Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 304



Khi Thiển Hạ mang cứu binh tới, Vân Ca đã đưa Mạc Nhu trở về.

Trên đường đi nghe Mạc Nhu giải thích, Vân Ca đã nguôi giận đi một nửa.

Mạc Nhu nói nếu có thể thuận lợi giải quyết chuyện này, cô sẽ có thể trở lại làm chính mình.

Đám người Hùng Sơ Mặc, Thiển Hạ nhìn thấy Mạc Nhu.

Bọn họ nhìn chằm chằm Mạc Nhu, ở ngoài cô còn đẹp hơn nhiều so với lúc gọi video, bọn họ đều ngẩn người.

Tại sao Tinh Cầu Của Chúng Ta lại có một nhân vật trò chơi đẹp đến như vậy?

Mạc Nhu nói đùa với bọ nhọ: “Tại sao nhìn tôi chăm chú như vậy.”

Người chơi bộ dạng ngốc nghếch nói: “Vì cô đẹp”

Mạc Nhu: “Có thật không?”

Người chơi: “Thật.”

Mạc Nhu: “Tôi với Vân Ca ai đẹp hơn?”

Người chơi vừa định trả lời, bỗng nhiên nhận ra đây là một câu hỏi đoạt mạng.

Đám người Hùng Sơ Mặc cười lạnh trong lòng, những NPC bên ngoài quả nhiên đều là những kẻ tâm cơ, hoàn toàn không đơn thuần!

Bọn họ trăm miệng một lời: “Đương nhiên là nhãi con đẹp hơn! Muốn so sánh với nhãi con, cô cứ đợi vài năm nữa đi! Hừ hừ.”

Vân Ca: “?”

Vân Ca: Nói dối trắng trợn như vậy, thực sự không ai bì nổi với mấy người.

Mạc Nhu ngẩn người, sau đó cô liền ôm lấy vai của Vân Ca, cười đến run người không đứng dậy nổi.

Cô ôm chặt lấy Vân Ca, hai tay gác vào vị trí Cảnh Trí đang đứng.

Cảnh Trí dọc theo dòng tóc bò lên đầu của Vân Ca, đứng cạnh Hải Hoàng.

Hải Hoàng đang chìm đắm trong nỗi đau mất thức ăn.

Mạc Nhu liếc mắt qua khách sạn, nói: "Đây không phải mà nơi cô chịu chi tiền để ở, dù cô có giàu cỡ nào cũng sẽ không đồng ý. Có phải là của công ty đối tác cung cấp không? Chắc hẳn là một công ty lớn." Vân Ca gật đầu, trong lòng những người chơi nghĩ: Thì ra mọi người đều biết nhãi con ki bo.

Người quản lý của khách sạn đi ra, lịch sự hỏi: "Liễu phu nhân, không ngờ cô cũng đến đây, có gì cần giúp đỡ không ạ?"

Mạc Nhu lạnh lùng gạt tay, ra hiệu để người quản lý rời đi.

Sau khi nói chuyện với Vân Ca cùng ngóm người chơi, cô lại cười, nói: "Cô cứ để tôi đứng đây mãi sao?" Cô nhấc đuôi váy dài lên, lộ ra đôi giày cao gót, "Đứng lâu trong đôi giày này thật mệt mỏi."

Họ lên lầu, Mạc Nhu theo sau Vân Ca, các người chơi tự đi nghỉ ngơi.

Đám người Hùng Sơ Mặc đều rất muốn biết Mạc Nhu sẽ mang theo cốt truyện gì, nhưng Vân Ca đuổi bọn họ về phòng như đuổi chó con, không cho họ vào cùng.

Hùng Sơ Mặc dựa vào khung cửa, giả vờ thở dài: "Ai, Nhãi con lớn rồi, bắt đầu có những bí mật riêng của mình, còn muốn nói chuyện riêng cùng bạn bè."

Hắn bị Vân Ca đá ra ngoài.

Thiển Hạ và những người khác hỏi Hùng Sơ Mặc: "Lúc còn nhỏ, anh không có chuyện riêng tư nào hết hả? Nói chuyện riêng với bạn bè là điều bình thường của một người bình thường."

Hùng Sơ Mặc: "???"

Hùng Sơ Mặc: Sao đột nhiên lại nhảy qua vấn đề của hắn vậy?

Vân Ca đóng cửa, nghe thấy Mạc Nhu nói: "Cô thích bọn = họ đến thế sao, không để tâm đến chuyện họ xâm phạm mình chút nào à?"

Mạc Nhu nằm nghiêng trên ghế, một tay đỡ đầu, váy dạ hội tuột xuống, lộ ra sắc xuân bên trong.

Cô gõ nhẹ ba cái vào mặt bàn trước.

Mạc Nhu nói: "Thất lễ với chủ tinh cầu, không tôn trọng quang giáp sĩ đặc cấp, nếu là ở Thần Châu Tinh thì họ sẽ bị bắt giữ, những người bên trên có quyền trừng trị những người này."

Vân Ca suy tư một chút rồi nói: "Nhưng đó là Thần Châu Tinh, không phải tinh cầu TU787 của tôi."

Mạc Nhu nhìn chằm chằm Vân Ca một lúc, "Tôi rút lại lời nói trước đó, cô đã thay đổi rất nhiều, cô trở nên ôn hoà hơn, đã bị đám người thiếu hiểu biết của tinh cầu thực dân đồng hóa sao?"

"Bọn họ đã trở thành người dân của tôi, đồng đội của tôi." Vân Ca tiến lại, ngón tay cái và ngón áp út nắm lấy cằm của Mạc Nhu, giơ cao mặt cô lên và lạnh lùng nói: "Hay là cô kể tôi nghe về những chuyện sau khi cô kết hôn với Liễu Thanh Hà, rồi xem xem tôi có còn ôn hoà như trước hay không."

Mạc Nhu quay mặt đi, không nói gì.

Vân Ca nói: "Muốn tôi dùng cách trong nhóm nhỏ để ép buộc cô nói ra sao?"

Cô đặt tay lên tay của Mạc Nhu, kẹp chặt một ngón tay cô ta, dùng tinh thần lực cường đại khống chế người trước mặt, "Tôi đếm đến ba, nếu không, nó sẽ bị gãy."