Mộng Sinh Giới

Chương 47: Huyễn cảnh năm 1976



Chương 47: Huyễn cảnh năm 1976

⁦Băng Tử Huyên chưa kịp bàng hoàng thì nữ sinh kia đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhanh chóng tiến tới nắm lấy tay hắn kéo đi. "Cậu định ngồi lỳ ở đó đến bao giờ? Mọi người đã ra sân hết rồi, đi thôi!" Giọng cô vang lên với chút thúc giục. Lực kéo từ tay cô mạnh đến mức khiến Băng Tử Huyên không thể cưỡng lại.

"Khoan đã...!" Hắn thoáng bất ngờ, nhưng rồi cũng đành đứng dậy, cố đóng vai trò mà cô gái đang mong đợi từ hắn. **"Được rồi, đi thì đi, cô bỏ tay tôi ra đi chứ..." Hắn vừa nói vừa cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nữ sinh thoáng nhìn hắn, rồi bất giác mỉm cười, một nụ cười hiền từ và nhẹ nhàng đến kỳ lạ.

"Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi," cô nói, tay vẫn giữ chặt lấy hắn, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng, kéo Băng Tử Huyên theo sau.

Hắn vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ. "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?" Cảm giác thực tại quá chân thật khiến hắn không thể tin đây chỉ là một giấc mơ hay ảo giác. Tay cô gái nắm lấy hắn chặt và có lực, mỗi bước chân của hắn đều chạm xuống đất cứng, tiếng giày vang lên rất rõ. Mọi thứ không phải là mơ hồ hay viển vông. Nhưng hắn vẫn không hiểu nổi tại sao bản thân lại bị kéo vào một tình huống như thế này, trong một không gian mà hắn không biết là thật hay ảo.

Băng Tử Huyên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước theo cô."Mình bị rơi vào ảo cảnh sao?" Hắn thầm nghĩ. Nhưng không, cảm giác không giống như những gì hắn tưởng tượng về một ảo cảnh. Mọi thứ đều quá thật, từ cách cô gái nắm tay hắn, cho đến từng bước chân hắn bước theo.

Bất chợt, cảnh tượng trước mặt hắn khi vừa bước ra khỏi dãy phòng học khiến hắn đứng khựng lại. "Chuyện này... sao có thể?"

Trước mắt hắn, cảnh quan hoàn toàn thay đổi. Ngôi trường mà hắn quen thuộc giờ đây đã biến mất, thay vào đó là một khung cảnh hoàn toàn khác, như thể thời gian đã quay ngược về quá khứ hàng chục năm. Những tòa nhà cao tầng mà hắn từng thấy giờ không còn nữa. Xa xa, những ngọn đồi xanh rì nhấp nhô, trải dài đến tận chân trời. Phía sau ngôi trường không phải là khu dân cư sầm uất mà hắn biết, thay vào đó là một rừng cây rậm rạp, những tán lá vàng rơi lả tả dưới ánh nắng chiều.

"Không thể nào..." Băng Tử Huyên thốt lên trong sự kinh ngạc, mắt mở to nhìn quang cảnh xung quanh. Mọi thứ dường như đã quay về một thời kỳ khác, một thời kỳ mà hắn chưa từng biết đến. Những ngọn đồi trống trải, những cánh rừng bao la và những công trình đơn sơ thô mộc xung quanh ngôi trường. Không còn những con đường nhựa, thay vào đó là những lối đi đất cát, cỏ dại mọc um tùm.

Cô nữ sinh vẫn tiếp tục bước đi, không hề quay đầu lại. Mọi thứ dường như quá đỗi bình thường với cô, như thể cô thuộc về thế giới này. Nhưng đối với Băng Tử Huyên, đây là một thực tại hoàn toàn xa lạ. "Mình... đã quay về quá khứ?" Hắn cố gắng tìm hiểu nhưng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Băng Tử Huyên khựng lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía những ngọn đồi xa xa. Khung cảnh quá đỗi khác biệt so với thế giới hiện tại mà hắn quen thuộc khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cô nữ sinh bên cạnh thấy hắn bỗng dừng lại, vẻ mặt có chút lo lắng, lên tiếng:

"Bình An... cậu sao vậy? Cậu đang nhìn gì thế? Có gì ở đằng đó à?"

Nghe tiếng cô gọi, Băng Tử Huyên quay lại, khuôn mặt hắn nghiêm nghị hẳn lên. Hắn không thể cứ im lặng mãi mà không tìm hiểu rõ điều gì đang xảy ra với mình. Hắn trầm giọng hỏi:

"Cho tôi hỏi hôm nay là ngày mấy, tháng mấy?"

Nữ sinh nghe câu hỏi của hắn, đôi mắt hiện rõ vẻ kỳ quặc, nhưng cô vẫn trả lời:

"Thứ năm, ngày 13 tháng 11."

Vừa dứt lời, Băng Tử Huyên liền hỏi tiếp, giọng càng trở nên căng thẳng hơn:

"Vậy... năm nay là năm bao nhiêu?"

Lần này, cô gái bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Vẻ nghi ngại hiện rõ trên khuôn mặt, ánh mắt cô sắc bén hơn khi nhìn hắn. Nhưng cuối cùng cô vẫn trả lời, dù không giấu được sự hoài nghi:

"1976... Cậu hôm nay sao vậy? Thật kỳ lạ, Bình An, chuyện này cậu còn hỏi được sao?"

Cô gái nheo mắt, giọng nói đã đầy nghi hoặc.

Băng Tử Huyên nghe cô ta nói, lòng hắn chùng xuống. Các mảnh ghép trong tâm trí hắn bỗng dưng khớp lại một cách hoàn hảo. Hắn thực sự đã xuyên không đến năm 1976. Nhìn lại chính mình, hắn nhận ra cơ thể hiện tại không còn là của chính hắn nữa mà thuộc về một người khác - Trần Bình An, cái tên mà cô gái vừa gọi. Dù đã hiểu rõ tình huống, hắn biết mình không thể hoảng loạn hay để lộ điều gì. Nếu muốn thoát khỏi tình cảnh này, hắn phải tiếp tục diễn, ít nhất là cho đến khi tìm ra cách trở về.

Thấy cô gái vẫn nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt chứa đầy nghi ngờ, Băng Tử Huyên nhanh chóng chuyển sang trạng thái "diễn viên hạng A". Hắn gãi đầu, cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái, rồi từ từ giải thích:



"À... tôi chỉ hỏi vậy thôi vì sắp đến tròn năm diễn ra sự kiện đặc biệt mà! Sắp có lễ hội cầu thần của địa phương, bốn năm mới tổ chức một lần để cầu cho mùa màng bội thu, khí hậu ôn hòa, người dân sống ấm no hạnh phúc. Tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó nên mới bối rối như vậy."

Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười gượng gạo nhưng đủ tự nhiên để khiến cô bớt đi phần nào nghi ngờ.

Cô gái nghe lời giải thích của hắn, đôi mắt dần dịu lại. Một nụ cười nhẹ nhàng lại xuất hiện trên môi cô:

"Ra là vậy... Đúng thật, thời gian trôi nhanh quá. Mình còn nhớ năm đó ba chúng ta đã cùng đi chơi trong lễ hội. Giờ lại sắp đến lần nữa rồi."

Giọng nói của cô trở nên trầm lắng, xen lẫn chút buồn bã khi nhớ lại kỷ niệm cũ. Hình ảnh ba người đi cùng nhau trong lễ hội bốn năm trước rõ ràng để lại dấu ấn sâu sắc trong cô.

Từ phía xa xa, nơi nhóm học sinh đang tập trung xếp hàng cho giờ thể dục, một nữ sinh bỗng vẫy tay ra hiệu và hét lớn:

"Hai người nhanh lên, giờ thể dục sắp bắt đầu rồi!"**

Cô gái dẫn đường cho Băng Tử Huyên cũng nhanh chóng vẫy tay đáp lại, rồi quay sang nói với hắn:

**"Đi thôi, nhanh lên nào!"**

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, không nói thêm gì, bước chân của hắn trở nên nhanh nhẹn hơn để theo kịp cô. Sau một đoạn đường ngắn, cả hai đã đến gần khu vực tập trung, hòa mình vào hàng ngũ học sinh đứng sẵn trên sân. Những tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa của các bạn học xung quanh như len lỏi vào không gian.

Khi vừa ổn định vị trí, một nam sinh đứng cạnh Băng Tử Huyên nở nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt hắn liếc qua nhìn Băng Tử Huyên, rồi nói với giọng tinh quái:

"Bình An, cậu và Thanh Lan ở trong lớp... cô nam quả nữ, một mình với nhau thế này... Đúng là cơ hội trời cho! Đừng nói với tôi là cậu vẫn chưa làm gì nhé?"

Nam sinh kia nháy mắt cười gian, lời nói khiến không khí giữa họ bỗng dưng trở nên có chút bối rối.

Băng Tử Huyên nghe câu nói ấy, trong lòng dở khóc dở cười, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Hắn chỉ cười ngượng, rồi khẽ đáp:

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Chú ý tập trung đi, thầy giáo đang đến kìa!"

Hắn nhanh chóng đánh lạc hướng bằng cách nhìn về phía xa, nơi bóng dáng của giáo viên thể dục đang từ từ tiến lại.

Nhờ vậy, nam sinh kia cũng quay đầu nhìn về phía thầy giáo, tạm ngưng những lời nói đùa cợt. Không khí trên sân dần nghiêm túc hơn khi các học sinh bắt đầu đứng vào hàng lối ngay ngắn, chờ đợi buổi tập thể dục chính thức bắt đầu.

Thầy giáo thể dục bước đến, dáng cao lớn và đĩnh đạc, với chiếc còi bạc lấp lánh đeo trên cổ, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng học sinh trước mặt. Thầy đưa tay chỉnh lại bảng điểm danh rồi bắt đầu gọi tên từng người, giọng nói rõ ràng vang lên giữa không gian thoáng đãng của sân trường.

"Nguyễn Thanh Lan!"

Một giọng nữ nhỏ nhẹ đáp lại, Băng Tử Huyên liếc nhanh qua, đó chính là nữ sinh đã dẫn hắn tới đây.

"Trần Văn Bình!"

Một nam sinh đứng gần đó đáp lớn, vẻ mặt rạng rỡ.



Băng Tử Huyên nhân cơ hội này cố gắng ghi nhớ từng cái tên được gọi lên. Hắn chăm chú lắng nghe, đặc biệt chú ý đến Nguyễn Thanh Lan – nữ sinh dẫn đường, người mà hắn đang cố gắng tìm hiểu thêm. Từng tên một trôi qua, không có gì đáng ngạc nhiên, cho đến khi...

"Lý Văn Thành!"

Băng Tử Huyên khẽ giật mình."Lý Văn Thành?" Cái tên này... quá đỗi quen thuộc. Đó là tên đầy đủ của thầy Lý, vị giáo viên mà hắn biết rõ trong thực tại thậm chí là hắn còn vừa gặp cách đây chưa lâu. Hắn tò mò nhìn quanh, mắt dò tìm người có tên ấy. Khi hắn nhìn thấy, tim hắn bất chợt đập nhanh.

Người có cái tên Lý Văn Thành này... trông chẳng khác gì thầy Lý của hắn hồi trẻ, chỉ là trẻ trung và phong độ hơn rất nhiều. Hắn như bị thôi miên, mắt không rời khỏi nam sinh ấy. Lý Văn Thành trẻ trung, tóc cắt gọn gàng, đôi mắt sáng và một vẻ tiêu soái đầy cuốn hút, hoàn toàn khác với hình ảnh thầy Lý già dặn mà hắn quen thuộc.

"Chuyện này sao có thể..."Băng Tử Huyên thầm nghĩ, ngạc nhiên tột độ. "Chẳng lẽ... đây thực sự là thầy Lý thời trẻ?" Sự tương đồng quá lớn khiến hắn không thể nào chối bỏ suy nghĩ ấy. Càng nhìn kỹ, hắn càng thấy rõ sự tương đồng, từ khuôn mặt đến thần thái.

Nhưng đúng lúc đó, nam sinh có tên Lý Văn Thành quay sang, ánh mắt nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, như thể nhận ra ánh mắt dò xét của hắn. Bị bắt gặp, Băng Tử Huyên bất giác quay đi, không dám nhìn thêm, cảm giác như bị phát hiện bí mật.

"Không thể nào... người kia... quá giống với thầy Lý lúc trẻ... làm sao lại trùng hợp đến thế được?" Hắn thầm nghĩ, cảm giác bất an lan tỏa khắp cơ thể. Thầy giáo Lý Văn Thành trẻ tuổi này có thực sự là người mà hắn quen biết không?

Khi thầy giáo điểm danh xong, ông cất quyển sổ điểm vào túi, rồi ngẩng đầu lên thông báo:

“Lớp trưởng, chỉ đạo các bạn tập những bài khởi động đi.”

Băng Tử Huyên quay sang nhìn, và đúng như hắn dự đoán, người được gọi là lớp trưởng không ai khác chính là Lý Văn Thành — chàng trai trẻ có khuôn mặt giống hệt thầy Lý mà hắn biết. Lý Văn Thành bước lên phía trước, phong thái đầy tự tin, vâng lệnh thầy giáo, bắt đầu hướng dẫn cả lớp khởi động.

**"Mọi người theo tôi, bắt đầu từ những động tác đơn giản trước,"** giọng Lý Văn Thành vang lên dứt khoát.

Cả lớp bắt đầu răm rắp làm theo. Băng Tử Huyên nhìn quanh, thấy các học sinh khác thực hiện những động tác giãn cơ và vươn vai, hắn cũng nhanh chóng bắt chước theo. Tuy các động tác của hắn hơi cứng ngắc vì không quen thân thể mới, nhưng ít nhất cũng đủ để không quá khác biệt so với những người xung quanh.

Thầy giáo thể dục đứng trên cao, nhìn xuống quan sát kỹ lưỡng từng động tác của học sinh. Sau vài phút, thấy mọi người đã khởi động đầy đủ, ông khẽ gật đầu hài lòng rồi nói: **"Được rồi, dừng lại. Khởi động như thế là đủ."**

Lý Văn Thành nghe thấy liền lớn tiếng ra lệnh: "Cả lớp dừng lại!"

Toàn bộ học sinh đồng loạt dừng các động tác, đứng ngay ngắn trở lại hàng. Thầy giáo thể dục bước tới trước, thông báo một bài kiểm tra mà vừa nghe đã khiến không ít người thấp thỏm:

"Nam chạy 10 vòng, nữ 7 vòng quanh sân. Thời gian kiểm tra sẽ là 20 phút cho nam và 15 phút cho nữ. Sân này dài khoảng 400 mét một vòng, ai vượt quá thời gian quy định sẽ bị điểm thấp."

Nghe thầy giáo thông báo xong, không ít học sinh lộ vẻ lo lắng. Mười vòng sân với quãng đường dài như vậy quả thực là thử thách không nhỏ, nhất là với những ai không quen chạy bộ. Tiếng thở dài rải rác vang lên khắp lớp, nhiều người đã bắt đầu khởi động lại các động tác để chuẩn bị chạy.

Băng Tử Huyên lúc này thở phào một hơi. Về khoản chạy, hắn tự tin không ít. Dù đã trải qua nhiều chuyện kỳ quái, nhưng hắn vẫn nhớ rõ thời cấp ba, mình là thành viên trong đội tuyển điền kinh của trường. Chạy mười vòng sân như này chẳng khác nào trò trẻ đối với hắn. Tuy nhiên, khi nhìn xuống cơ thể hiện tại mình đang điều khiển, hắn chợt nhận ra có điều gì đó khác lạ.

"Khoan đã..." Hắn lẩm bẩm."

Dù có sự tự tin về kỹ năng chạy của mình, nhưng Băng Tử Huyên không chắc liệu thân thể của người mà hắn đang nhập vào này có đủ sức vượt qua thử thách hay không. Thế nhưng, khi nhìn kỹ, hắn bắt đầu nhận ra rõ ràng rằng thân thể này thậm chí còn vượt trội hơn cả hắn trong thực tại. Cơ bắp ở tay và chân của người này hiện rõ từng đường nét, săn chắc đến mức mà hắn — người vốn đã chăm chỉ rèn luyện — cũng phải bất ngờ. Những vết chai sần trên bàn tay, dấu hiệu của một người lao động thường xuyên, càng củng cố thêm cảm giác rằng người này có sức mạnh và độ bền không hề tầm thường.

Băng Tử Huyên khẽ mỉm cười. "Như này thì chả khác gì hổ mọc thêm cánh rồi." Với kinh nghiệm chạy của bản thân và thể chất vượt trội của người này, hắn tự tin rằng bài kiểm tra sẽ chẳng phải là vấn đề. Hắn siết chặt nắm tay, cảm nhận sự mạnh mẽ trong cơ thể mới. Những điều kỳ lạ đang diễn ra, nhưng ít nhất, cơ thể này có thể giúp hắn dễ dàng vượt qua thử thách trước mắt.

Cùng với những tiếng xì xào của học sinh, Băng Tử Huyên và cả lớp chậm rãi bước ra phía đầu đường chạy. Các học sinh chia ra thành hai hàng, nam bên trái, nữ bên phải, đứng vào vị trí sẵn sàng. Không khí có chút căng thẳng nhưng cũng phảng phất một chút phấn khích. Những ánh mắt đăm đăm nhìn về phía sân rộng trước mặt, mỗi người đều đang chuẩn bị tinh thần cho bài kiểm tra khắt khe này.



Băng Tử Huyên hít sâu một hơi, rồi thở ra, cố gắng điều chỉnh nhịp tim và làm quen với cảm giác mới lạ trong thân thể không phải của mình. Hắn đứng ở giữa hàng, cảm nhận mặt đất dưới chân cứng chắc, đôi chân của thân thể này thật sự không chỉ mạnh mẽ mà còn rất linh hoạt. Hắn nhìn quanh, thấy đám bạn học khác cũng đang căng thẳng. Nhưng với hắn, sự hồi hộp lúc này lại biến thành một sự hào hứng khác thường.

**"Sẵn sàng!"** Thầy giáo thể dục cất tiếng, cây còi trong tay giơ lên cao.

Một giây lặng thinh trước tiếng còi chói tai vang lên. **"Tít!..."**

Ngay khi tiếng còi vừa dứt, toàn bộ học sinh bật người chạy lên, đôi chân đạp mạnh xuống đất như phản ứng theo bản năng. Băng Tử Huyên cũng vậy, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra điều đặc biệt. Thân thể này thực sự vô cùng sung mãn. Từng bước chạy như đệm nhảy, đôi chân bật lên nhẹ nhàng mà không mất chút sức lực nào. Mỗi khi chân chạm đất, hắn cảm nhận rõ ràng sự dẻo dai và lực bật mạnh mẽ truyền lên từ cơ bắp săn chắc.

Hắn nở một nụ cười nhẹ. **"Nếu thân thể này đã tốt như vậy... thì hãy thử xem giới hạn của nó đến đâu."**

Vừa dứt lời, Băng Tử Huyên bức tốc, đôi chân mạnh mẽ đẩy hắn lao về phía trước như một mũi tên rời khỏi cung. Từng bước chạy nhanh và dứt khoát, hắn dễ dàng vượt qua những học sinh xung quanh. Bóng dáng hắn vụt qua bên cạnh khiến đám bạn học đều giật mình. Không ít người nhìn theo mà ngỡ ngàng, không nghĩ rằng Trần Bình An lại có thể chạy nhanh như vậy. Những ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn hoang mang đổ dồn về phía hắn.

**"Bình An... Cậu ta... làm sao mà nhanh thế chứ?"** Một nam sinh thốt lên.

Các học sinh khác cũng không khỏi thán phục, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng mình chẳng thể nào đuổi kịp được người bạn này. **"Cậu ấy chạy như vận động viên chuyên nghiệp vậy!

Thầy giáo thể dục đứng bên ngoài đường chạy, mắt không rời khỏi Băng Tử Huyên. Nhìn thấy những bước chạy hoàn hảo và tốc độ đáng kinh ngạc ấy, ông thoáng nhướng mày, có phần bất ngờ. "Học sinh này..." Ông lẩm bẩm. "Động tác chuẩn mực, bước chân đầy lực...Kỹ năng quả thực rất tốt. Có vẻ như ta đã tìm được một viên ngọc thô rồi.

Một nụ cười hài lòng hiện lên trên khuôn mặt thầy giáo. Ông dõi theo từng chuyển động của Băng Tử Huyên, càng ngày càng thêm ấn tượng với sức bền và tốc độ của cậu học sinh này. **"Rất tốt... Thật sự rất tốt!"

Trong khi đó, Băng Tử Huyên càng chạy càng cảm thấy hăng hái. Gió mát thổi qua, lùa vào mái tóc hắn khi thân thể tràn trề sức mạnh lướt đi trên đường chạy. Đôi chân hắn đập xuống đất đều đặn, mỗi bước chạy đều là sự hoà quyện hoàn hảo giữa tốc độ và sức bền. Bất giác, hắn nhìn lên phía bảng đếm vòng. "Đã bảy vòng rồi..." Hắn tự nhẩm tính, nhưng cảm giác cơ thể dường như vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ có vài giọt mồ hôi vương trên trán, chứng tỏ rằng hắn vẫn còn dư rất nhiều sức lực.

Băng Tử Huyên bật cười thầm, tự nhủ: "Thân thể này quả thật rất tốt...''

Khi Băng Tử Huyên đang mải miết chạy nửa vòng thứ tám, bỗng nhiên thầy giáo thể dục đưa tay ra hiệu cho hắn dừng lại. Thấy vậy, hắn lập tức giảm tốc độ, tiến dần về phía thầy. Nhưng chỉ vừa bước được năm bước, không gian quanh hắn đột ngột nứt vỡ, từng mảng trời và đất sụp xuống như những tấm kính vỡ vụn. Cả thế giới trước mắt hắn bỗng chốc trở thành một vùng tăm tối không điểm dừng. Băng Tử Huyên giật mình, đôi chân không còn chạm đất nữa, xung quanh là một khoảng không gian vô định, từng mảng nền đất bị cuốn trôi và tan biến vào hư không. Hắn như bị kéo xuống một vực thẳm vạn trượng.

"Không ngờ chân thật như vậy, thì ra ta vẫn đang trong huyễn cảnh..." Hắn thì thầm với chính mình, nhưng trước khi kịp nói hết câu, một luồng sức mạnh vô hình như ngàn vạn cân đè xuống, kéo hắn lao thẳng xuống đáy vực với tốc độ đáng sợ. Cảm giác rơi không điểm dừng cho đến khi, đột ngột, mọi thứ lặng yên.

Băng Tử Huyên bật mạnh hít một hơi, cảm giác như vừa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Khi mở mắt ra, hắn nhận thấy mình đang đứng vững vàng trên mặt đất. Nhưng nơi này… không phải sân tập hay lớp học như trước. Hắn đứng giữa một không gian khác, nhộn nhịp và rực rỡ ánh sáng. Quanh hắn, người ta cầm những tờ giấy nguyện ước trên tay, ai cũng cười nói, không ngừng viết điều ước rồi treo lên cây ước nguyện. Tiếng cười đùa, tiếng lao xao của lễ hội **"Cầu Thần"** vang lên rộn ràng.

"Ta đã đến đây bằng cách nào?..." Băng Tử Huyên còn đang bàng hoàng với những gì vừa xảy ra thì giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

"Bình An… cậu xong chưa vậy? Chúng ta cùng nhau treo giấy ước nguyện nhé!"** Thanh Lan đứng bên cạnh, trên tay cầm một tờ giấy ước nguyện đã ghi sẵn. Cô mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh đầy vui vẻ. Nụ cười ấy quá đỗi tự nhiên, như thể mọi chuyện vẫn đang diễn ra một cách bình thường.

Băng Tử Huyên cố gắng lấy lại bình tĩnh, đầu óc hắn vẫn đang cố gắng sắp xếp lại thông tin về những gì vừa xảy ra. "Ờ…ờ... được," hắn đáp, giọng vẫn còn chút lạc đi vì chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác choáng váng. Hắn nhìn xuống tay mình, trên đó đã sẵn một tờ giấy ước nguyện, tựa hồ như đã chuẩn bị từ trước. Hắn giơ tờ giấy lên đọc qua những dòng chữ đã được viết sẵn:

"Thanh Lan và Văn Thành… Chúc hai người bạn tốt nhất của tôi luôn luôn hạnh phúc, một đời bình an. Chúng ta mãi mãi sẽ là bạn tốt!"

Đọc xong, Băng Tử Huyên không khỏi cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào lòng. "Tên này, thật là tình nghĩa," hắn thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên. "Đáng ngạc nhiên là người này lại ước nguyện cho người khác thay vì chính mình."

Thanh Lan vẫn đứng đó, chờ đợi, nụ cười hiền lành không rời khỏi khuôn mặt cô. Nhìn thấy cô gái đứng cạnh, ánh mắt sáng ngời đầy niềm tin, Băng Tử Huyên lại một lần nữa cảm thấy lòng mình dịu xuống. Hắn cúi đầu xuống, nhìn lại tờ giấy nguyện ước trong tay, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

"Chúng ta treo thôi."

Thanh Lan khẽ gật đầu, đôi mắt sáng lên một chút vui mừng. Cả hai cùng tiến về phía cây ước nguyện, nơi những tán lá trải dài đầy những tờ giấy nguyện cầu được treo lên bởi biết bao người. Tiếng cười nói vang lên xung quanh, những đôi tay chăm chú treo từng tờ giấy đầy hy vọng lên những nhánh cây cao. Họ cũng bước đến, chọn một nhánh cây gần nhất, và treo lên tờ giấy mang theo những dòng chữ chứa đựng những ước nguyện chân thành.

Thanh Lan vừa treo xong, nhìn tờ giấy lắc lư trong gió mà mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. "Tớ hy vọng điều ước của chúng ta sẽ thành hiện thực…" cô nói khẽ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa niềm tin mãnh liệt.

Băng Tử Huyên khẽ nhìn Thanh Lan, lòng hắn bất chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cảnh tượng này, lễ hội này, những con người này… tất cả như chạm vào một góc nào đó sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn bất giác cảm thấy tất cả đều rất đỗi chân thật và gần gũi. "Có lẽ… dù chỉ trong một khoảnh khắc, ta cũng muốn tin vào điều ước này." Hắn thầm nghĩ, ánh mắt không rời khỏi tờ giấy nguyện ước đang tung bay trong gió.