Một Bước Lên Tiên

Chương 661: Trúng Độc



"Bốp!"

Trong phòng họp vang lên một âm thanh giòn giã.

Bạch Kiều ngồi phịch xuống đất bởi cái tát giáng trời này.

Lý Chúc hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Kiều: "Bạch Kiều, cô coi thường tôi, tôi không quan tâm, nhưng chuyện này có liên quan gì đến vợ tôi?"

Nói xong, Lý Chúc đá một cước vào bắp chân của Bạch Kiều, vẻ mặt gã dần trở nên dữ tợn: "Vợ tôi đã làm gì sai? Con trai tôi cũng làm gì sai? Mẹ kiếp, cô có biết không, đó chính là con trai ruột của tôi! Nó còn chưa đến mười tuổi, đồ đàn bà ác độc!"

Mỗi lần thốt ra một câu, Lý Chúc đều đá một cái vào Bạch Kiều.

"Nhà họ Bạch các cô thì hay rồi, Lý Chúc tôi đúng là không xứng với người có xuất thân cao quý như cô, tôi lúc nào cũng phải ăn nói khép nép để chiều theo ý cô, cô nói cái gì tôi đều đáp ứng, cô muốn mảnh đất này tôi liền cho cô, nhưng cô không thể chà đạp lên giới hạn cuối cùng của tôi!"

"Tôi là một con người, con mẹ nó tôi cũng có giới hạn cuối cùng chứ!"

Bạch Kiều bị Lý Chúc đá đến nỗi toàn thân run rẩy, đau đớn không thôi, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi nhưng cô ta không hề cầu xin, giọng điệu vẫn rất cứng rắn: "Lý Chúc! Anh dám đánh tôi! Anh biết hậu quả của việc làm này không? Thứ vô dụng như anh, mọi người sẽ không tha cho anh đâu!"

Lý Chúc cười nhạt: "Phải không?"

Vừa nói, gã vừa quỳ xuống, một tay bóp cằm của Bạch Kiều, dữ tợn nói: "Các người sẽ bị ngọn lửa vô tình thiêu chết, nhà họ Bạch dựa vào cái gì mà không buông tha cho tôi, các người có làm sao thì liên quan đếch gì tới tôi?"

Bạch Kiều cực kỳ sợ hãi: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Anh không sợ nhà họ Bạch sao? Ngay cả đứa con trai ruột của mình anh cũng không cần nữa sao? Anh... ", Bạch Kiều dường như không thể tin Lý Chúc lại dám động vào cô ta.

Lý Chúc lại vả cho cô ta một cái: "Mẹ kiếp, tôi không muốn sao? Đó là đứa con trai ruột của tôi, nếu tôi giữ nó lại bên mình, nó sẽ bị cô đánh chết!"

"Trước kia ông đây sợ nhà họ Bạch, nhưng vừa nãy tôi nói rõ ràng rồi, ngày hôm nay tất cả các người đều chôn thân trong biển lửa, tên đếch nào biết tôi làm chứ?"

Giờ phút này Bạch Kiều không thể cứng rắn được nữa, trong lòng cô ta chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô biên.

Lời nói của Lý Chúc khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi.

Bọn họ muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng bọn họ phát hiện ra cả người không còn chút sức lực nào, ngay cả đứng lên cũng không nổi.

Bạch Diệc Phi cũng phản ứng lại với lời Lý Chúc vừa nói, ánh mắt của anh nhìn sang chậu cây được xếp thành vòng bày ở giữa bàn họp hội nghị, trong không khí còn có hương hoa thoang thoảng.

"Hoa này có độc!", Bạch Diệc Phi hét lên.

Thấy vậy, Kỳ Kỳ vội vã nhân lúc còn chút sức lực mà bay lên đá đổ chậu cây đó rồi nhổ hết toàn bộ bông hoa.

Lý Chúc cười lớn: "Haha... vô ích thôi, quá muộn rồi".

Bạch Diệc Phi cho là bọn họ sẽ trở mặt, nhưng cuối cùng mục tiêu chân chính mà đối phương muốn nhắm vào lại không phải mình.

Đột nhiên, Bạch Diệc Phi đã sáng tỏ.

Anh nhớ lại những gì Sa Phi Dương gợi ý cho anh ở chợ đồ cổ, mục tiêu ban đầu của ông ta là thanh đoản kiếm kia, nhưng mục tiêu thật sự lại chính là thứ đồ chơi này.

Bạch Diệc Phi nghĩ, chẳng lẽ lúc trước Sa Phi Dương đã đánh hơi ra cái gì sao?

Nếu đã vậy, người này rất có khả năng chính là Sa Phi Dương, nhưng nếu là ông ta thật, vậy người trong ngôi mộ kia là ai đây?

Nhưng bây giờ không có thời gian để nghĩ tới những việc đó, việc quan trọng lúc này là bảo toàn tính mạng.

Bạch Diệc Phi hô lên một tiếng với người của mình: "Đi thôi!"

Lý Chúc nói rồi, bọn họ sẽ bị ngọn lửa vô tình thiêu chết, đồng nghĩa với việc bọn họ phải rời khỏi đây trước khi Lý Chúc phóng hỏa.

Nhưng Bạch Diệc Phi vừa đứng dậy đã ngã xuống ghế, toàn thân không chút sức lực, chóng mặt hoa mắt.

Lại nhìn sang những người đã từng luyện võ, thân thể tương đối cường tráng nên miễn cưỡng khá hơn một chút, còn những người chưa từng luyện qua như Hứa Xương và Diệp Hoan trực tiếp té xỉu.

Sắc mặt của Kỳ Kỳ rất xấu, trên trán toát mồ hôi, rõ ràng cũng bị trúng độc rồi.

Sức lực của cô ta mạnh hơn Bạch Diệc Phi một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao, cô ta đưa tay ra đỡ Bạch Diệc Phi: "Anh sao rồi?"

Bạch Diệc Phi xoa đầu cô ta, anh không nghĩ ngợi nhiều lập tức lấy viên thuốc ra đưa cho Kỳ Kỳ, nói: "Mau nuốt nó đi!"

Cùng lúc đó, Lý Chúc đứng lên, gã nhìn mọi người lần lượt ngã xuống, sau đó cười dữ tợn lấy bật lửa ra.

Sau đó, có người đột nhiên xông vào, không nói hai lời liền bắt đầu đổ xăng vào trong phòng, bọn chúng không chỉ đổ hết lên rèm cửa mà còn đổ lên cả người.

Rất nhiều người đã hôn mê nên căn bản không thể nào phản kháng.

Lý Chúc nhàn nhã thong dong đùa giỡn với chiếc bật lửa, cưỡi khẽ nói: "Nhà họ Bạch với họ Diệp các người không phải rất phách lối sao? Không phải các người cho là ở Bắc Hải không ai dám động đến các người sao? Bây giờ các người tiếp tục phách lối đi nhé!"

"Con mẹ nó, hôm nay lũ các người sẽ chôn thân ở nơi này, sau đó bị thiêu cháy thành tro bụi!"

Nói xong, Lý Chúc cười tàn bạo, sau đó châm bật lửa rồi ném ra ngoài: "Đi chết đi!"

Đúng lúc này.

Kỳ Kỳ lập tức xông tới, bắt lấy chiếc bật lửa ở giữa không trung rồi dập tắt.

Một màn này xảy ra trong nháy mắt, Lý Chúc và đám người của gã còn chưa kịp phản ứng.

Sao có người chưa bất tỉnh?

Nhưng không có chuyện gì to tát, Lý Chúc lạnh nhạt nói: "Anh Kinh, làm phiền anh rồi".

Nói xong, Kinh La từ phía sau lưng Lý Chúc bước ra.

Kỳ Kỳ nhìn Kinh La, lạnh lùng chất vấn: "Đây là ý của Bạch Khiếu sao?"

Kinh La dừng bước chân, có chút kinh ngạc vì Kỳ Kỳ biết Bạch Khiếu, nhưng hắn nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ nhàn nhạt nói: "Cũng không hẳn, đây chỉ là ý của cá nhân tôi".

"Hơn nữa, cô căn bản không phải là đối thủ của tôi, lôi kéo tôi cũng vô ích, bởi vì hôm nay không một ai có thể sống sót ra ngoài!"

Dứt lời, Kinh La động thân một cái liền lao về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ kinh ngạc: Tốc độ nhanh quá!

Dĩ nhiên cô ta đã từng nghe nói đến vệ sĩ Kinh La bên cạnh Bạch Khiếu, nhưng trước giờ chưa từng gặp qua cho nên không biết thực lực thật sự của gã như thế nào.

Nhưng nhìn thấy tốc độ và sức mạnh hiện giờ của gã thì cô đã biết thực lực của gã rất mạnh, điều này làm cho Kỳ Kỳ kinh ngạc.

Vì thế cô ta cực kỳ căng thẳng, dốc toàn bộ tinh lực để đối phó với gã.

Kinh La đã lao tới, con dao cầm tay xoẹt qua tai của Kỳ Kỳ, cô ta nghiêng người né tránh, nhưng vẫn cảm nhận được một trận gió rét.

Động tác của Kỳ Kỳ dường như có chút chậm chạp, có lẽ là bởi vì thuốc giải vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, chưa đạt được trạng thái tốt nhất.

Sau khi tránh được một dao của gã, Kỳ Kỳ lại nhìn thấy trong tay gã đột nhiên xuất hiện một con dao găm, Kinh La quay người cầm dao găm đâm tới.

Kỳ Kỳ bỗng giật mình kinh ngạc, sau đó giơ chân lên đá một cước.

Kinh La thấy vậy cũng ngửa người về phía sau, giơ chân lên đá, trong nháy mắt hai chân đã đụng vào nhau.

"Bùm!"

Hai người đồng loạt lùi về phía sau.

Kỳ Kỳ còn chưa kịp ổn định thân thể, Kinh La đã đột nhiên vọt tới, cô ta căn bản không kịp né tránh nên bị gã đá một cú vào bụng dưới.

"Bịch!"

Kỳ Kỳ trực tiếp bay ra ngoài, sau đó đụng vào tường, cuối cùng ngã trên mặt đất.

Kinh La cầm dao găm trong tay, cười nhạo: "Bản lĩnh không tệ lắm, nhưng trúng độc nên phản ứng chậm hơn nhiều, nếu không tôi có thể đấu với cô".

"Đáng tiếc, tôi phải tiễn cô lên đường rồi".

Nói xong lời này, Kinh La giơ con dao găm trong tay lên.

Ngay khi con dao găm rơi xuống, một giọng nói yếu ớt đột ngột vang lên.

Kinh La vô cùng kinh ngạc, sau đó gã liền cảm thấy chân mình bị ai đó ôm lấy rồi dùng chân tấn công.

"Bịch!"

Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh lặng lẽ nhích tới gần Kinh La, ôm lấy hai chân của gã, cuộn người lại.

Kinh La còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm lấy một chân gã, đè lên người gã tạo thành tư thế khóa.

Xét về thực lực, Bạch Diệc Phi đánh không lại Kỳ kỳ chứ đừng nói là Kinh La, nhưng chỉ cần gã áp sát anh sẽ có cơ hội tìm ra sơ hở.

Bạch Diệc phi mang theo thuốc giải của Phùng Trác, sau khi trúng độc anh lấy ra một viên đưa cho Kỳ Kỳ, bởi vì cô ta võ công cao cường nhất nên đem thuốc giải cho cô ta trước.

Lần này Kỳ Kỳ không do dự mà trực tiếp nuốt luôn rồi đưa thuốc giải còn lại cho Bạch Diệc Phi cùng Trần Ngạo Kiều.

Thuốc giải cũng có tác dụng, ít nhất bây giờ Bạch Diệc Phi đã tỉnh lại rồi.