Mộng Sinh Giới

Chương 48: Hy vọng le lói sau đường chỉ đỏ



Chương 48: Hy vọng le lói sau đường chỉ đỏ

Băng Tử Huyên và Thanh Lan cùng nhau dạo bước quanh lễ hội suốt buổi chiều, tận hưởng bầu không khí náo nhiệt của sự kiện. Cả hai không nói nhiều, nhưng mỗi bước đi đều có một cảm giác thân thuộc, như thể họ đã biết nhau từ rất lâu. Khi trời dần tối, lễ hội kết thúc, dòng người thưa thớt tản đi, không gian trở nên tĩnh lặng hơn. Lúc này, cả hai đã dừng chân trước một ngã ba đường, nơi bóng đêm phủ kín quang cảnh, chỉ còn vài ánh đèn lẻ loi hắt từ những ngôi nhà thưa thớt xa xa.

Băng Tử Huyên đưa mắt nhìn quanh, cảm nhận sự tĩnh mịch của một vùng quê cách đây gần 50 năm. Cây cối mọc um tùm khắp nơi, phủ xanh những con đường đất nhỏ. Tiếng côn trùng rả rích hòa cùng tiếng ếch nhái vang lên đều đều từ những cánh đồng xung quanh, tạo nên một bản nhạc đêm bình dị mà quen thuộc.

Thanh Lan đứng bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng:

"Bình An, hôm nay đi chơi với cậu mình vui lắm... Nhưng thật tiếc khi Lý Thành không đi cùng chúng ta. Có lẽ kỳ thi đại học sắp tới rất quan trọng với cậu ấy..." Cô thở dài, ánh mắt thoáng nét buồn, đôi tay đan vào nhau như đang suy tư về người bạn không có mặt hôm nay.

Băng Tử Huyên nhìn cô, trong lòng bất giác cảm nhận được nỗi buồn ấy. **"Với người được kỳ vọng như cậu ta, áp lực chắc chắn không nhỏ. Chúng ta nên thông cảm cho cậu ấy."** Hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy thấu hiểu.

Thanh Lan khẽ gật đầu, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía xa, nơi bóng đêm đã bao phủ khắp vùng quê. "Phải, cậu nói đúng. Ở vùng quê như chúng ta, học đại học chính là con đường duy nhất để thoát khỏi bế tắc và nghèo khổ."** Giọng cô như lạc đi một chút, nhưng trong đó chứa đựng sự quyết tâm và khát khao vươn lên từ số phận.

Bầu trời đã ngả sang màu đen thẫm, không gian càng lúc càng trở nên u ám. Chỉ còn vài ngôi nhà cách nhau khá xa, những ngọn đèn leo lét đã bắt đầu tắt dần. Hắn ngước nhìn lên, nhận ra thời gian đã trôi nhanh hơn dự tính, có lẽ đã gần mười hai giờ đêm. Không gian xung quanh lạnh lẽo, tĩnh mịch như một bức tranh đêm của thời quá khứ.

Thanh Lan quay sang nhìn Băng Tử Huyên, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng có chút lưu luyến: "Bình An, trời cũng đã muộn rồi. Mình về đây... có lẽ ba mẹ mình đang chờ. Tạm biệt!" Cô vẫy tay chào hắn, đôi mắt ánh lên chút buồn bã nhưng vẫn giữ nụ cười ấm áp trên môi.

Băng Tử Huyên nhìn theo cô, ánh mắt sâu lắng. Hắn khẽ vẫy tay đáp lại, giọng trầm ấm vang lên trong màn đêm: "Tạm biệt, Thanh Lan. Cậu về cẩn thận nhé!"

Thanh Lan xoay người, bước chân nhẹ nhàng rời đi, hòa vào con đường mòn khuất dần trong bóng tối. Băng Tử Huyên đứng lặng nhìn theo, cho đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất. Không gian xung quanh trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, chỉ còn lại tiếng gió khẽ thổi qua, mang theo những âm thanh xa xăm của đêm khuya.

Băng Tử Huyên đứng lặng im một lúc lâu, mắt ngước lên bầu trời đêm, những suy nghĩ xoáy sâu trong đầu. Ánh sao lấp lánh trên cao như một tấm thảm dệt bằng ánh sáng, nhưng với hắn, mọi thứ đều mang một sắc màu đen tối. “Phải tìm cách thoát khỏi huyễn cảnh này càng nhanh càng tốt,” hắn thầm nghĩ, tay nắm chặt lấy vạt áo như muốn trấn tĩnh chính mình. “Đây không phải là quá khứ, và những người vừa rồi... chắc chắn không phải người bình thường.”

Nghĩ đến điều đó, Băng Tử Huyên bất giác rùng mình. Hình ảnh về lễ hội và những người xung quanh hắn bỗng chốc hiện về như một cơn ác mộng sống động. Đặc biệt là hình ảnh quán bánh mà hắn và Thanh Lan ghé qua trước đó, ám ảnh không rời.



Hắn nhớ rõ ràng. Lúc ấy, Thanh Lan rất vui vẻ kéo hắn đến một quán bánh giữa khu vực lễ hội, nơi những chiếc bánh trông thật ngon lành được bày biện hấp dẫn. Bánh vàng óng, phủ lên một lớp kem trắng mịn màng, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra khiến ai cũng phải thèm thuồng. Băng Tử Huyên ban đầu cũng không hề nghi ngờ gì, thậm chí khi cầm chiếc bánh trên tay, hắn còn định đưa lên miệng thưởng thức. Nhưng ngay khi ánh mắt hắn chạm vào ông chủ quán, linh cảm bất an lập tức bủa vây.

Ông chủ quán đứng đối diện hắn, nở một nụ cười đầy hàm ý. Thoạt đầu, trông ông có vẻ bình thường, nhưng càng nhìn kỹ, Băng Tử Huyên càng nhận ra sự bất thường trong nụ cười đó. “Khuôn miệng của n·gười c·hết…” Băng Tử Huyên thoáng giật mình. Những răng cửa của ông ta lộ ra dài ngoẵng, nứt nẻ như của một xác c·hết lâu ngày, gương mặt ông trở nên kinh dị một cách khó tả. Một thoáng hoảng sợ dâng lên trong lòng hắn, nhưng Băng Tử Huyên nhanh chóng kiềm chế lại, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.

Hắn biết rõ, đối phương không phải là người, nhưng cũng hiểu rằng nếu để lộ sự nghi ngờ hay sợ hãi, hắn sẽ gặp rắc rối lớn hơn. “Loại huyễn cảnh này không hề bình thường, nếu sơ suất thì hắn không dám chắc bản thân ở đây bị nguy hiểm thì thực tại cũng là an toàn được không, rõ ràng là linh hồn thân thực của hắn đã là bị nhốt lại đây rồi.

Vì thế, Băng Tử Huyên miễn cưỡng cắn một miếng bánh, cảm giác dẻo ngọt tan trong miệng. Mặt hắn giữ một nụ cười đầy giả tạo, cố gắng tạo ra vẻ thản nhiên khi nói với ông chủ quán: “Bánh ngon lắm, thực sự rất ngon.” Những lời nói dối chảy ra khỏi miệng hắn một cách tự nhiên, khiến ông chủ quán hài lòng ra mặt. Kỳ lạ thay, khuôn miệng ghê rợn của ông ta cũng biến mất, trở lại bình thường như chưa từng có điều gì xảy ra.

Nhưng trong lòng Băng Tử Huyên, sự cảnh giác vẫn chưa bao giờ giảm đi. Khi thấy có cơ hội, hắn viện cớ cần đi vệ sinh để tạm rời khỏi, rồi lập tức chạy vào góc khuất phía xa. Tại đây, hắn không thể kìm nén thêm nữa, lập tức cúi xuống nôn thốc nôn tháo.

Thứ mà hắn vừa nôn ra không còn là chiếc bánh thơm ngon như hắn nhìn thấy lúc đầu. Dưới chân hắn lúc này là một cảnh tượng kinh hoàng: mảnh vụn của một bộ não người, phủ đầy gân máu nổi rõ, kèm theo những con dòi trắng nhợt đang lúc nhúc bò trên bề mặt. Băng Tử Huyên lập tức nhận ra đây không phải não động vật, mà chính là não người – và kinh khủng hơn, kích thước của nó nhỏ hơn bình thường, rất có thể là não của một đứa trẻ.

Cảnh tượng ấy khiến hắn không thể kiềm chế được cơn buồn nôn. Băng Tử Huyên nôn tiếp, cảm giác kinh tởm dâng lên tận cuống họng. Hắn thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại nhưng những hình ảnh ghê rợn kia cứ bám riết lấy tâm trí hắn.

Từ sau khi nhận ra sự kinh hoàng của chiếc bánh, Băng Tử Huyên không còn dám đụng đến bất cứ thứ gì ở lễ hội nữa. Hắn cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng bên trong, từng tế bào trong người đều căng thẳng, dồn sức tập trung vào mọi thứ xung quanh. Những điều tưởng chừng rất đỗi bình thường bỗng trở nên đầy rẫy sự bất thường khi hắn quan sát kỹ.

**"Tất cả bọn họ... không bình thường chút nào,"** Băng Tử Huyên thầm nghĩ, mắt nhìn chằm chằm vào những người xung quanh.

Mỗi người trong lễ hội đều có một điểm chung kỳ quái: trên cổ tay của họ buộc chặt một mảnh vải trắng. Điều này thoạt nhìn không quá đặc biệt, nhưng khi Băng Tử Huyên để ý kỹ hơn, hắn phát hiện ra điều khiến hắn rùng mình – mặc dù trông họ đang bước đi, nhưng đôi chân của những người này không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt đất. **"Mặt đất không hề có dấu chân,"** hắn nhận ra với sự kinh hãi. **"Giống như họ... không hề thực sự chạm vào mặt đất."**

Mỗi bước chân của họ đều nhẹ bẫng, không gây ra chút tiếng động, không để lại chút dấu vết nào. Mọi thứ đều diễn ra lặng lẽ, lạnh lẽo một cách kỳ dị. Hắn thấy rõ, bất kể họ đi qua đâu, mặt đất bên dưới vẫn hoàn toàn trơn tru, không hề bị tác động dù chỉ một chút.



Sự kinh dị không chỉ dừng lại ở đó. Những khuôn mặt tưởng chừng bình thường của những người trong lễ hội, khi nhìn gần, lại mang một sự vô hồn đến đáng sợ. **"Giống như người giấy..."** Hắn thầm so sánh, khi nhận thấy rằng biểu cảm của họ chẳng khác gì những hình vẽ trên giấy, khuôn miệng được khắc họa cứng nhắc, không chút cảm xúc. Ánh mắt thì vô định, lạnh lẽo như thể họ chẳng phải con người, mà là những hình nộm rỗng tuếch.

Tại các quán hàng ăn, những thực khách đang nhai ngấu nghiến đống mì trước mặt cũng không kém phần quái dị. Hắn nhận ra rằng thứ mà họ đang ăn không phải mì thông thường, mà là những sợi giấy cắt mỏng, nhưng họ lại cắn xé và nhai như thể đó là món ăn thực sự, dường như đã bị bỏ đói quá lâu. Âm thanh nhai nhồm nhoàm vang lên trong không khí khiến Băng Tử Huyên thấy ghê tởm, và một lần nữa, hắn cảm thấy may mắn vì đã kịp thời nôn bỏ thứ "bánh" kinh khủng trước đó.

Cảnh tượng càng trở nên đáng sợ hơn khi lễ hội dần tàn. Quang cảnh náo nhiệt, đầy màu sắc ban đầu giờ trở nên ảm đạm và mờ ảo dưới ánh đèn lờ mờ. Các quán hàng, gian lều dọc theo con đường từng náo nhiệt nay được dọn dẹp một cách lặng lẽ và quỷ dị. Những người bán hàng, khách tham gia đều rời đi trong im lặng, nhưng điều khiến Băng Tử Huyên kinh ngạc và rùng mình hơn cả là việc họ không hề biến mất theo cách thông thường.

Bọn họ, từng người một, tựa như tan biến vào hư không.

Trong ánh sáng chập chờn của đêm tối, những bóng người mờ dần, rồi như hòa vào bóng đêm xung quanh, biến mất một cách hoàn toàn không dấu vết. Không có tiếng chân bước, không có tiếng thì thầm, mọi thứ chỉ còn lại sự tĩnh lặng c·hết chóc và cái lạnh thấu xương. Cả khu vực lễ hội bỗng chốc trở nên vắng vẻ, im ắng đến mức tưởng như toàn bộ nơi đây chưa từng có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.

Băng Tử Huyên đứng yên tại chỗ, cảm nhận rõ ràng hơi lạnh đang len lỏi vào từng lỗ chân lông. Hắn nhìn quanh, cảm giác như bản thân vừa bị nhốt vào một cơn ác mộng không lối thoát. Mọi thứ xung quanh quá kỳ dị, quá phi lý.

Băng Tử Huyên còn chưa kịp định thần sau khi nhận ra bản thân bị mắc kẹt trong một huyễn cảnh kinh hoàng, thì đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu hắn.

"Tử Huyên... Tử Huyên, cậu có nghe thấy tôi không?"

Giọng nói vang lên thật rõ ràng, khiến Băng Tử Huyên giật mình. Hắn nhận ra đó là giọng của Phong Kỳ, kẻ mà cả lớp đều coi là bị điên, lập dị, thường tự nhận mình có thể kết nối với thế giới siêu hình. Những tưởng Phong Kỳ chỉ là một kẻ nói dối, Băng Tử Huyên giờ đây cảm thấy giọng nói của cậu ta là cứu tinh duy nhất giữa cơn ác mộng này.

"Phong Kỳ... cậu đang ở đâu? Cậu làm thế nào để nói chuyện với tôi được?" Băng Tử Huyên gấp gáp hỏi, như níu lấy một tia hy vọng mong manh.

"Tôi đang kết nối qua thần thức với cậu, không thể xuất hiện trực tiếp được. Cậu đang lạc vào trong cõi mộng vô tận của hồn ma Thanh Lan. Nếu không thoát ra khỏi nơi này trong vòng hai giờ thực tại, cậu sẽ bị nhốt trong thế giới đó mãi mãi không thể thoát ra, "Phong Kỳ giải thích, giọng điệu nghiêm túc và gấp gáp.

"Hai giờ thôi sao?" Băng Tử Huyên hốt hoảng. "Tôi có cảm giác mình đã ở đây rất lâu rồi! Chẳng lẽ tôi đã hết thời gian rồi sao?"

Phong Kỳ bật cười nhẹ, đáp lại, "Cậu đừng lo. Hai giờ ở thực tại sẽ là hai tháng trong cõi mộng này. Nhưng cậu phải nhanh lên, không thể chần chừ thêm được đâu."



"Bây giờ hãy làm theo lời tôi," Phong Kỳ nói tiếp, "Đi theo sợi dây chỉ đỏ."

Ngay lúc đó, trước mắt Băng Tử Huyên xuất hiện một sợi chỉ đỏ mỏng manh, khẽ phát sáng trong bóng tối, kéo dài ra xa, hướng về phía sâu thẳm của khu rừng rùng rợn.

"Cậu thấy sợi chỉ đỏ rồi chứ?" Phong Kỳ hỏi.

"Thấy rồi. Tôi chỉ cần đi theo nó là sẽ thoát ra được sao?" Băng Tử Huyên hỏi lại, đôi mắt căng thẳng nhìn theo hướng dây chỉ dẫn.

"Đúng, nhưng chuyện này không đơn giản như vậy đâu," Phong Kỳ đáp. "Tôi đã xâm nhập vào cõi mộng này của cô ta, và sớm muộn gì hồn ma Thanh Lan cũng sẽ nhận ra. Trước khi điều đó xảy ra, chỉ có thể dựa vào sự nhanh nhạy của cậu mà thôi. Khi đến cuối sợi dây, cậu sẽ thấy ba cánh cửa. Hãy kéo sợi chỉ đỏ, tôi sẽ liên lạc lại giúp cậu chọn cánh cửa dẫn đến thực tại. Tôi đã dùng phép che giấu tạm thời hồn thể của cậu, nên trong khoảng mười phút tới, những oán hồn trong đó sẽ không phát hiện ra cậu. Nhưng sau đó, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm hơn. Cậu phải nhanh chóng tận dụng thời gian."

Băng Tử Huyên hít sâu, tim đập thình thịch trong lồng ngực, rồi đáp, "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu Phong Kỳ. Tôi sẽ làm như cậu nói."

Dứt lời, hắn bắt đầu lao mình về phía trước, chạy theo sợi chỉ đỏ mỏng manh đang dẫn lối qua cánh rừng tối tăm. Hắn băng qua những bụi cây đầy gai góc, mặc cho những vết xước rướm máu trên da. Xung quanh hắn, không gian như trở nên quái đản hơn từng giây từng phút. Những đôi mắt đỏ rực từ trên ngọn cây, từ sau những bụi cỏ thấp, từ bóng đen của những thân cây mục nát đều đang dõi theo hắn. Bọn chúng uốn lượn, biến dạng thành những hình thù ma quái, nhưng nhờ vào phép bảo vệ tạm thời của Phong Kỳ, chúng không thể nhìn tới hắn, chỉ lượn lờ trong không khí như những cơn ác mộng sống động.

Càng tiến sâu vào rừng, khung cảnh xung quanh càng trở nên kỳ dị. Những hàng cây xanh mát bỗng chốc biến thành những thân cây c·hết khô, vặn vẹo, và bao phủ bởi một màu đỏ thẫm kinh dị. "Cảnh tượng này... không phải là thực," Băng Tử Huyên nghĩ, nhưng dù hắn biết là huyễn cảnh, thứ hắn nhìn thấy vẫn làm hắn rợn tóc gáy.

Cả khu rừng giờ đây ngập tràn trong một sắc đỏ máu. Trên những thân cây khô quắt queo, hàng trăm hàng nghìn t·hi t·hể người bị treo lủng lẳng, không toàn thây. Mỗi xác người đều bị xé nát, máu khô vón cục trên da thịt, treo lơ lửng trong những tư thế vặn vẹo. Dưới mặt đất, từng mảng xác c·hết chất đống, thối rữa và nát bấy, máu me trộn lẫn với bùn đất, bốc lên thứ mùi tanh tưởi khó chịu đến nghẹt thở.

"C·hết tiệt...Thứ mùi này cũng quá chân thật rồi!" Băng Tử Huyên rít lên trong đầu khi mùi h·ôi t·hối từ những t·hi t·hể phân hủy xộc vào mũi hắn. Xung quanh, tiếng kền kền kêu vang trong không gian tăm tối, chúng lao vào rỉa xác những t·hi t·hể treo lủng lẳng, xé toạc từng mảng thịt bốc mùi hôi hám, để lại những âm thanh nhầy nhụa gớm ghiếc.

Hắn bước chân vội vã qua đống xác c·hết, nhưng mỗi bước đi đều làm dấy lên cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua da thịt. Những bộ phận cơ thể ngổn ngang dưới chân hắn, gan, phổi, nội tạng bầy nhầy, mỗi khi dẫm lên, chúng phát ra những âm thanh "lẹp bẹp" nghe như thứ gì đó tan rữa, hòa quyện cùng bùn máu. Hắn nghiến răng, cố gắng kiềm chế sự buồn nôn trỗi dậy trong bụng, và chỉ tập trung vào việc chạy thật nhanh.

Tiếng gió hú xuyên qua rừng, những bóng hình oán hồn lập lờ uốn lượn theo sau hắn, nhưng không thể chạm vào hắn do luồng sáng vàng yếu ớt từ phép che giấu. Thế nhưng, thời gian không còn nhiều. Băng Tử Huyên biết rõ, chỉ vài phút nữa thôi, lớp bảo vệ sẽ biến mất, và lúc đó, hắn sẽ phải đối mặt với tất cả những cơn ác mộng sống đang lẩn khuất trong bóng tối rùng rợn này, hắn biết phía sau còn kinh khủng hơn như này rất nhiều.

Và càng đi sâu, khung cảnh càng quái dị và ghê tởm hơn, như thể cơn ác mộng này đang muốn nuốt chửng hắn. "Mình phải nhanh hơn... Mình phải sống sót!" Hắn nghĩ thầm, đôi chân không ngừng chạy, phổi rát bỏng, nhưng ý chí sinh tồn vẫn bùng cháy mạnh mẽ.