Ta 5 tuổi, cuốn sách đầu tiên phải học là ‘nhất thiên tự’ – ‘sách 1000 chữ’. Bắt đầu từ học số đếm: nhất, nhị, tam tứ, ngũ lục thất, bát, cửu, thập.
Phần đầu này dễ học đúng không nào, rất đúng!!!, cơ mà phần sau thì ta không tài nào nhá nổi, vì các tiết sau đại loại như thế này, mỗi tiết bọn ta học lại học 10 chữ: phụ là cha, mẫu là mẹ, tử là con, tự là chữ, thiên là trời, địa là đất, thượng là trên, hạ là dưới,..., cứ học đọc rồi viết từng chữ một với nghĩa của nó, rời rạc, chả có tí vần nào, cái 1000 chữ này ta chẳng có 1 chút hứng thú nào luôn ý. Thầy bảo ta phải học thuộc, vì đây là các cặp chữ đồng nghĩa, như chữ "phụ" là cách dùng trịnh trọng, còn "cha" chính là ý nghĩa, là chữ thông tục, dân gian thường dùng để giao tiếp hàng ngày. Nếu sau ta làm quan trong triều mà vẫn dùng lối nói dân dã, hay nghe, xem tấu chương không hiểu sẽ bị người ta cười cho.
Ta thì chả quan tâm mấy vụ này, ta là con nhà tướng, thời gian sau này sẽ là trên yên ngựa, trên chiến trường giết địch, hay ở doanh trại vùng biên cương giữ gìn trị an cho nước nhà như cha ta, đâu có thời giờ mà vào triều nghe tấu chương của mấy ông quan văn vẻ viết dâng lên vua.
Nghĩ thế, ta chép miệng ngáp dài, đôi mắt bắt đầu mơ màng, ta quay mặt ra phía cửa sổ, 2 tay khoanh lại ngoan ngoãn đặt trên bàn, cái đầu từ từ gục xuống, thầy giảng rủ rỉ rù rì như tiếng mẹ ru ta ngủ, êm tai quá...
“Hùng Duệ Thần!!! Trò có dậy ngay không, sao lần nào vào học trò cũng ngủ trong giờ thế hả?”
Tiếng thầy quát lên chói tai khiến ta giật mình, ta hoảng hốt ngồi thẳng người lên, sau đó lí nhí nói: “thưa thầy con xin lỗi, con sai rồi ạ”.
“Lại xin lỗi, lại nhận sai, trò nói xem cái vòng ‘ngủ trong lớp, xin lỗi, nhận sai’ của trò không biết còn lặp lại đến bao giờ”. Thầy bực bội gõ thước lên bàn ta.
"Chết rồi, thầy lại giận rồi, làm sao giờ”, đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển tìm cách thoát thân. Theo quy luật ‘quá tam ba bận’, 3 lần ngủ gật đầu tiên ta thành thật xin lỗi nhận sai, sang đến lần thứ 4 phải dùng cách khác, sau 3 lần viện cớ, ta lại vòng về chiến thuật xin lỗi nhận sai, thật trùng hợp, lần ngủ trong giờ này của ta vừa đúng lần thứ 3 của vòng xin lỗi nhận sai thứ 2, mấy lần trước thầy chỉ phạt ta đứng vào góc lớp hay chép chữ 100 lần nhưng có vẻ thầy không dễ dàng như trước nữa, bữa rồi đang mùa mít, ta thấy thầy phạt 1 đàn anh bằng cách bắt ảnh quỳ trên vỏ mít, ảnh kêu la thấu trời xanh luôn. Nhiều khi ta chỉ ước ta là người lớn, là người lớn sẽ có thể nghĩ nhiều cớ để bào chữa cho mình hơn. Mà không phải, làm người lớn thì không cần đi học nữa, không lo thầy phạt mới đúng. Haizza...
Lần trước nữa ta viện cớ sáng dậy sớm tập võ nên giờ học mới mệt ngủ quên, cha đã cho ta dậy muộn hơn 2 khắc. Lần thì ta xin đi vệ sinh hay lấy lí do đau bụng trốn ra ngoài kiếm chỗ ngủ bị thầy tìm được, cha ta đã dùng gia pháp, mấy con lươn hằn trên mông ta cả tuần không lặn... “Hỏng rồi, lần này ta bí thật rồi, không còn lí do chạy tội.” Thực ra bản thân ta không muốn gian dối lừa gạt thầy, nhưng ta chỉ là không muốn nói thật rằng tiết giảng của thầy rất nhàm chán khiến ta buồn ngủ. Trời sinh ta nhạy cảm, không muốn khiến người khác buồn lòng. Hơn nữa thầy cũng... tốt tính, ta lại càng không nỡ tổn thương thầy. "Giờ làm sao đây, hết mất lí do rồi”.
Thầy kiên nhẫn đứng nhìn ta, trông chờ 1 lời giải thích. Không, đúng ra là chờ xem thằng lỏi con này sẽ lấy lí do gì để thoát tội mà thực ra ta có lần nào thoát đâu, chỉ là như thế nào để thầy cân nhắc mức độ phạt nặng nhẹ thôi mà. "Bí rồi à, không tìm được cớ gì nữa sao”, thầy khẽ vuốt râu đắc ý hỏi.
"Dạ, quả thật là con bí rồi ạ”. Ta nhăn nhó trả lời, lòng cũng run lên đón chờ hình phạt của thầy, kế đó là gia pháp của cha ta. Ta ngước mắt lên lén nhìn sắc mặt thầy, thầy cũng đang nhìn ta. Thầy hỏi: “Duệ Thần, nói thật cho thầy có phải cách thầy giảng trò nghe rất chán đúng không?”
Ta không trả lời, ngừng 1 chút, thầy lại nói tiếp: “ta biết trò rất thông minh, từ chuyện kể dân gian cho đến khẩu quyết võ thuật, trò chỉ nghe qua vài lần là nhớ, thậm chí tích xưa người kể chuyện kể đến cả canh giờ trò vẫn ngồi nghe nghiêm chỉnh, sau đó còn thuật lại được. Nhưng Nhất thiên tự, trò học mãi vẫn không thuộc, lại ngủ trong giờ nữa. Nói thật đi, ta không trách trò đâu.”
Lần này ta chần chừ 1 lát rồi quyết định phun hết ra mấy lời trong lòng: “thưa thầy, quả thật thầy giảng có chút nhàm chán ạ. Lỗi không phải do thầy mà là do sách ạ, sách viết cho trẻ mà chẳng có vần, không có thơ, đám trẻ bọn con thích đồng dao, thích thơ, vè. Những thứ có vần điệu, theo con thấy nó dễ nhớ dễ thuộc hơn ạ.”