Một Bước Lên Tiên

Chương 448



Tùng Lệ Nhã là cô chủ của nhà họ Tùng, bọn họ muốn báo thù còn cần đích thân cô chủ ra tay sao? Vì thế khi bọn họ nói là người nhà họ Tùng thì anh lập tức biết gã ta đang nói dối, chắc hẳn vị sếp sau lưng kia đã ra lệnh cho bọn họ làm như vậy.

Người đàn ông mập mạp nghe Bạch Diệc Phi nói vậy thì sững người, Tùng Lệ Nhã thì gã ta biết, đó là cô chủ của nhà họ Tùng, em gái Tùng Vưu Duy, nhưng sao lại liên quan đến Tùng Lệ Nhã chứ?

Bời vì bọn họ không biết lúc Trường Tiễu tới chỗ hẹn thì Tùng Lệ Nhã cũng đi cùng.

Trường Tiễu thấy vậy thì hừ lạnh: “Đừng lãng phí thời gian nữa, bọn chúng không nói đâu, cứ giết cả đi”.

“Hai người… hai người...”, mấy người kia bị Trường Tiễu dọa sợ, Trường Tiễu nói giết người mà thản nhiên vô cùng.

Bạch Diệc Phi chậc lưỡi, anh giơ chân đạp vào gã mập: “Được rồi, cút đi”.

Dù sao mấy người này cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng với anh cả, cũng không đến mức phải giết, người nên giết phải là kẻ chủ mưu đứng sau bọn họ, nhưng không hiểu sao miệng đám người này lại kín hũ nút vậy, chẳng moi được chút tin tức hữu dụng nào.

Trường Tiễu thấy thế thì kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: "Cứ bỏ qua như vậy hả?”

“Nếu không thì sao?”, Bạch Diệc Phi nhướng mày.

Trường Tiễu hừ một tiếng, anh ta không để ý nói: "Dù sao cũng không phải tới giết tôi”.

Nói xong thì Trường Tiễu bước ra khỏi phòng đầu tiên.

Bạch Diệc Phi nhìn lướt qua căn phòng, sau đó mới bước ra ngoài.

“Hây, uống một ly không?”, Bạch Diệc Phi hỏi Trường Tiễu.

“Muốn uống thì cũng phải tìm một nơi có thể uống rượu chứ?”, Trường Tiễu hừ lạnh nói

Bạch Diệc Phi cũng cười: "Đi, lúc tới tôi có nhìn thấy có một quán rượu”.

Thế là Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đi uống rượu với nhau



Trong phòng, sau khi đợi hai người họ đi khỏi thì những người còn lại khôi phục sắc mặt như thường, một người phụ nữ đi tới trước cửa nhà vệ sinh gõ nhẹ.

Không lâu sau cửa nhà vệ sinh mở ra, Liễu Chiêu Phong đi từ bên trong ra.

Lúc người đàn ông kia vừa đi gọi điện thoại thì Liễu Chiêu Phong cũng vào toilet, khi gã chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy có tiếng rít chói tai trong phòng, biết đã xảy ra chuyện nên gã vẫn luôn ở trong đó không ra ngoài.

Lúc Bạch Diệc Phi hỏi thì tiếng nhạc đã tắt, Liễu Chiêu Phong có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi chưa chết! Không ngờ còn tìm được tới đây nữa.

Nói thật khi ấy Liễu Chiêu Phong rất căng thẳng, may mà người của gã đều biết cái gì nên nói cái gì không, thế nên mới không làm lộ thân phận của gã.

Liễu Chiêu Phong vừa lòng nhìn mọi người: "Rất tốt, đợi vài ngày nữa, mọi người sẽ trở thành quản lý cấp cao mới của Hầu Tước”.

“Vâng thưa sếp”.

Liễu Chiêu Phong cười nham hiểm, Bạch Diệc Phi chưa chết khiến gã thấy rất đáng tiếc, nhưng không chết thì sao chứ, Bạch Diệc Phi vẫn bị người của nhà họ Tùng và nhà họ Diệp truy sát đó thôi, Bạch Diệc Phi ngỏm củ tỏi là chuyện sớm hay mà muộn thôi.

Còn tập đoàn Hầu Tước cũng chỉ là vấn đề thời gian.



Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đến chỗ uống rượu, bọn họ không vào phòng mà ngồi ngay bên ngoài.

Hai người tự gọi cho mình một cốc rượu rồi ngầm hiểu chạm cốc, sau đó mỗi người uống một ngụm.

Lúc mới đầu hai người đều không nói chuyện, sau vài phút Bạch Diệc Phi mới mở miệng: "Trận đấu của chúng ta vẫn chưa xong”.

“Ừ”, Trường Tiễu gật đầu: "Bây giờ tiếp tục?”

Bạch Diệc Phi xua tay, mặt anh tràn đầy vẻ kỳ quái: "Chết tiệt, anh không mệt à?”

Trường Tiễu lắc đầu: "Tôi muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, báo thù sớm ngày nào thì yên tâm ngày đó".

“Vì Tùng Vưu Duy là bạn bè chí cốt của anh, nên anh mới muốn báo thù hả?”, Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi.

Trường Tiễu gật đầu: "Đúng thế, cậu ta là anh em tốt từ nhỏ của tôi”.

“Vậy anh có hiểu sau khi lớn lên hắn ta thế nào không?”, Bạch Diệc Phi lại uống một ngụm rượu rồi hỏi.

Trường Tiễu hơi ngẩn người: "Tôi luôn luyện tập với sư phụ để tham gia thi đấu, sau này mới trở về…"

“Ý là không hiểu đúng không”, Bạch Diệc Phi khẳng định: "Vậy anh có biết vì sao tôi phải giết hắn ta không?”

“Vì sao?”, Trường Liễu hỏi, đây cũng là điều anh ta muốn biết nhất.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn anh ta: "Đúng là anh không đi điều tra việc đó”.

Nếu như Trường Tiễu đã điều tra rõ ràng ngọn nguồn sự việc thì anh ta đã không phản ứng như này, mà khi đó anh ta cũng sẽ biết vì sao anh lại giết Tùng Vưu Duy.

Trường Tiễu mất tự nhiên nói: "Thật sự là anh giết Tùng Vưu Duy sao? Nguyên nhân là gì chứ?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Anh nói giết người thì phải đền mạng, đúng là như vậy sao”.

“Lúc đầu tôi cũng không quen hắn ta, nhưng vì một số lý do mà hắn ta muốn giết tôi, phái người tới chặn đánh tôi”.

“Hôm đó lại đúng ngày kết hôn của anh tôi, lúc đó là buổi tối, nhưng hắn ta vẫn truy sát tôi tới cùng”.

“Lúc ấy còn một vài người, có người muốn giết tôi, có người muốn bảo vệ tôi, nhưng cuối cùng đều vì trận nổ đó mà người chết người bị thương".

“Anh tôi bị chấn thương cột sống, trở thành người thực vật”.

“Anh có biết điều này có tính đả kích thế nào với cô dâu mới cưới không? Đúng vậy, vợ của anh ấy là bạn tốt của vợ tôi, anh thử tưởng tượng hoàn cảnh lúc đó đi”.

Bạch Diệc Phi vừa nói vừa uống rượu: “Anh tôi không chết, nhưng có gì khác chết đâu cơ chứ, còn có hai người khác, bảo bọn họ là kẻ thù thì không phải, nhưng chúng tôi cũng không phải bạn, vậy mà bọn họ cũng chết vì tôi”.

“Nếu là anh thì anh có làm thế không?”

Trường Tiễu im lặng, cánh tay đang rũ xuống bỗng nắm chặt thành nắm đấm.

Anh ta căn bản không nghĩ mọi mọi chuyện lại như vậy.

Anh ta cũng là một người trọng tình nghĩa, nếu không cũng sẽ không vì người anh em thân thiết từ nhỏ mà không hỏi đầu đuôi nguyên nhân đã đi tìm người ta báo thù.

Vì thế sau khi nghe Bạch Diệc Phi kể rõ rõ ngọn ngành câu chuyện thì anh ta rất đồng cảm với Bạch Diệc Phi, nhưng vấn đề là ở chỗ Bạch Diệc Phi cũng chính là người đã giết Tùng Vưu Duy, điều này khiến anh ta không biết phải làm thế nào.

Bạch Diệc Phi không để ý tới Trường Tiễu, anh chỉ tự mình uống rượu.

Những lời anh vừa nói chỉ là phần ý thức lúc đó, sau này cảnh Chu Khúc Nhi khóc thảm thiết, gương mặt Tần Hoa trắng bệch không một giọt máu nằm trên giường, tất cả những điều đó đều khiến tim anh như bị thiêu đốt, thật sự rất đau đớn.

Rất lâu sau Trường Tiễu mới lạnh nhạt nói: “Trận chiến vẫn phải tiếp tục”.

“Ừ”, Bạch Diệc Phi tùy ý gật đầu, anh uống nốt chỗ rượu cuối cùng: "Trận chiến thì để khi khác đi, bây giờ không phải lúc”.

Trường Tiễu không có ý kiến gì.

Bạch Diệc Phi đứng lên thì Trường Tiễu đột nhiên ấn vai anh xuống, Bạch Diệc Phi không hiểu: “Sao? Muốn đánh bây giờ hả?”

Trường Tiễu lạnh lùng nhìn về phía sau Bạch Diệc Phi, giống như đang quan sát gì đó.

Bạch Diệc Phi phát hiện không đúng, anh quay lại thì nhìn thấy mấy người mặc quần áo bảnh bao đang ngồi uống rượu, lúc Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn thì bọn họ lập tức liếc sang chỗ khác.

Dù mấy người này tỏ vẻ vô hại thì sát khí của sát thủ trên người họ vẫn không thể che giấu hết được, chỉ cần liếc qua thôi đã có thể cảm nhận được rồi.

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, anh quay đầu lại nói với Trường Tiễu: "Xem ra lại có người muốn giết tôi”.

“Nói không chừng vẫn là người kia đấy?”, Trường Tiễu dường như không chút lo lắng, ngược lại anh ta vẫn thong dong

Bạch Diệc Phi nhướng mày, anh nhún vai nói: "Thế nào cũng được, vậy trận đấu để hẹn ngày khác, tôi còn có việc phải giải quyết, đi trước đây".

Trường Tiễu gọi Bạch Diệc Phi lại: "Đợi đã, tôi có thể giúp anh”.

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc: "Vì sao?”

Trường Tiễu hiên ngang nói: “Tôi muốn tới lúc quyết đấu đối thủ của tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn phải hoàn toàn lành lặn, dù sao tôi cũng là một người rất công bằng, sẽ không chiếm hời của người khác”.