“Uhm, sách cho trẻ vỡ lòng sẽ dạy từ chữ ít nét, sau tăng lên dần để các con làm quen từ từ với chữ viết, từ đơn giản”, thầy từ tốn giải thích.
“Dạ, thưa thầy, con hiểu ạ, nhưng con thấy nó khó nhớ ạ, nếu sắp xếp thành văn vần hay thơ, vè thì khi bọn con học thuộc, sẽ dựa theo đó mà nhận được mặt chữ nhanh hơn.”
“vậy, trò có ý tưởng gì không?” thầy hỏi.
"Con nghĩ rằng sách 1000 chữ này nên làm lại 1 lần nữa ạ, biến nó thành thơ cho trẻ nhỏ hoặc vè, văn vần, vừa có từ, vừa có giải nghĩa trong đó sẽ dễ học hơn ạ.”
Thầy gật đầu cười, “ý tưởng khá hay, trò thử làm 1 bài thơ dạy cách nhớ xem nào. Không cần vội, trò cứ về nhà suy nghĩ, sáng tác thử, khi nào ưng ý mang cho t xem”.
“Vâng, thưa thầy. Thế chuyện hôm nay...”, thấy thầy không phản đối, lại khuyến khích ta sáng tạo, ta lấy làm mừng rỡ, nhưng còn câu chuyện ta trót dại gây ra hôm nay chưa có cái kết hậu cho ta, nên ta đánh bạo hỏi thầy.
“Chuyện hôm nay thầy bỏ qua cho con, nhưng nhớ không có lần sau đâu nhé.”
“Dạ, con cảm ơn thầy.”
“uh, hết giờ rồi, tan học thôi.”
Ta vui vẻ ôm tập sách trở về nhà chính, về đến phòng riêng, ta vội vàng lôi giấy bút ra bắt đầu sự nghiệp vĩ đại là sáng tác sách mới cho thế hệ mầm non của đất nước. Nhưng chợt nhớ ra ta không biết được mấy chữ, thế là ta quyết định lôi kéo ông anh hai của ta, biến hắn trở thành người chép thơ cho ta.
Ta chạy vèo đi sang phòng tìm anh hai: “nhị ca, huynh có đó không”
“Có, có, đệ vào đi”, tiếng anh hai Hùng Doãn Hải từ trong phòng vọng ra.
Ta vội vàng, đầy cửa vào, nở 1 nụ cười thật tươi, thật chuyên nghiệp rồi mới bắt đầu dụ dỗ: “ ca, hôm nay đệ vừa được lão sư giao cho 1 trọng trách vĩ đại, đấy là cải biên sách nhất thiên tự. Chuyển sách thành văn vần hoặc thơ để trẻ con dễ học. Đệ quyết định chọn ca làm người hợp tác. Ca thử nghĩ xem, nếu việc này thành công, chúng ta sẽ trở thành công thần của đất nước. Sách mà chúng ta để lại sẽ lưu truyền tới hàng ngàn thế hệ sau này, lớn lên chúng ta sẽ làm quan to trong triều, tới khi chết rồi còn có thể được lập đền thờ để dân chúng cúng bái”.
Ta liến thoáng vung tay múa chân 1 hồi, không để cho anh ta có cơ hội suy nghĩ. "Ca mau đi theo đệ nào". Tốc chiến tốc thắng, ta không chờ anh hai trả lời, liền kéo tay hắn lôi ra khỏi phòng, chạy về phía phòng mình, nhanh chóng đẩy hắn vào bàn, ta đặt hắn vào thế đã rồi.
Vò đầu bứt tai suốt 1 buổi chiều, ban đầu là tìm hiểu nghĩa của mấy trang chữ, sau đó thử viết các dạng từ thơ lục bát, vè, rồi lại vòng lại thơ 5 chữ, 4 chữ các loại đồng dao, văn vần, anh hai cũng đã viết đến mỏi rời tay, kêu váng trời váng đất lên. Sau cùng ta ưng ý nhất văn vần, 2 chữ một, vừa ít chữ, dễ học nghĩa với từ đặt liền nhau, đỡ phải nhớ nhiều. Ta bắt anh hai đọc nghe lại 3 lượt, rồi ta lại nhìn thêm vài lượt nữa, chữ quen chữ lạ, nhưng thôi kệ nó, mình đang diễn, phải diễn cho giống, thế là ta gật gật đầu tự thỏa mãn với thành quả của mình, rồi sau đó đem nó chạy đi khoe với mẹ, bỏ lại ông anh đã mệt rã rời ngồi vật vạ trên ghế.
“Mẫu thân, hôm nay trên lớp con phát biểu ý kiến, đề nghị viết lại sách Nhất Thiên Tự thành thơ, văn có giải nghĩa luôn. Thầy tán thành ý kiến của con, còn giao cho con trọng trách này. Người xem, con sáng tác được 1 bài văn vần rồi này”. Nói đoạn ta chìa tập giấy trên tay đưa cho mẹ, bà mỉm cười nhận lấy, cẩn thận đọc:
‘thiên trời, địa đất, cử cất, tồn còn, tử con, tôn cháu, lục sáu, tam ba, gia nhà, quốc nước, tiền trước, hậu sau, ngưu trâu, mã ngựa, cự cựa, nha răng, vô chăng, hữu có, khuyển chó, dương dê’.
Mẹ tươi cười nhìn ta, bà giơ tay lên xoa đầu khen ngợi ta, “giỏi lắm cậu út, tối nay ta sẽ làm cho con món con đặc biệt thích nhé”.
“Cảm ơn mẫu thân!” ta reo lên vui sướng, cứ nghĩ đến tối nay sẽ được ăn món vịt quay siêu ngon được làm theo công thức bí mật của mẹ, vịt nướng nguyên con, bên trong nhồi hương liệu, gia vị đặc biệt, nướng chín lớp da sẽ có màu nâu đỏ mật mỡ, siêu giòn, tưởng tượng đến đây, ta không kìm được nuốt nước miếng cái ực. Còn có nước sốt nữa, nó đặc quánh, vị mặn pha lẫn cay ngọt nhẹ, nhúng miếng thịt vịt thật sâu vào trong nước sốt, thứ nước sốt thơm ngậy ấy sẽ bám lên bề mặt miếng thịt như thể quét mật lên...ta lại nuốt nước miếng càng hăng, “ực...ực...ực...”.