Mộng Tình Cổ

Chương 10: Một bản tình ca



Khi tôi và Cung Mặc được Long Thất gia kéo lên, bà ngoại vẫn đang ở cạnh miệng cổ nhai lẩm bẩm niệm chú.

Có một câu Cung Đại nói sai rồi, tuy bà ngoại không có thiên phú, mấy chục năm vẫn không luyện ra cổ bản mệnh nhưng bà ấy đã rất cố gắng, không có tài năng thì có kiên trì, chưa từng bỏ dở việc nghiên cứu cổ thuật.

1

Chúng tôi leo lên, vừa mới thở hổn hển, bên dưới bỗng có tiếng xào xạc.

Gốc cây hòe đã từ dưới cổ nhai mọc thẳng lên trời.

Trên cây có rất nhiều dây leo quấn chặt nhưng thể muốn hút hết chất dinh dưỡng của cái cây.

Tạm thời không thấy Cung Đại và Cố Thành đâu, những con cổ trùng khác chắc đã trở về quặng mỏ.

Thụ cổ và hoa cổ của điệp luyến hoa đánh nhau vẫn chưa phân thắng bại.

Trên mặt bà ngoại vẫn còn vết sưng đen, bà nói với tôi và Cung Mặc: "Bắt đầu thôi."

Cổ thụ được nuôi bằng máu của Vân Phàm và A La từ bảy mươi năm trước, muốn tăng cường cổ tính phải dùng đến máu của cổ chủ.

Hơn nữa trước mắt tôi và Cung Mặc cũng không biết làm gì khác, thế nên dù cả người đầy thương tích, chúng tôi vẫn tiếp tục lấy máu.

Máu vừa nhỏ giọt lên lá cây liền được hấp thụ.

Đồng thời kim tằm cổ và hắc xà cổ cũng bò ra trèo lên cây cổ thụ và dây leo.

Những nơi chúng bò qua, dây leo đều héo và mục nát.

Trận chiến giữa cổ, nhất là của những loại cổ lợi hại như vậy là một trận chiến theo thời gian.

Một khi Cung Đại không hoàn toàn thất bại, không bị thụ cổ nuốt chửng, bà ta sẽ mượn cổ bản mệnh khôi phục. 

Đến lúc đó thù mới hận cũ, bà ta sẽ không khinh thường chơi đùa nữa mà trực tiếp giết chúng tôi.

Chúng tôi không dám khinh địch, Long Thất gia lấy cái gùi ông chôn sẵn ở đây hôm trước ra, xử lý phấn độc dính trên người tôi và Cung Mặc trước, sau đó cho chúng tôi uống thuốc bổ khí huyết.

Được bà ngoại dẫn dắt, tôi cầm chuông bạc, Cung Mặc thổi tù sừng sâu, Long Thất gia cầm tẩu bao vây miệng cổ nhai, hát bài hát của người Miêu.

Vốn dĩ tôi không biết tiếng Miêu, nhưng nhìn cành cây đang vươn mình ra ngoài, nghe bà ngoại hát lớn, tôi thật sự có thể hát theo.

Bốn chúng tôi đứng quanh miệng cổ nhai vừa múa vừa hát không biết bao lâu, mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, bên trong đột nhiên có tiếng "đùng", một phần của cây cổ thụ sụp xuống.

Cung Mặc vội ôm tôi vào lòng.

Long Thất gia nhìn xuống bên dưới, thở phào: "Thành công rồi."

Lúc này cây hòe cành lá tươi tốt, tất cả dây leo vướng vào đều đã khô héo như tro tàn.

"Về thôi." Bà ngoại ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng, "Cổ nhai thật sự đã không còn nữa, mọi thứ đều đã trở thành quá khứ rồi."

Trước khi đi, tôi và Cung Mặc cũng nhìn xuống dưới, bên dưới trừ rễ cây ra thì chẳng còn gì.

Cung Mặc kéo tôi lại gần, thở dài: "Về thôi."

Cố Minh bị điệp luyến hoa của Cung Đại mê hoặc, cũng coi như là cổ do bà ta nuôi.

Cố Thành thì là người cổ do bà ta dùng thuật tạo súc và cổ thuật tạo ra.

Một khi Cung Đại chết, bọn họ cũng không sống được.

Nhớ tới khoảnh khắc Cố Thành vì giúp mình mà lao tới ôm lấy Cung Đại kêu "Mẹ", lòng tôi lại chua xót khó tả.

Long Thất gia la lên: "Về nhanh đi, đói chết đi được. Chuyện này kết thúc rồi, ngày mai đi bắt ếch, tôi làm cháo ếch cho mọi người ăn."