Những người khác nhìn thấy Diệp Ngải thì đều kinh ngạc.
Diệp Ngải khá nổi tiếng ở tỉnh Bắc Hải cũng như thành phố Thiên Bắc, không ít người đã từng gặp cô ta.
Bạch Diệc Phi cười lạnh với Bạch Kiều: “Không biết cô nhận được tin tôi giết Diệp Ngải từ đâu nhưng rõ ràng là tin tức này không đúng”.
“Có vẻ người hợp tác với cô không tận tay giết Diệp Ngải, hoặc là hắn vốn không định hợp tác với cô, chỉ là cho cô vào tròng mà thôi”.
“Hắn giao Diệp ngải cho tôi nhưng không giết cô ta. Lúc đó tôi đoán có người muốn tôi trở mặt với Diệp Hoan nên đã lập tức gửi tin nhắn cho anh ta. Chúng tôi cùng diễn một màn kịch”.
Diệp Hoan gật đầu, tiếp lời Bạch Diệc Phi: “Hơn nữa lúc đó chúng tôi đều đã đoán ra sẽ có người ra tay thúc đẩy chuyện giữa chúng tôi. Quả đúng như vậy, lúc chúng tôi đối đầu với nhau trên đường cao tốc đã có người bắn Bạch Diệc Phi”.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Người nổ súng đã bị chúng tôi bắt rồi, tên gã là Tôn Lượng, người của Lý Chúc, nhưng lại ngấm ngầm theo Bạch Kiều”.
Lúc này, Trần Ngạo Kiều lôi cổ áo một người tiến vào, sau đó ném gã lên chiếc bàn lớn trong phòng họp.
Thật ra Trần Ngạo Kiều lúc đó để Diệp Ngải lái xe đưa Bạch Diệc Phi đến bệnh viện thì đã xác định được vị trí của mục tiêu, vì thế bắt được gã.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Cô liên mồm nói muốn chứng minh mình thông minh hơn đàn ông nhưng bây giờ xem ra, cô thật ngu ngốc!”
“Cô không tra rõ mọi chuyện đã lấy Lý Chúc, lại còn vắt hết óc để tôi và Diệp Hoan trở mặt với nhau, kết quả bản thân lại bị lừa, lẽ nào không phải rất ngu à?”
Bạch Kiều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta không thể tưởng tượng được rằng thế cục mà mình cố gắng bày ra đã sớm bị lật tẩy, lại còn bị lợi dụng để đùa bỡn chính cô ta!
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Kiều vang lên.
“Anh nói gì?”
Sau khi nhận được thoại, Bạch Kiều càng xây xẩm mặt mày.
Điện thoại trong tay rơi xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy.
Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan thấy vậy thì nhìn nhau cười, không cần nói cũng đã hiểu.
Bạch Kiều một lúc sau mới hoàn hồn, trừng Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan mà mắng: “Các người lại nhân cơ hội nuốt mất ba công ty của tôi!”
Bạch Kiều lấy Lý Chúc thì chắc chắn phải có của hồi môn, đó chính là bốn công ty ở thành phố Bắc Hải.
Cô ta đặt toàn bộ tinh thần vào việc đối phó với Diệp Hoan và Bạch Diệc Phi, hoàn toàn không biết hai người này lại ngấm ngầm ra tay với công ty của cô ta.
Cuộc chiến về giá giữa Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan vốn cân bằng với nhau, đối với bọn họ không có tác dụng lắm, nhưng những thủ đoạn này dùng với công ty của Bạch Kiều thì lại có tác dụng rất lớn.
Kết quả giá cổ phiếu của công ty cô ta rớt giá, cổ phần bị mua lại, cuối cùng cả ba công ty đều rơi vào tay Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan.
Đúng như Diệp Hoan nói: tiền mất tật mang.
“Tỉnh Bắc Hải vốn luôn là nơi tập đoàn Diệp Thị tung hoành, chẳng qua tôi quá lơ là, đánh giá thấp Bạch Diệc Phi nên mới khiến anh ta có cơ hội lật lại đứng ngang hàng với tôi. Vì thế tôi thừa nhận Bạch Diệc Phi quả thực rất khá”.
“Nhưng cùng lúc đó, tôi kiểm điểm sâu sắc bản thân, không thể để Bạch Diệc Phi thứ 2 xuất hiện, hơn nữa anh ta cũng có suy nghĩ như vậy”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, coi như đồng ý với cách nói của Diệp Hoan, sau đó cười nói với Bạch Kiều: “Thật ra tôi vốn không muốn xen vào sự phát triển của bất kỳ ai, từ trước đến nay cũng không nghĩ tới sẽ làm lớn đến vậy, nhưng người khác cũng đừng chọc đến tôi, nếu không tôi sẽ không nương tay”.
Mặt Bạch Kiều trắng bệch, ánh mắt cười nhạo của đám người khiến cô ta vô cùng khó chịu. Sự tự tin, tự tôn của cô ta đều bị đánh cho vỡ nát vào thời khắc này.
Cô ta xấu hổ, bối rối không thôi, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Môi Bạch Kiều mấp máy, không biết nên làm thế nào, vì thế cô ta đá Lý Chúc một cước, tức giận nói: “Đồ bỏ đi! Không biết nói chuyện à?”
Lý Chúc sợ hãi, gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, vợ nói gì cũng đúng”.
“Đúng cái đéo gì!”, Bạch Kiều tức đến nổ phổi, véo Lý Chúc, cắn răng nói: “Tôi bảo anh nói chuyện, anh nghe không hiểu hả? Ngu ngốc! Vô dụng!”
Dáng vẻ của gã khiến tất cả mọi người đều rất coi thường. Sợ vợ đến mức này thì hoàn toàn không đáng mặt đàn ông.
Nhưng chính người đàn ông này, gã có tầm nhìn rộng, từ sớm đã khiến mảnh đất của thành phố Hoa Thượng này trở thành của mình.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Lý Chúc, bọn họ cảm thấy gã là một tên hề, một tên đàn ông hèn nhát sợ vợ.
Lý Chúc lúc này cẩn thận nói: “Vợ, anh biết, chuyện vợ trước của anh có liên quan đến mảnh đất này nhưng anh không nói mà thôi”.
“Em không vừa mắt con trai anh, anh sợ nó bị em hành hạ đến chết nên mới đuổi nó ra khỏi nhà. Anh biết như vậy có lỗi với nó nhưng anh không còn cách nào khác, anh không làm gì được nhà họ Bạch”.
“Vì thế anh đã lập một bản di chúc ghi rõ nếu mảnh đất này bị niêm phong, hoặc anh chết thì người kế thừa nó là con trai anh”.
“Em phí hết tâm sức, muốn dùng giá thấp nhất để có được mảnh đất này nhưng vì sao? Vì sao anh phải giúp em, lại khiến con trai anh gặp bất lợi?”
Bạch Kiều cho rằng Lý Chúc sẽ nói đỡ cho cô ta nhưng không ngờ rằng gã vốn không giúp cô ta mà còn chỉ trích cô ta.
Cô ta run rẩy, phẫn nộ trừng Lý Chúc, muốn cho gã một bạt tai.
Nhưng Lý Chúc tóm lấy tay cô ta.
Bạch Kiều lập tức quát: “Đồ vô dụng! Anh muốn làm gì?”
Lý Chúc bất đắc dĩ cười: “Vợ à, từ vô dụng này em đừng dùng bừa bãi”.
“Anh có ý gì?”, Bạch Kiều không hiểu nhưng vẫn tức giận.
Lý Chúc cười khổ: “Từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ sẽ giúp em, không chỉ anh mà ngay cả em họ em cũng vậy, vì thế Diệp Ngải không chết”.
“Đúng thế!”
Lúc này, một người bước ra từ trong đám người, chính là Kinh La.
Bạch Ngạo Kiều thấy vậy thì trừng mắt, không thể tin tưởng nổi mà nhìn Kinh La: “Sao lại như vậy? Tại sao lại thành ra thế này? Chẳng phải Bạch Khiếu muốn Bạch Diệc Phi thân bại danh liệt ư?”
Kinh La cười trả lời: “Thật xin lỗi cô cả, cậu chủ từng nói, chuyện giữa cậu chủ và cậu cả là mâu thuẫn nội bộ trong nhà, mà cô chỉ là chị họ, vì thế cậu chủ nhà chúng tôi vẫn giữ nguyên tắc”.
“Nguyên tắc cái mẹ gì!”, Bạch Kiều đã không để ý đến hình tượng của mình mà hét lên.
Ngay từ đầu tất cả mọi người đều tính kế cô ta.
Bạch Kiều tức giận hét lên: “Được lắm, anh tưởng giao mảnh đất cho con trai anh thì an toàn chắc? Tôi nói cho anh biết, Bạch Diệc Phi và Diệp Hoan sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Anh nên biết, hai năm nữa, giá mảnh đất sẽ tăng lên ít nhất gấp hai, anh cam tâm để liên minh doanh nghiệp quy hoạch ư? Hay là anh muốn giao nó cho Bạch Diệc Phi hay Diệp Hoan?”
Lý Chúc lắc đầu: “Tặng thì không tặng được, mọi người đều là thương nhân, làm gì cũng phải nói đến lợi ích vì thế anh không lo lắng”.
“Anh sẽ khiến lần đấu thầu này dừng lại”.
Bạch Kiều cười lạnh: “Chủ tịch liên minh còn ở đây đấy, anh nói dừng là dừng? Liên minh sẽ không nghe anh!”
Lý Chúc tiếp tục lắc đầu: “Liên minh quả thực không nghe anh nhưng nếu hôm nay tất cả mọi người ở đây đều bị thiêu chết thì lại khác”.
“Cái gì?”, Bạch Kiều cả kinh.
Tất cả mọi người cũng kinh hãi theo.
Lý Chúc mỉm cười nói với đám người: “Mọi người lẽ nào không ngửi được hương hoa nhàn nhạt trong phòng ư?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.
Bạch Kiều trừng mắt nhìn Lý Chúc.
Cô ta kết hôn với gã hoàn toàn vì lợi ích, không có tình cảm gì.
Bạch Kiều cho rằng Lý Chúc là tên vô dụng, một mảnh đất lớn như thế lại để không, không vô dụng thì là gì? Mà cô ta là thiên kim nhà họ Bạch, sao có thể thích loại người như thế?
Vì thế sau khi lấy Lý Chúc, cô ta thường xuyên cười nhạo gã, sai này sai nọ, đến con trai của gã cũng coi thường, cứ đánh mắng tùy tâm trạng.
Nhưng cô ta không ngờ rằng tất cả là Lý Chúc diễn trò cho cô ta xem.
Lúc này, Bạch Kiều cảm thấy toàn cơ thể mất hết sức lực.
Nhưng không chỉ mình cô ta mà tất cả người trong phòng cũng vậy.
Bạch Kiều lập tức nhận ra gì đó, kinh hoảng nói: “Lý Chúc…”
Lý Chúc nhìn cô ta, không hề do dự mà cho một bạt tai.