Mộng Sinh Giới

Chương 50: Phần ký ức quên lãng quay trở lại



Chương 50: Phần ký ức quên lãng quay trở lại

Ở ngoài thực tại, không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Nhược Thanh Thanh đứng một bên, khuôn mặt lo lắng đến mức gần như sắp khóc, ánh mắt không rời khỏi Băng Tử Huyên, người đang nằm bất động trên mặt đất trong trạng thái hôn mê. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt bởi sự sợ hãi vô hình, lo lắng cho số phận của cậu bạn thân thiết.

"Kỳ Phong... Tử Huyên... liệu cậu ấy có sao không?" Nhược Thanh Thanh nói trong giọng nghẹn ngào, tâm trí cô đang rơi vào trạng thái hỗn loạn, dường như không thể giữ được bình tĩnh. Đôi mắt cô đỏ hoe, từng giọt nước mắt trực chờ lăn xuống.

Kỳ Phong đứng bên cạnh, gương mặt căng thẳng không kém, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh tuyệt đối. Tay hắn không ngừng kết ấn, từng câu thần chú bí ẩn được niệm ra nhanh chóng. Ánh mắt Kỳ Phong cũng toát lên sự lo lắng tột độ, nhưng giọng nói của hắn vẫn giữ được vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh.

"Nhược Thanh Thanh... phiền cô thắp cho tôi năm ngọn nến." Kỳ Phong bất chợt nói, không rời mắt khỏi vòng tròn kết giới phức tạp đang bao quanh cơ thể bất động của Băng Tử Huyên.

Nhược Thanh Thanh giật mình khi nghe hắn nói, nhưng ngay lập tức gật đầu. "Tôi biết rồi." Cô vội vàng tiến đến, run rẩy thắp năm ngọn nến xung quanh Băng Tử Huyên, ánh nến nhấp nháy trong không gian, tạo ra những cái bóng mờ ảo trên tường. Bên dưới vòng kết giới, cơ thể Băng Tử Huyên trông như bị một thế lực hắc ám đè nặng, từng tia ánh sáng huyết sắc lập lòe thoáng hiện lên từ vòng bảo vệ, như dấu hiệu báo trước điều không lành.

Kỳ Phong chăm chú quan sát sợi chỉ đỏ mỏng manh nối từ cơ thể Băng Tử Huyên kéo dài ra một khoảng không vô hình. Sợi chỉ ấy vẫn không có bất kỳ dấu hiệu động tĩnh nào. Ánh mắt của hắn thoáng hiện lên sự lo lắng sâu sắc. Hắn cắn môi, lòng thầm cầu mong rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng cảm giác bất an ngày càng lớn dần.

"Nếu cứ tiếp tục như thế này..." Kỳ Phong thì thầm, giọng nói trầm xuống. "E rằng cậu ta khó lòng thoát khỏi nơi đó..."

Không thể để sự việc kéo dài hơn nữa, Kỳ Phong nhanh chóng kết thêm ấn phép, miệng bắt đầu niệm những câu thần chú phức tạp. Tiếng niệm chú vang lên đều đặn, âm thanh trầm bổng, rõ ràng. **"Kim... Mộc... Thủy... Hỏa... Thổ..."** Hắn đọc ra từng yếu tố trong ngũ hành, tay hắn nhanh chóng kết thành một chuỗi ấn phức tạp. Sau đó, hai tay chắp lại, kết hợp toàn bộ sức mạnh pháp thuật của mình và hét lớn:

"Nhập!"

Lời chú vừa dứt, Kỳ Phong đột ngột cảm thấy có thứ gì đó mạnh mẽ vô hình từ bên ngoài đánh thẳng vào người hắn. Một luồng sức mạnh đen tối cuồn cuộn ập tới, như một đợt sóng kinh hoàng đẩy hắn bay thẳng vào tường. "Bốp!" Cơ thể Kỳ Phong đập mạnh vào tường với một âm thanh vang dội, khiến hắn đau đớn rên rỉ, toàn thân như vỡ ra từng mảnh.

Kỳ Phong rùng mình, gắng gượng nhổm người dậy, tay ôm ngực vì cơn đau nhói. Hắn hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn thấm vào từng cơ bắp. Đôi mắt đầy quyết tâm của hắn vẫn không rời khỏi Băng Tử Huyên.

"Không xong rồi..." Hắn nói trong hơi thở nặng nề, ánh mắt hoảng loạn. "Cô ta... cô ta phát hiện ra rồi!"

Kỳ Phong vừa nói, ánh sáng huyết sắc xung quanh cơ thể Băng Tử Huyên đột ngột rực sáng hơn bao giờ hết. Những luồng khí đen ác độc bắt đầu cuộn trào, bao vây xung quanh vòng kết giới. Không khí trong phòng trở nên nặng nề đến mức khó thở, như thể có thứ gì đó vô hình nhưng đầy c·hết chóc đang dần tràn ngập khắp nơi. Nhược Thanh Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm giác như mọi thứ đang rơi vào sự tuyệt vọng, còn Kỳ Phong chỉ biết nhìn vào sợi chỉ đỏ với ánh mắt bất lực.

Băng Tử Huyên lúc này gần như đã kiệt sức, thân thể hắn không còn nguyên vẹn, hai bàn tay rách nát, thịt lộ ra nham nhở, máu chảy ướt đẫm. Nhưng ý chí sống sót mãnh liệt khiến hắn tiếp tục lao mình về phía trước, chạy điên cuồng qua từng đoạn cầu xương, từng khúc ngoằn ngoèo của rừng tử địa. Cơn đau xuyên thấu từng tế bào, nhưng trong khoảnh khắc này, sự sống còn là thứ duy nhất hắn bám víu.



Đột nhiên, phía sau hắn, một uy áp vô hình đè nặng xuống, làm không khí trở nên đặc quánh, ngột ngạt. Tiếng gió gào rú bỗng trở nên dữ dội hơn, và khi Băng Tử Huyên quay lại nhìn, mắt hắn mở to kinh hãi. Phía xa, một làn sương đỏ khổng lồ như s·óng t·hần cuồn cuộn từ trên cao đổ xuống, cuốn phăng mọi thứ trong tầm nhìn. Làn sương đó không chỉ khủng kh·iếp về kích thước mà còn toát ra một thứ năng lượng c·hết chóc, lạnh lẽo đến đáng sợ, như thể sự hiện diện của nó chính là để tiêu diệt mọi sự sống trong thế giới này.

"Không… không thể nào!" Băng Tử Huyên lẩm bẩm, tim đập thình thịch. Hắn muốn chạy, nhưng đôi chân dường như đông cứng lại trước sự kinh hoàng tột độ. Hắn đứng lặng nhìn làn sương đỏ tiến lại gần, cảm giác như tử thần đang chuẩn bị giáng xuống.

Ngay lúc đó, giọng nói gấp gáp của Kỳ Phong vang lên trong đầu hắn, đánh thức hắn khỏi cơn hoảng loạn.

"Băng Tử Huyên! Chạy mau! Ả ta đến rồi!"

Lời cảnh báo của Kỳ Phong như tiếng chuông cảnh tỉnh. Không còn thời gian do dự nữa. Băng Tử Huyên lập tức quay người, chuẩn bị chạy tiếp, nhưng đột ngột một loạt cánh cổng xuất hiện trước mắt hắn, nối liền thành một con đường thẳng tắp. Hàng trăm cánh cổng Torii tạo thành một hành lang huyền bí kéo dài về phía trước (Thiên Vạn Môn Ảnh).

Giọng của Kỳ Phong vang lên lần nữa trong sự gấp gáp, mạnh mẽ như ra lệnh: "Chạy theo con đường đấy, ngay lập tức!"

Ngay khi Kỳ Phong dứt lời, âm thanh cũng dần tan biến vào hư không, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.

Băng Tử Huyên không có thời gian để thắc mắc hay ngần ngại, hắn lập tức lao mình vào con đường cánh cổng đó. Mỗi bước chạy là sự giằng xé giữa đau đớn và sự sống còn. Những chiếc cổng mở ra trước mắt, lấp lánh một thứ ánh sáng huyền ảo. Làn sương đỏ phía sau vẫn đang ào ạt nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua, tiến tới với tốc độ không tưởng. Cây cối, đất đá, những oan hồn trong rừng đều bị cuốn vào, biến mất trong biển sương c·hết chóc.

"Không được, vẫn phải nhanh hơn nữa!" Băng Tử Huyên thầm nhủ, cắn chặt răng mà chạy thục mạng. Từng hơi thở gấp gáp, từng nhịp tim như muốn vỡ tung ra, nhưng hắn biết chỉ cần dừng lại một giây, làn sương đỏ kia sẽ nuốt chửng hắn không chút thương tiếc.

Làn gió lạnh thổi ngược từ phía sau, mang theo hơi thở của tử thần, khiến da thịt hắn như bị cắt rách bởi ngàn lưỡi dao vô hình.

"Ta phải thoát! Ta nhất định phải thoát!" Băng Tử Huyên gào lên trong tâm trí, thúc ép bản thân bước tiếp dù cảm giác đôi chân đã như tê dại. Mồ hôi và máu hòa lẫn nhỏ xuống mặt đất, nhưng hắn không dám dừng lại dù chỉ một giây.

Phía sau, làn sương đỏ vẫn không ngừng tiến đến, sát đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi lạnh ghê rợn của nó lướt qua làn da. Gió từ đáy vực cuốn lên hòa vào những âm thanh oán linh rít lên từ phía dưới, khiến không gian càng thêm phần kinh hãi. Những oan hồn và quái vật dưới vực, đã nhận ra sự hiện diện của hắn, cũng bắt đầu hú hét như điên loạn lao đến, làm không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Băng Tử Huyên cắm đầu chạy, đôi chân rã rời nhưng ý chí sống còn vẫn hừng hực trong lòng hắn. Hắn thấy rồi—ánh sáng mờ ảo phía trước, điểm cuối của con đường. "Thấy rồi..." — hắn khẽ cười, đôi môi khô khốc thốt lên trong cơn kiệt sức. Khoảng cách còn chưa đầy 50 mét nữa, ánh sáng kia như ngọn hải đăng dẫn lối cho hắn thoát khỏi nơi tối tăm đầy rẫy oán linh và quỷ dữ.



Nhưng ngay lúc đó, khi hắn còn chưa kịp bước thêm, một giọng nói trầm vang từ trong làn sương đỏ phía sau bỗng vang lên, âm lãnh và ma mị, như thể mang theo cả ngàn năm oán hận. "Băng Tử Huyên... Ngươi thực sự không muốn biết vì sao năm đó em gái ngươi m·ất m·ạng sao? Nếu lần này ngươi bước qua cánh cổng đó đến được thực tại, ngươi có lẽ sẽ mãi mãi không biết sự thật này. Nhưng nếu ngươi tin ta... giúp ta thoát khỏi oán niệm hiện tại trong huyễn cảnh này, không chỉ ta sẽ cứu ngươi thoát khỏi huyễn cảnh này mà còn nói cho ngươi biết mọi thứ, cả về em gái Hàn Tuyết của ngươi, thấy sao!?"

Giọng nói ấy như một lời nguyền rủa, len lỏi vào tâm trí hắn, khiến bước chân Băng Tử Huyên khựng lại. Mặt đất dường như rung chuyển, toàn bộ thế giới xung quanh trở nên mờ nhạt. Lời nói đó như móc nối từng sợi dây thần kinh đã đứt của hắn, khiến hắn không thể ngừng suy nghĩ về bi kịch năm xưa.

"Không... không phải là do ta... không phải ta!" — hắn lẩm bẩm, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn. Hình ảnh của Hàn Tuyết, em gái yêu quý của hắn, thoáng hiện lên trong tâm trí—nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong sáng, rồi cảnh tượng đẫm máu phủ kín ký ức.

Bỗng nhiên, nỗi đau xé toạc tâm hồn hắn. Hai chân hắn khuỵu xuống, bàn tay vốn đã rách nát bám chặt lấy mặt đất. "Không! Không phải ta làm! Hàn Tuyết... không phải ta hại c·hết em!" — hắn gào lên, tiếng hét vang vọng khắp hư không, đan xen với tiếng gió rít và tiếng rên rỉ ma quái. Tâm trí hắn như bị nghiền nát, nỗi đau quá khứ lại ùa về như một cơn ác mộng bất tận. Hai hàng huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, hòa cùng máu từ đôi tay đầm đìa, nhỏ xuống từng giọt như những mảnh vỡ của trái tim hắn.

Trong sự hoang mang tuyệt vọng ấy, Băng Tử Huyên như lạc vào vực sâu của tội lỗi, hoàn toàn mất phương hướng. Giọng nói từ làn sương mờ ám vẫn vang lên, ngày càng rõ rệt, như một con quỷ rót vào tai hắn những lời cám dỗ đầy đe dọa.

"Băng Tử Huyên, ngươi thực sự muốn mãi mãi không biết sự thật sao? Em gái ngươi... Hàn Tuyết... chẳng phải ngươi luôn muốn biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra với cô bé năm đó sao? Giúp ta... và ngươi sẽ biết tất cả."

Đúng lúc đó, từ sâu trong tâm trí hỗn loạn, một giọng nói khác vang lên, mạnh mẽ và khẩn thiết. "Băng Tử Huyên, đừng nghe cô ta!" Giọng của Kỳ Phong, dù bị đứt quãng bởi khoảng cách của hai thế giới, vẫn vang vọng trong đầu hắn. "Chạy đi! Đừng để tâm ma lấn át! Hãy chạy về phía ánh sáng, nhanh lên!"

Nhưng Băng Tử Huyên dường như không nghe thấy, hắn vẫn đang quỳ trên mặt đất, nắm c·hặt đ·ầu, gào thét trong cơn đau đớn và tuyệt vọng. Hắn không thể thoát khỏi những ký ức đen tối, không thể thoát khỏi những lời nói ma quái kia. "Không... ta không phải là kẻ g·iết Hàn Tuyết... không phải là ta..." — hắn thì thầm, nước mắt và máu chảy thành dòng trên gương mặt nhợt nhạt.

Ngoài thực tại, những ngọn nến xung quanh cơ thể b·ất t·ỉnh của Băng Tử Huyên lần lượt tắt dần, từng ánh sáng nhỏ nhoi lụi tàn trong không gian. Kỳ Phong cau mày, tay kết ấn niệm chú, nhưng sắc mặt ngày càng trầm trọng. "Không ổn rồi..." — hắn thở dài, đôi mắt sắc lạnh dõi về phía Nhược Thanh Thanh.

"Cậu ấy có sao không, Kỳ Phong? Cậu ấy sẽ không sao chứ?" — Nhược Thanh Thanh lo lắng, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kỳ Phong đầy hy vọng.

Kỳ Phong chỉ lắc đầu, vẻ mặt đầy căng thẳng. "Cậu ta đang bị tâm ma lấn át... quá khứ của cậu ta quá nặng nề. Nếu không tự phá giải được, có lẽ..." — hắn không dám nói hết câu, nhưng Nhược Thanh Thanh đã hiểu, và đôi mắt cô tràn đầy nỗi sợ hãi.

"Chỉ còn cách dựa vào số mệnh của cậu ấy thôi..." — Kỳ Phong nói khẽ, đôi mắt nhắm lại, cố gắng tập trung niệm thêm những câu chú cuối cùng, trong khi tâm trí cũng ngổn ngang lo lắng không yên.

Băng Tử Huyên lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, tâm trí hắn rơi vào cơn hỗn loạn sâu thẳm. Đôi tay rách nát, những mảng thịt lộ ra từng đốt xương trắng hếu, đang cào xé khuôn mặt hắn, vẽ nên những vệt máu đỏ tươi chạy dài xuống cằm. Hắn không còn là chính mình, tâm hồn đang bị nhấn chìm trong vực thẳm của tội lỗi và bi thương. Hắn gào thét trong tuyệt vọng, tiếng la hét hoang dại vang vọng trong không gian u ám.

Bất chợt, trong cơn mê loạn đó, một hình bóng mờ ảo dần dần tụ lại trước mặt hắn. Đó là một bóng dáng nhỏ bé, từ từ trở nên rõ ràng, và khi hắn nhìn kỹ, tim hắn như ngừng đập. Trước mặt hắn, không ai khác chính là em gái song sinh của hắn—Hàn Tuyết—vẫn còn là một đứa bé ba tuổi như ngày nào, đôi mắt trong veo, khuôn mặt ngây thơ nhưng lấp lánh một nỗi buồn vô tận.

Hình ảnh Hàn Tuyết xuất hiện làm cho cơ thể của Băng Tử Huyên dần trở về hình dạng thật của mình, không còn là Trần Bình An nữa, nhưng những v·ết t·hương trên người hắn vẫn còn đó, máu vẫn chảy, và nỗi đau vẫn xé toạc cả thể xác lẫn tâm hồn.



Hàn Tuyết tiến đến gần hắn, đôi mắt bé bỏng của cô bé lấp lánh những giọt nước mắt thương xót. Đôi bàn tay nhỏ nhắn run rẩy đưa lên, nhẹ nhàng lau đi vệt máu đang loang lổ trên gò má của anh trai. "Anh hai... là Hàn Tuyết không tốt... Hàn Tuyết đã khiến anh phải buồn! Hàn Tuyết không muốn thấy anh hai khóc nữa..." Cô bé vừa nói, vừa khóc nức nở, đôi tay nhỏ tiếp tục lau đi những giọt huyết lệ đang chảy dài từ mắt Băng Tử Huyên.

Tiếng nói trong trẻo nhưng nghẹn ngào của Hàn Tuyết như một làn gió ấm áp thổi qua tâm hồn đầy bão tố của Băng Tử Huyên. Hắn nhìn đứa em gái nhỏ trước mặt, đôi mắt tràn ngập yêu thương và đau khổ. Cảm xúc trong lòng hắn dâng trào, vỡ òa như những cơn sóng dữ. Hắn khóc. Những giọt nước mắt của hắn lăn dài, hòa cùng với máu và nước mắt của Hàn Tuyết, tạo thành một dòng nước lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo.

"Hàn Tuyết..." — giọng nói của hắn run rẩy, nghẹn ngào — "Hàn Tuyết... em không làm gì sai cả. Em là một đứa trẻ ngoan, là niềm hy vọng của anh. Tất cả đều là lỗi của anh... năm đó... khi anh không đủ dũng khí để lao xuống dòng sông ấy... Anh không xứng đáng làm anh trai của em... Anh thật sự xin lỗi... Hàn Tuyết... anh xin lỗi..."

Băng Tử Huyên nức nở, giọng nói của hắn tan ra thành từng mảnh nhỏ của sự tự trách, sự dằn vặt, và nỗi đau không thể nguôi ngoai. Hắn cúi đầu, như thể tất cả sức nặng của quá khứ đang đè lên đôi vai hắn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, sự hiện diện của Hàn Tuyết, dù chỉ là ảo ảnh, vẫn là ngọn đèn dẫn lối, xoa dịu cơn điên loạn trong hắn.

Hàn Tuyết khẽ mỉm cười, đôi mắt cô bé vẫn đẫm nước nhưng ánh lên sự bao dung vô bờ bến. Cô bé đặt tay lên má anh trai, khẽ vỗ về như muốn nói rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cô bé vẫn luôn yêu thương và tha thứ cho hắn.

Băng Tử Huyên đưa tay run rẩy định chạm vào khuôn mặt em gái nhỏ bé, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Hàn Tuyết đột ngột tan biến thành từng mảnh sáng lấp lánh. Cả không gian quanh hắn bắt đầu rung chuyển, những cánh cổng Torii sừng sững không ngừng đổ sập, rơi vỡ thành từng mảng, kéo theo cả thế giới trước mắt hắn tan nát. Tất cả đều vỡ vụn trong chớp mắt. Trước khi kịp nhận ra, hắn đã thấy bản thân đang chìm dần xuống nước, đôi mắt mở to hoảng loạn. Nước lạnh buốt bao trùm lấy hắn, nặng nề và tối tăm, như nỗi sợ hãi xưa cũ ập về từ đáy sâu tâm hồn.

Dưới làn nước, hắn thấy một cảnh tượng mà từ lâu hắn đã cố quên. Trước mắt hắn, cảnh Hàn Tuyết—em gái song sinh của hắn—tái hiện, thân hình nhỏ bé đang vùng vẫy giữa dòng nước chảy xiết của con sông lớn. Hắn thấy rõ bản thân mình khi còn ba tuổi, đứng trên bờ với khuôn mặt hoảng loạn, bất lực nhìn Hàn Tuyết bị cuốn vào dòng xoáy mà không dám lao xuống cứu em. Đứa bé ngày ấy chỉ biết khóc lóc trong sợ hãi, đứng c·hết trân nhìn cô bé vùng vẫy tuyệt vọng.

Cảnh tượng đó khiến trái tim Băng Tử Huyên như bị vỡ vụn ra hàng nghìn mảnh. Hàn Tuyết không ngã xuống vì vô tình, mà vì trước đó đã cố kéo hắn ra khỏi vùng nước nguy hiểm nến mới ngã xuống. Cô bé đã thay hắn, chịu đựng mọi khổ đau, để hắn được sống. Còn hắn… hắn chỉ đứng đó, sợ hãi, bất lực và vô dụng, nhìn em gái chìm dần vào dòng nước lạnh lẽo.

Ký ức đen tối ấy đã bị cha mẹ và bác sĩ xóa đi, nhưng giờ đây, dưới thế lực kỳ bí, mọi thứ ùa về như một cơn ác mộng không hồi kết. Tim hắn thắt lại như bị vạn mũi kim đâm xuyên. Nỗi đau mất đi em gái không chỉ là ký ức, mà là sự dày vò không bao giờ dứt, đeo bám hắn suốt những năm tháng sau này, dù hắn chưa từng biết rõ nguyên nhân. Giờ đây, khi nhớ lại tất cả, trái tim hắn như bị nghiền nát, sự đau đớn ấy cuốn lấy hắn, xé toạc từng mảng hồn phách của hắn.

Hình ảnh Hàn Tuyết trước mắt, với đôi tay nhỏ bé vùng vẫy trong dòng nước dữ, càng làm tim hắn rỉ máu. Cô bé ấy, trong khoảnh khắc sinh tử, vẫn không quên dặn dò anh trai mình, với giọng nói yếu ớt nhưng chứa đầy yêu thương: "Anh hai... đừng qua đây... xoáy nước rất nguy hiểm..." Những lời nói ấy vang lên trong tâm trí hắn, ám ảnh hắn từ thuở thơ ấu cho đến tận bây giờ. Hàn Tuyết, ngay trong giây phút sinh mạng sắp tắt lịm, vẫn lo cho hắn, vẫn bảo vệ hắn. Câu nói cuối cùng đó là lời cảnh báo, cũng là nỗi niềm của một đứa trẻ hy sinh tất cả để bảo vệ anh trai mình.

"Không...!" Băng Tử Huyên hét lớn, tiếng kêu đầy tuyệt vọng và đau đớn. Hắn vùng vẫy, cố lao lên mặt nước. Ánh sáng mờ mờ phía trên là nơi Hàn Tuyết đang chiến đấu với dòng nước, cố gắng níu kéo sự sống. Hắn không muốn lặp lại sai lầm của năm xưa, không thể để em gái một lần nữa rời xa hắn. Với tất cả sức lực còn lại, hắn quẫy đạp trong làn nước tối đen, cố bơi lên.

Nhưng khi vừa bơi được một đoạn ngắn, từ dưới đáy sâu, những bàn tay đen đúa, lạnh lẽo bắt đầu trồi lên. Những bàn tay ma quái dài ngoằng, l·ở l·oét, chụp lấy chân hắn, kéo hắn xuống đáy nước tối tăm. Hắn vùng vẫy dữ dội, nhưng càng cố thoát, những bàn tay ấy càng siết chặt hơn, kéo hắn xuống nhanh hơn, như thể là những nỗi sợ hãi hèn nhát của hắn từ quá khứ đang quay lại đòi nợ.

Băng Tử Huyên gào thét trong tuyệt vọng, cố gắng giãy giụa để thoát khỏi những bàn tay ấy, nhưng dường như sức lực của hắn không đủ để chống lại. Những bàn tay kéo hắn xuống, nhấn chìm hắn, không chỉ trong nước, mà cả trong tội lỗi, trong sự bất lực của chính hắn. Cảnh tượng năm đó lại hiện lên trước mắt hắn—Hàn Tuyết vùng vẫy giữa dòng nước dữ, trong khi hắn, với khuôn mặt nhỏ bé ngây dại và sợ hãi, chỉ biết đứng nhìn, không dám làm gì.

Hiện thực tàn khốc ấy tái diễn, không cho hắn cơ hội sửa chữa sai lầm. Những bàn tay đen đúa quấn chặt lấy hắn, kéo hắn xuống đáy sâu lạnh lẽo, đẩy hắn vào cùng nỗi đau mà em gái hắn đã từng trải qua vì cứu mạng hắn. Hắn bất lực, vùng vẫy trong sự tuyệt vọng khôn cùng, chứng kiến cảnh tượng đau lòng nhất trong đời mình một lần nữa mà không thể thay đổi được gì.

Nước lạnh buốt bao phủ lấy hắn, kéo hắn chìm sâu vào bóng tối vô tận, nơi hắn phải đối mặt với tội lỗi lớn nhất của cuộc đời.