhận ra đây là nơi lưu trữ các tài liệu cũ, những chồng giấy tờ phủ bụi nằm im lìm trên các kệ ngăn, phân loại nhưng rõ ràng đã lâu không ai động đến. Những kệ tài liệu này tạo ra một thứ mùi mốc khó chịu, xộc thẳng vào mũi hắn khiến hắn phải nín thở một lúc.

Càng tiến sâu vào bên trong, không gian lại càng trở nên lạnh lẽo và yên tĩnh một cách đáng sợ. Tiếng bước chân của Băng Tử Huyên vang vọng trong hành lang trống trải, từng nhịp đập của tim hắn cũng nghe rõ mồn một, hòa lẫn với tiếng gió rít qua các khe cửa cũ kỹ. Dù tòa nhà này chỉ hai tầng, nhưng sự vắng vẻ và cô tịch của nó khiến hắn có cảm giác như đang bước đi trong một không gian vô tận, bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Phía cuối hành lang, ánh mắt hắn dừng lại khi phát hiện một căn phòng đang mở. Băng Tử Huyên lập tức cảm thấy tò mò. Đây là căn phòng duy nhất có cửa mở, khiến hắn không thể không tự hỏi ai hoặc điều gì có thể đang chờ đợi bên trong.

"Thật kỳ lạ..." hắn lẩm bẩm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng chi tiết của căn phòng trước mặt. Đó là một căn phòng có vẻ ít bị bỏ bê hơn các phòng khác, nhưng cũng chẳng sáng sủa hơn bao nhiêu. Cánh cửa gỗ mở hé, lặng lẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, như mời gọi hắn tiến vào.

Tự trấn an bản thân, Băng Tử Huyên hít sâu một hơi rồi tiến thẳng tới cánh cửa đó. Tay hắn chạm nhẹ vào cánh cửa, đẩy nó mở ra hoàn toàn. Lòng hắn dâng lên một cảm giác hồi hộp khó tả, vừa căng thẳng, vừa phấn khích.



"Rốt cuộc... bên trong có gì đây?" Hắn nhủ thầm, rồi bước chân đầy quyết tâm tiến vào trong căn phòng, bóng tối từ cửa nuốt lấy bóng dáng của hắn.

Băng Tử Huyên tiến vào phòng, nhận thấy bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách, khiến không gian càng thêm rùng rợn. Hắn rút điện thoại ra, bật đèn pin, ánh sáng từ điện thoại soi sáng căn phòng cũ kỹ. Nhìn quanh, hắn có chút ngạc nhiên khi thấy những món đồ kỳ lạ đang được đặt ngẫu nhiên trên các kệ.

Ở góc phòng, hắn nhận ra vài chiếc cúp cũ kỹ, chúng được đặt ngay ngắn trên kệ nhưng màu sắc đã phai mờ, có lẽ do thời gian và việc bảo quản kém. Chúng có lẽ từng là những món đồ quan trọng, nhưng giờ chỉ còn lại vẻ cũ kỹ, như dấu tích của một thời kỳ đã qua.

Bất chợt, ánh mắt hắn dừng lại trên một con búp bê vải bị rách ở phần cổ. Bông bên trong lộ ra một cách quái dị, như thể nó đã bị lãng quên từ lâu trong không gian tĩnh mịch này. Gió lạnh từ ngoài thổi vào khe cửa, khiến con búp bê khẽ lay động, tạo ra một hình ảnh ma mị. Băng Tử Huyên nhìn qua con búp bê, cảm thấy một chút rợn người, nhưng rồi cũng bỏ qua, bước dạo quanh ngắm nghía những đồ vật khác trong phòng.

Khi hắn đi đến một chiếc kệ gần đó, một tấm giấy da cũ thu hút sự chú ý. Hắn cầm lên, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong, những dòng chữ được viết bằng một loại ngôn ngữ mà hắn chưa bao giờ thấy. Đó không phải là ngôn ngữ của bất kỳ quốc gia nào mà hắn biết, những ký tự kỳ lạ và u ám như chứa đựng điều gì đó bí ẩn. Băng Tử Huyên nhíu mày, cố gắng giải mã nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua, cuộn tấm giấy da lại và đặt về chỗ cũ.

Tiếp tục tiến về phía một kệ khác, hắn nhìn thấy một chiếc chuông nhỏ bằng đồng. Mặc dù có dấu hiệu của thời gian, nhưng chiếc chuông này vẫn còn khá nguyên vẹn, và vẻ ngoài toát lên một cảm giác lạ lùng. "Đồ tốt," hắn nghĩ, rồi cầm chiếc chuông lên và lắc nhẹ. Ngay lập tức, một âm thanh chói tai inh ỏi vang lên, không chỉ làm tai hắn đau đớn mà còn khiến cả không gian dường như rung chuyển. Băng Tử Huyên phải nhanh chóng bịt tai lại, đầu óc hắn quay cuồng, như thể thế giới xung quanh đang sụp đổ.

"Chiếc chuông này quả nhiên không bình thường..." Hắn lẩm bẩm, nhưng thay vì bỏ nó lại, hắn nhanh chóng đút chiếc chuông nhỏ vào túi áo.

Hắn tiếp tục tiến đến những món đồ khác. Trên một kệ khác, hắn bắt gặp một chiếc mặt nạ trông quái dị. Chiếc mặt nạ làm bằng chất liệu gỗ cũ, nhưng những chi tiết trên đó lại được khắc hoạ một cách kỳ lạ. Đôi mắt của mặt nạ trống rỗng, với những đường nét gãy gọn, miệng há to tạo thành một nụ cười méo mó. Đôi gò má nhọn và những vết nứt chạy dọc trên mặt nạ tạo cảm giác như khuôn mặt của một con quỷ bị vỡ nát.

Băng Tử Huyên nhấc chiếc mặt nạ lên, tò mò đeo thử. Chiếc mặt nạ che phủ gần hết khuôn mặt hắn, nhưng không có gì khác thường xảy ra. Hắn lắc đầu, đặt lại chiếc mặt nạ về vị trí cũ, cảm thấy chút thất vọng vì không có điều gì kỳ lạ xảy ra.

Khi hắn đang chuẩn bị bước đi tiếp, ánh mắt hắn chợt bắt gặp một bức tranh được treo cẩn thận trên tường, cách xa các món đồ khác. Bức tranh được đóng khung bằng gỗ, nhưng những đường nét và màu sắc trên đó đã phai mờ theo thời gian, để lại một hình ảnh mờ ảo, khó nhận biết.

Băng Tử Huyên tiến lại gần hơn, soi đèn kỹ để nhìn rõ. Trong ánh sáng yếu ớt của điện thoại, bức tranh dần hiện ra. Đó là một cảnh tượng u ám, với những hình dáng mờ ảo như bóng người đang đứng xếp hàng dài, đổ bóng dưới ánh trăng đêm. Những hình thù mờ nhạt trong bức tranh dường như nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn bất giác lùi lại một bước.

"Rốt cuộc... đây là nơi quái quỷ gì thế này?" Băng Tử Huyên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Không gian trở nên ngột ngạt hơn, và hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn đang diễn ra ở đây. Nhưng sự tò mò lại một lần nữa thúc đẩy hắn tiến bước, khám phá một bức ảnh bên cạnh.



Băng Tử Huyên nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ kỹ treo trên tường cạnh đó, nơi những khuôn mặt học sinh tươi cười chụp cùng nhau, với dòng chữ “Lớp Khóa 7 năm 1976” ghi rõ phía trên. Gần 50 năm đã trôi qua kể từ ngày bức ảnh được chụp, và những học sinh trong đó hẳn giờ đã trở thành những người trưởng thành, hoặc có thể đã mất đi theo thời gian. Nhưng ánh mắt của hắn bất chợt dừng lại ở một góc của bức hình, nơi có một nữ sinh đứng ở vị trí thứ ba từ trái sang ở hàng đầu tiên.

Sự kinh hoàng bắt đầu len lỏi vào trong tâm trí Băng Tử Huyên. "Cô ta..."Hắn thì thầm. Đó chính là nữ sinh mà hắn vừa gặp, chính người đã dẫn hắn đến tòa phòng học cũ này. Không thể nhầm lẫn được, từ dáng người nhỏ bé, mái tóc đen bấm ngang vai, cho đến ánh mắt trầm lắng đó, tất cả đều trùng khớp. Nhưng làm sao có thể? Bức ảnh này đã chụp từ gần 50 năm trước, lẽ nào... "Không ổn rồi!"

Hắn đột nhiên cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhận thức rõ điều kỳ lạ đang diễn ra, hắn quay người, vội vàng bước về phía cửa phòng với hy vọng thoát ra khỏi nơi đáng sợ này. Nhưng chưa kịp chạm đến tay nắm cửa, một tiếng "Rầm!"vang lên, cánh cửa gỗ tự động đóng sầm lại trước mặt hắn. Hắn giật mình lùi lại, đôi mắt mở to khi nghe thấy âm thanh của ổ khóa bên ngoài khẽ kêu lên. "Bị khóa rồi!"

"Quả nhiên là bị hồn ma dẫn đường!" Hắn nghĩ thầm, lòng ngập tràn lo sợ. "Không ngờ ngay cả trong trường cũng có thứ này." Trước khi kịp phản ứng thêm, không gian xung quanh hắn bắt đầu biến đổi. Những bức tường cũ kỹ, bụi bặm của căn phòng dần tan biến, thay vào đó là một khung cảnh mới dần hiện ra, như thể hắn bị cuốn vào một thời kỳ hoàn toàn khác.

Khi Băng Tử Huyên mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mình đang ngồi trong một lớp học. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Phòng học này rõ ràng có hình dáng tương tự căn phòng cũ mà hắn vừa bước vào, nhưng giờ đây không còn vẻ mục nát hay phủ bụi thời gian. Tất cả mọi thứ đều mới tinh, bàn ghế gỗ được sắp xếp ngăn nắp, không gian tràn ngập ánh sáng. Dù vậy, vẫn có một nét cổ xưa trong kiến trúc của căn phòng, từ cách bài trí đến những chi tiết trên tường.

Điều kỳ lạ nhất là căn phòng hoàn toàn vắng bóng người. Hắn ngồi đó, cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một không gian khác, không biết đây là mơ hay thực.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau:

"Trần Bình An... Mọi người đã ra sân thể dục hết rồi, chúng ta đi thôi!"

Tiếng gọi bất ngờ khiến Băng Tử Huyên giật mình quay lại. Khi vừa nhìn thấy người gọi mình, trái tim hắn như ngừng đập một nhịp. Sự kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Đứng trước mặt hắn, không ai khác chính là cô nữ sinh với mái tóc ngang vai—người mà hắn đã thấy trong bức ảnh cũ.

"Cô ta... chính là cô ta!" Cảm giác hoảng sợ dâng tràn trong lòng hắn. Hắn ngồi yên lặng, cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra. Đôi mắt của cô nữ sinh đang nhìn hắn, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng một điều gì đó lạ lẫm, kỳ quái, như thể cô ta không thuộc về thế giới này.

"Chúng ta đi thôi..." Cô ta nhẹ nhàng nói lại, giọng nói của cô vang lên như tiếng vọng từ một nơi xa xăm, đầy ám ảnh.

Băng Tử Huyên hoàn toàn bất lực, không thể nói ra lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh trước mặt, trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi và sự bất định về điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.