Trường Tiễu kiên trì muốn đi theo Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi chỉ có thể đồng ý, nhưng anh cũng có thêm cái nhìn mới về cách làm người của Trường Tiễu. Bây giờ đã hơn 12 giờ, trên đường hầu như không còn bóng người nào.
Sau khi Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đi khỏi quán rượu thì hai người đi vào một con hẻm nhỏ u ám.
Trong hẻm nhỏ không có đèn, chỉ có ánh sáng hắt vào từ đầu hẻm, càng đi sâu vào trong thì ánh đèn càng tối. Đi đến cuối thậm chí có cả một đoạn đường tối om như mực.
Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu dần dần đi đến đoạn đường tối đen như mực kia.
Vừa mới bước vào thì Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đã dừng lại.
Lúc đó sau lưng hai người truyền đến tiếng hét to: “Dừng lại!”
Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu chậm rãi xoay người lại, đám người kia đứng dưới ánh đèn đường yếu ớt, hai người họ phải miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy rõ bọn chúng. Đúng là mấy người trong quán rượu lúc nãy.
Trong con hẻm nhỏ u ám, sát ý che giấu không trọn vẹn từ mấy người kia càng trở nên rõ ràng.
“Mày là Bạch Diệc Phi?”, người cầm đầu hỏi một câu.
Bạch Diệc Phi nhìn gã ta giống như nhìn một thằng ngốc: “Tôi không phải”.
Người kia hơi sửng sốt: “Mày nói cái mẹ gì vậy!”
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Con mẹ nó, đã biết rồi thì còn hỏi cái mẹ gì nữa?”
Người kia nghẹn lời, gã ta cảm thấy bản thân bị khiêu khích, thế nên lập tức vung tay: “Giết nó!”
Cả sáu người nháy mắt đã vọt đến.
Trong bóng tối, Bạch Diệc Phi nắm chặt cổ tay của một người, anh khẽ nhấc chân lên đá một cái thì người đó đã bay thẳng vào vách tường trong hẻm nhỏ.
Sau đó lại có thêm một người nữa đụng vào vách tường, là do Trường Tiễu ra tay. Cùng lúc đó Trường Tiễu còn nói thêm: “Trên người bọn chúng có dao".
Sau khi nói xong thì hai người ra tay càng ác liệt hơn, đồng thời bọn họ còn giành được chiếc dao trong tay một gã, sau đó đâm thẳng vào tim người đứng gần nhất.
Người kia hoàn toàn không ngờ tới, gã ta chỉ có thể trợn tròn hai mắt, chết không cam tâm.
Nhoáng cái đã chết mất hai người, điều này làm cho đám sát thủ kia vừa mơ hồ vừa sợ hãi, trong lòng bọn họ cũng tràn ngập nghi ngờ. Tư liệu sếp đưa cho bọn chúng có nói võ công của Bạch Diệc Phi cùng lắm chỉ là dăm ba cái võ mèo cào, trói gà không chặt mà thôi.
Nhưng sao bây giờ Bạch Diệc Phi lại lợi hại như thế chứ, có thể giết một tên sát thủ dễ như trở bàn tay vậy?
Không chỉ có vậy, người đi cùng kia là ai thế? Bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta.
Tên cầm đầu có ý muốn bỏ chạy. Gã ta không muốn chết.
Trước đó Bạch Diệc Phi đã chú ý đến gã ta, làm sao anh có thể để cho gã ta chạy được?
Vậy nên trước lúc tên kia có hành động thì Bạch Diệc Phi đã giết thêm hai ba người bên cạnh gã ta, sau đó anh bắt gã ta lại rồi lấy dao kề sẵn vào cổ.
Lúc này Trường Tiễu đã giết hết hai ba người, bây giờ chỉ còn duy nhất tên cầm đầu là còn sống.
“Tha mạng, tha mạng cho tôi. Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, muốn trả thù thì đến tìm sếp chúng tôi ấy. Là anh ta muốn giết anh, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”
“Đúng là không có tiền đồ!”, Trường Tiễu giễu cợt một tiếng: “Hạng người như này giữ lại có tác dụng gì chứ?”
“Tha mạng, anh à, không liên quan đến tôi thật mà...”, người kia sắp khóc đến nơi rồi. Gã ta vốn cho rằng giết một người không biết tí võ vẽ nào thì dễ không, ai mà ngờ người ta chỉ dùng hai ba chiêu đã giết sạch người của gã ta rồi.
“Sếp của mày là ai?”
Hỏi xong câu này thì Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi khó chịu. Không biết hôm nay anh đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi.
Tên kia cũng chẳng hề có tí đạo đức nghề nghiệp nào cả, gã ta lập tức mở miệng nói luôn: “Là Vương Lâu, chủ tịch của tập đoàn Thủy Tinh”.
Sau khi nghe xong thì ánh mắt Bạch Diệc Phi càng trầm xuống, sau đó anh cầm dao chém xuống, tên kia trừng lớn hai mắt, chết trong ngạc nhiên.
Trường Tiễu kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: “Sao anh không hỏi thêm mấy câu?”
“Tôi biết cả rồi”, giọng nói và ngữ điệu của Bạch Diệc Phi đều lạnh đi rất nhiều.
Trường Tiễu nhìn thêm mấy lần, bởi vì ánh đèn rất tối nên anh ta không phát hiện ra gì cả, vì thế chỉ nói: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, nhớ kỹ trận quyết đấu của chúng ta".
Trường Tiễu cảm thấy bây giờ Bạch Diệc Phi đang rất tức giận, giờ đứng cạnh thì cũng không ổn lắm, vậy nên anh ta chủ động rời đi.
Chờ sau khi Trường Tiễu đi rồi thì Bạch Diệc Phi mới dựa vào vách tường sau lưng, anh siết chặt nắm đấm lại.
Thật sự anh không ngờ Vương Lâu không chỉ cung cấp thông tin về hành tung của mình cho Tùng Lệ Nhã, mà cậu ta còn chủ động tìm sát thủ đến giết mình. Tình cảm bạn bè ngày xưa của hai người đã hoàn toàn biến mất.
Bạch Diệc Phi thật sự xem Vương Lâu là anh em, nếu không anh đã không đi tìm Vương Lâu, mà sau khi anh tiếp nhận Hầu Tước cũng sẽ không tạo cơ hội để cậu ta có thể phát triển.
Kết quả thì sao, Vương Lâu núp trong bóng tối lần lượt chiếm đoạt tài nguyên của Hầu Tước, không những thế còn giở trò ở sau lưng, thậm chí bây giờ còn tìm sát thủ đến giết anh!
Loại cảm giác bị anh em phản bội khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy nghẹt thở. Rõ ràng là anh em với nhau, Tần Hoa có thể chết vì anh, mà Vương Lâu lại muốn giết anh!
Haiz…
Bạch Diệc Phi ngồi trong hẻm một lúc lâu, sau đó anh mới từ từ đi ra ngoài, nhưng sự thù hận trên người anh đã nặng nề hơn trước rất nhiều.
Điện thoại trên người Bạch Diệc phi đã mất lúc anh và Trường Tiễu nhảy ra khỏi cửa sổ. Lúc đó anh làm gì có thời gian đi tìm điện thoại nữa, sau khi nhảy khỏi cửa sổ thì chỉ cắm đầu cắm cổ chạy đi thật xa.
Hai bọn họ vẫn ở gần chỗ cạnh ba người Bạch Hổ, nhưng lại không để cho ba người họ nhìn thấy, đúng lúc hai bọn họ lại chạy đến chỗ Bạch Hổ dừng xe. Lúc đầu bọn họ định quay lại tìm nhóm người Bạch Hổ.
Nhưng ngay lúc sắp đi thì nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia, còn tận mắt chứng kiến hắn ta lái xe rời đi.
Đêm hôm khuya khoắt, nhà máy giấy ở vùng ngoại thành bỗng xuất hiện một người đàn ông như vậy, chắc chắn không bình thường. Hơn nữa phương hướng hắn ta nhìn theo trước khi rời đi đúng là hướng về nhà máy giấy kia.
Thế nên Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu mới lấy xe Bạch Hổ đuổi theo.
Bạch Diệc Phi ra đến đường lớn thì tình cờ nhìn thấy mấy chiếc taxi chạy ban đêm, anh vẫy bừa một cái đi về khu biệt thự cảng Lam Ba.
Sau khi trở về biệt thự, Bạch Diệc Phi lập tức dùng điện thoại riêng trong nhà gọi cho Bạch Hổ, nói rằng mình đã về nhà. Sau đó mới đi đến phòng khách nghỉ ngơi.
...
Buổi sáng, sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy thì phát hiện Lý Tuyết đã đi làm, cô còn làm cho anh một phần bữa sáng.
Sau khi Bạch Diệc Phi ăn sáng xong thì Bạch Hổ cũng vừa đến, anh ta còn mang theo một chiếc di động mới.
Vừa lắp sim vào xong thì điện thoại đã hiện lên cuộc gọi đến.
Bạch Diệc Phi nhìn, là Lâm Cuồng.
Lâm Cuồng gọi điện đến làm gì?
“Anh Bạch, xảy ra chuyện rồi!”, giọng nói của Lâm Cuồng rất hoảng loạn, mang theo vẻ lo âu và sốt ruột.
Bạch Diệc Phi lập tức nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi lập tức giật mình, anh đứng thẳng lên: “Cậu nói cái gì?”
Lâm Cuồng lại nói lại một lần nữa, sau đó lo lắng nói: “Bây giờ người nhà họ Tùng và nhà họ Diệp đều chuẩn bị đến giết anh. Tốt nhất anh nhanh chóng trốn đi, nếu bọn họ mà tìm đến nơi thì anh nhất định sẽ chết đó!”
“Có chuyện gì xảy ra? Sao Lương Minh Nguyệt lại chết?”, sau khi nghe thấy tin tức này thì đầu Bạch Diệc Phi đã loạn thành một mớ.
Có Lương Minh Nguyệt chống lưng nên nhà họ Tùng và họ Diệp mới không đụng vào anh, nhưng nếu Lương Minh Nguyệt chết rồi thì chỗ chống lưng này lập tức trở nên vô dụng, liên minh doanh nghiệp thủ đô cũng không còn sức uy hiếp nữa.
Nhưng mà cuộc phẫu thuật lúc trước của Lương Minh Nguyệt rất thành công, chẳng lẽ không phải chết vì bệnh tật, mà là…
Lâm Cuồng trả lời anh: “Lương Minh Nguyệt bị người ta giết chết. Người giết Lương Minh Nguyệt chính là bố của anh, Bạch Vân Đằng".
Bạch Vân Đằng giết?
Nói vớ vẩn!
Bạch Vân Đằng chắc chắn biết lợi hại của chuyện này. Lương Minh Nguyệt vừa chết thì Bạch Diệc Phi không phải sẽ bị cả nhà họ Tùng và nhà họ Diệp đuổi giết sao, chẳng lẽ ông không nghĩ đến chuyện anh sẽ phải chết sao?
Ông ấy làm bố kiểu đó hả?
Trong lòng Bạch Diệc Phi tràn đầy đau đớn, sau đó anh lại hỏi Lâm Cuồng: “Sao ông ấy lại giết Lương Minh Nguyệt?”
“Hình như là xảy ra tranh chấp gì đó. Tình huống cụ thể em cũng không rõ lắm, em cũng vừa mới nhận được tin tức thôi”, Lâm Cuồng trả lời, xong rồi lại nghiêm nghị nói tiếp: “Anh Bạch, lần này em không thể giúp anh rồi".
“Nhà họ Bạch và nhà họ Lâm là liên minh, cũng giống như nhà họ Tùng và nhà họ Diệp. Nhưng mà chuyện lần này nhà họ Lâm bọn em không có cách nào can thiệp vào".
Nhà họ Tùng liên minh với nhà họ Diệp, hai nhà đó thế lực rất lớn. Hơn nữa lần này Bạch Vân Đằng giết Lương Minh Nguyệt, nhất định sẽ bị toàn bộ thành viên trong liên minh doanh nghiệp thủ đô đuổi giết, nhà họ Bạch cũng khó có thể thoát được.
Nhà họ Lâm nhất định sẽ không nhảy vào vũng nước đục này, để bảo vệ chính mình nhà họ Lâm đành phải vạch rõ giới hạn, loại bỏ mối quan hệ liên minh với nhà họ Bạch.