Mộng Sinh Giới

Chương 49: Cầu Xương



Chương 49: Cầu Xương

Lớp chắn vàng xung quanh Băng Tử Huyên càng lúc càng yếu dần, ánh sáng mờ nhạt như ngọn nến trước gió, sẵn sàng tắt bất cứ lúc nào. Mồ hôi hắn túa ra, từng giọt lạnh buốt lăn trên gương mặt căng thẳng. "C·hết tiệt!" hắn thầm rủa, cố gắng tập trung vào hơi thở để giữ bình tĩnh. Theo ước tính của hắn, thời gian còn lại cho lớp bảo vệ hồn sinh không quá ba phút. Chỉ cần lớp chắn này biến mất, hắn sẽ lập tức trở thành mục tiêu cho tất cả những oán hồn và quái vật đang lởn vởn quanh đây, chưa kể đến việc nếu Thanh Lan phát hiện ra hắn, mọi thứ sẽ còn tồi tệ gấp bội.

"Sợi chỉ đỏ này cũng dài quá rồi...đi mãi vẫn chưa thấy điểm cuối!" Băng Tử Huyên vừa nghĩ vừa tăng tốc, cơ bắp căng cứng vì mệt mỏi nhưng hắn không thể dừng lại. Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp, và trái tim thì đập mạnh trong lồng ngực như thể sắp nổ tung. Mỗi giây trôi qua là một cuộc đua với tử thần.

Xung quanh hắn, lớp sương mù dày đặc bắt đầu tan ra, từng chút một, để lộ cảnh tượng phía trước. Cảnh tượng khiến hắn lạnh sống lưng. Phía trước là một khe vực sâu không đáy, gió từ dưới vực thổi lên từng đợt mạnh, mang theo những âm thanh rít gào tựa như tiếng khóc than ai oán. Khe vực đen tối, sâu thẳm đến mức hắn không thể nhìn thấy đáy, chỉ có bóng tối đằng đẵng kéo dài. Cảm giác như vực thẳm này là nơi kết thúc của tất cả mọi sự sống, một cái miệng há rộng sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào bước đến quá gần.

Băng Tử Huyên hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cây cầu trước mặt, thứ cấu trúc quái dị khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy rợn người. Cây cầu dài ngoằng, kéo dài qua vực thẳm đầy gió rít, được bắc ngang bởi hàng trăm, hàng ngàn khúc xương người đan vào nhau, tạo thành một con đường mỏng manh và nguy hiểm. Những mảnh xương trắng nhợt, chằng chịt, lồi lõm như thể sắp vỡ ra bất cứ lúc nào. Hai bên thành cầu chỉ có một sợi dây gai nhìn sắc nhọn, đen sì như tẩm đầy máu khô, chạy dọc từ bờ này đến bờ kia.

Ở hai đầu cây cầu, hai chiếc đầu lâu khổng lồ từ vách vực nhô ra, mỗi chiếc há miệng nhả những khúc xương nối dài. Những chiếc răng của đầu lâu sắc bén như muốn cắn đứt bất cứ ai dám bước qua, ánh mắt trống rỗng của chúng dường như dõi theo mọi chuyển động của hắn, tạo ra cảm giác ngột ngạt, hãi hùng.

"Cây cầu này... không ngờ lại nguy hiểm đến mức này." Băng Tử Huyên lầm bầm, mắt nhìn xuống vực thẳm phía dưới. Dưới vực sâu, vô số oán linh và quỷ hồn lượn lờ như những làn khói mờ ảo, hình dạng vặn vẹo, méo mó trong cơn đau đớn vĩnh cửu. Hắn thậm chí có thể thấy những sinh vật kỳ dị đang bám vào vách đá, thân thể chúng dị dạng, xù xì, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn, với hàm răng nhọn hoắt như dã thú. Bọn chúng đang bò lên, ngước mắt nhìn về phía hắn, chực chờ cơ hội xé toạc hắn ra thành từng mảnh.

"Nếu ta trượt chân... rơi xuống đó... e rằng sẽ chẳng còn đường sống." Ý nghĩ đó khiến Băng Tử Huyên cảm thấy dạ dày quặn lại. Dưới kia, những quái vật đang t·ấn c·ông lẫn nhau, từng mảng da thịt rách nát văng ra, tiếng gầm rú xen lẫn tiếng nhai nghiến ghê rợn. Cảnh tượng đó càng khiến hắn thêm chắc chắn: nếu ngã xuống, hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi đó.

Nhưng hắn cũng biết, nếu không vượt qua cây cầu này, đứng chôn chân tại đây cũng không phải là lựa chọn. Phía sau hắn là oán hồn và hiểm họa đang đến gần, không còn đường lui. Cắn răng, Băng Tử Huyên quyết định bước lên cây cầu xương, lấy hết can đảm mà bước từng bước chậm rãi.

Ngay khi chân hắn chạm xuống khúc xương đầu tiên, cây cầu lập tức đung đưa dữ dội. Những khúc xương va vào nhau kêu lên tiếng "lạch cạch" lạnh lùng, như thể những linh hồn bị c·hôn v·ùi dưới lớp xương đó đang than khóc. Băng Tử Huyên mất thăng bằng suýt ngã, hắn vội giơ tay bám vào dây thừng bên cạnh, nhưng ngay lập tức rụt tay lại khi những chiếc gai nhọn hoắt từ dây đâm vào da hắn. "Không thể bám vào đây được... chạm vào sẽ bị gai cắt nát tay." Hắn nhanh chóng nhận ra mối nguy hiểm, đôi tay rút về, chỉ có thể dùng đôi chân giữ thăng bằng.

Gió rít lên từng hồi, khiến cây cầu chao đảo mạnh hơn, những khúc xương dưới chân hắn kêu răng rắc, như thể sắp gãy vỡ bất cứ lúc nào. "Mình phải nhanh lên... không còn nhiều thời gian nữa!" Hắn tự nhủ, ánh mắt dán chặt vào sợi chỉ đỏ vẫn phát sáng dẫn đường phía trước.

Mỗi bước chân trên cầu đều là một thử thách lớn. Băng Tử Huyên bước chậm, cẩn trọng, cố gắng giữ thăng bằng trên những khúc xương trơn trượt. Dưới chân hắn, tiếng xương kêu lách cách, một vài khúc xương thậm chí còn rung lên như sắp rơi xuống vực. Hắn cố gắng không nhìn xuống, không để bản thân hoảng loạn.

Tiếng gió thổi cùng với tiếng rít kinh khủng của những oán linh từ dưới vực bay lên càng lúc càng rõ. Hắn cảm nhận được sự hiện diện của những bóng ma đang lượn lờ dưới cầu, những đôi mắt đỏ quạch của chúng hướng lên nhìn hắn, như thể đang chờ hắn sảy chân để lao xuống nuốt chửng. Ánh mắt của bọn chúng rọi vào người hắn, nhưng vẫn chưa phát hiện ra nhờ vào lớp chắn mờ nhạt còn sót lại quanh cơ thể.

"Không còn bao lâu nữa..." Hắn cảm nhận được sự suy yếu của lớp bảo vệ xung quanh mình. Tấm khiên vàng nhạt đang dần mờ đi, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt. Hắn phải vượt qua cây cầu trước khi nó biến mất, nếu không, hắn sẽ trở thành mục tiêu cho tất cả những ác linh kia.

Gió càng mạnh, cây cầu càng lắc lư dữ dội hơn. Băng Tử Huyên gần như phải nghiến răng, dồn hết sức bình sinh để giữ thăng bằng. Đôi chân hắn đã mỏi nhừ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại, không dám chậm lại dù chỉ một giây.

"Chỉ cần qua được cầu này... chỉ cần qua được...nhất định sẽ tới được gần điểm cuối sợi dây" Hắn tự nhủ, nhắm mắt lại trong thoáng chốc.

Băng Tử Huyên đã vượt qua hơn nửa cây cầu kinh hoàng, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo, hơi thở gấp gáp, nhưng khi hắn tưởng rằng mình đang tiến gần đến đoạn cuối của cây cầu, trước mắt hắn hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng hơn nữa. Đoạn cầu phía trước chỉ còn là một đường cầu mỏng manh bằng xương người, nối liền hai đầu vực như một đường dây tử thần treo lơ lửng. Không còn những khúc xương đan xen nữa, chỉ còn lại một sợi dây mảnh dẻ mong manh, chực chờ sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Bằng mọi giá, ta nhất định phải thoát khỏi đây...'' Băng Tử Huyên lầm bầm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần hoảng loạn. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng điều hòa nhịp thở rồi cắn răng dấn bước tiếp. Hắn biết mình không thể dừng lại ở đây, dù phía trước là thử thách đầy rẫy nguy hiểm.

Không còn cách nào khác, hắn phải bám vào sợi dây gai làm thành cầu. Những chiếc gai đen nhọn hoắt đâm xuyên qua lòng bàn tay hắn, đau nhói đến tận óc. Máu từ tay hắn bắt đầu chảy ra, nhỏ thành từng giọt đỏ thẫm rơi xuống khoảng không bên dưới, nhưng Băng Tử Huyên không thể buông. "Không được buông tay... không được dừng lại..." Hắn nghiến chặt răng, chịu đựng cơn đau nhức nhối, vừa bám dây vừa bước từng bước cẩn trọng trên sợi xương mỏng manh. Mỗi bước chân như đang đặt trên một lưỡi dao, chỉ cần lơ đễnh một chút là hắn sẽ rơi xuống vực sâu tử thần.

Dưới vực, những oán linh càng lúc càng đông, chúng di chuyển loạn xạ, phát ra tiếng rít lạnh lẽo đầy ám ảnh vọng lên. Tiếng gió thổi mạnh, từng cơn gió hung hãn từ đáy vực rít qua khiến cây cầu rung lắc dữ dội, càng khiến Băng Tử Huyên phải bám chặt hơn vào sợi dây gai. Mỗi lần gió thổi, những chiếc gai lại đâm sâu hơn vào da thịt hắn, cơn đau lan tỏa khắp cơ thể. Máu từ tay hắn rỉ ra, trộn lẫn với những cơn đau đến mức hắn phải cắn chặt môi đến bật máu, tiếng rên rỉ vì đau đớn bị chặn lại trong cổ họng.

"Mình phải vượt qua... không thể dừng lại!" Hắn tự nhủ, ánh mắt dán chặt vào sợi chỉ đỏ phía trước, dù tầm nhìn bắt đầu mờ đi vì đau đớn và kiệt sức. Cơn đau dần lan ra khắp cơ thể, nhưng hắn vẫn tiếp tục, bước chân ngày càng nặng nề hơn.

Đột nhiên, khi hắn đặt chân lên một khúc xương khác, cảm giác mặt đất dưới chân hắn bắt đầu rung lên. "Rắc!" Một âm thanh rạn nứt vang lên, khúc xương dưới chân hắn vỡ ra. Cùng lúc đó, từ ống chân của Băng Tử Huyên, một cơn đau dữ dội truyền lên như thể chân hắn vừa bị gãy. Hắn không kìm nén nổi, hét lên một tiếng đau đớn vang vọng khắp vực thẳm: "Aaa!"

Tiếng hét của Băng Tử Huyên dội lại trong không gian, lạc lõng và đầy tuyệt vọng. Cơn đau từ chân như muốn xé nát cơ thể hắn, hắn cảm thấy như xương chân mình đã bị nghiền nát. Nhưng khi hắn còn chưa kịp phản ứng, khúc xương mà hắn vừa giẫm phải lại bất ngờ lành lại, vết nứt biến mất một cách kỳ diệu, như thể cây cầu đã tự chữa lành cho chính nó.

"Chuyện quái gì vừa xảy ra...?" Hắn lầm bầm trong sự bàng hoàng, đôi mắt mở to kinh ngạc. Nhưng rồi hắn nhận ra rằng tiếng hét của mình đã gây sự chú ý. Những oán linh bên dưới vực đột ngột ngừng lại, những đôi mắt đỏ ngầu, vô hồn của chúng bắt đầu ngước lên, dõi theo âm thanh hắn vừa phát ra. Hàng chục, hàng trăm đôi mắt rực đỏ đang hướng về phía cây cầu, tìm kiếm kẻ đã to gan dám bước chân đến đây.

"C·hết tiệt..." Băng Tử Huyên lập tức đưa tay còn lại bịt miệng, cố gắng ngăn chặn bất kỳ âm thanh nào phát ra thêm. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào những oán linh phía dưới, cơn sợ hãi tràn ngập trong tâm trí. "Ta không thể để chúng tìm ra... chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng đủ để chúng lao lên cắn xé!"

Mặc dù đã kìm nén tiếng thở, nhưng cơn đau từ chân hắn vẫn còn, nhức nhối không thôi. "Không ngờ những khúc xương này lại có tác động lớn đến cơ thể ta như vậy..." Hắn thầm nghĩ, vừa rùng mình, vừa nhăn mặt chịu đựng. Hắn nghĩ đến cảnh tượng trước đó, may mắn là đoạn cầu đầu tiên không xảy ra sự cố, nếu không có lẽ hắn đ·ã c·hết từ lâu. "Cũng may... nếu không..." Ý nghĩ ấy chỉ làm hắn thêm hoảng sợ, vì hắn biết rằng sai lầm nhỏ nhất tại đây cũng sẽ là c·ái c·hết.

Với đôi bàn tay rỉ máu, Băng Tử Huyên cắn răng, bước tiếp, bám chặt vào sợi dây gai, chấp nhận mọi đau đớn. Cơn đau từ tay, từ chân, từ khắp cơ thể khiến hắn như muốn gục ngã, nhưng hắn không dám ngừng lại. Mỗi bước đi trên những khúc xương lỏng lẻo là một cuộc đấu tranh với chính nỗi sợ hãi và sự chịu đựng của bản thân.

Gió vẫn rít từng cơn, cây cầu vẫn chao đảo, và những oán linh dưới vực vẫn đang rình rập. Nhưng Băng Tử Huyên, dù đau đớn và kiệt sức, vẫn tiếp tục, bước từng bước nhỏ về phía trước, biết rằng con đường duy nhất để sống sót là tiến tới, không dừng lại.