Một Bước Lên Tiên

Chương 669: Gã Mặt Sẹo



Bạch Diệc Phi không có ý định dừng xe mà vẫn tiếp tục nhấn mạnh chân ga, lái như bay về phía trước.

Long Linh Linh khiếp sợ không thôi: “Sao vậy?”

Cô ta hoàn toàn không hiểu Bạch Diệc Phi đang định làm gì? Nếu không muốn giúp đỡ bọn họ thì thôi, nhưng cũng không nên lấy xe đâm người ta chứ!

Bạch Diệc Phi không trả lời câu hỏi của cô ta, anh chỉ nhíu mày nhìn về phía kính chiếu hậu.

Ngay phía sau bọn là mấy chiếc xe buýt vừa rồi đang nhanh chóng đuổi theo.

Thấy anh như vậy thì Long Linh Linh cũng nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

“Mấy chiếc xe buýt kia không dừng lại sao?”

Lúc này Long Linh Linh mới phản ứng lại được, sau đó cô ta vừa kinh ngạc vừa sùng bái nhìn Bạch Diệc Phi.

Sau khi gấp rút vượt qua mấy chiếc xe thì Bạch Diệc Phi nhìn thấy đằng trước có một khu phục vụ, anh không chút do dự lái xe vào trong, sau đó núp ở đằng sau một chiếc xe tải rồi nhanh chóng tắt đèn, tắt máy.

Ngay sau đó những chiếc xe buýt đuổi theo bọn họ nhanh chóng chạy vụt qua khu phục vụ.

Nhìn thấy vậy thì Bạch Diệc Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Long Linh Linh nghĩ lại mới thấy sợ: “Chuyện này là sao vậy?”

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, anh nói: “Có lẽ là đuổi theo chúng ta".

Thấy hiện tại đã an toàn nên Long Linh Linh lúc này mới để ý đến: “Vừa rồi sao anh lại phát hiện ra vậy?”

Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời: “Xe buýt dừng lại, phụ nữ mang thai dù thế nào cũng phải ngả về phía trong xe, nhưng người phụ nữ mang thai đó lại ngã về phía đường lớn lạnh giá, điều này khiến cho tôi thấy nghi ngờ".

“Sau đó tôi nhìn kỹ người phụ nữ mang thai kia, phát hiện ra người đó đi một đôi giày nam, còn là giày đế cao".

“Còn có một điểm nữa, mặc dù xe buýt có dừng lại, những đèn trên xe vẫn còn sáng, tôi nhìn thấy tất cả những người ngồi trên xe đều là đàn ông trẻ tuổi. Như những gì cô nói, đây là loại xe buýt đường dài, nhất định là phải có cả nam nữ già trẻ mới đúng".

“Còn người đến xin chúng ta giúp đỡ kia lại mặc quần áo rất cao cấp, những người như vậy sao lại chen chúc trên xe buýt làm gì chứ?”

Sau khi nghe xong thì Long Linh Linh rất khiếp sợ, cô ta hoàn toàn bị Bạch Diệc Phi thuyết phục rồi.

Giờ phút này cô ta sâu sắc cảm nhận được không phải mỗi cậu ấm cô chiêu đều có một cuộc sống an nhàn thảnh thơi, giống như Bạch Diệc Phi vậy, anh luôn phải trải qua những ngày tháng khiếp sợ và khó khăn.

Long Linh Linh lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?”

Bạch Diệc Phi nhìn sắc mặt trắng bệch của Long Linh Linh, giờ cô ta đã vô cùng yếu ớt, anh biết rõ cô ta không chịu được giày vò nữa nên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai lại xuất phát".

Long Linh Linh gật đầu: “Được".

Sau đó Bạch Diệc Phi bảo Long Linh Linh đi ngủ trên chiếc giường ở phía sau, còn mình thì giống như Sa Phi Dương, tùy tiện ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ sau khi Long Linh Linh nhắm mắt rồi Bạch Diệc Phi lại mở mắt ra, sau đó anh lấy điện thoại đặt mua vài thứ trên mạng, rồi bỏ điện thoại xuống, rút ra một điếu thuốc, chỉ ngậm trong miệng rồi nhìn Long Linh Linh như có điều suy nghĩ.

Hô hấp của Long Linh Linh đều đều, có lẽ là đã ngủ.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lấy ra một số thứ từ bên ghế ngồi, sau đó thì mở đèn xe lên.

Ngay lúc đèn xe sáng lên, nơi ánh đèn chiếu sáng xuất hiện bóng dáng của mười mấy người.

Những người này có người đứng, có người ngồi xổm, nhưng lúc đèn xe sáng lên bọn họ đều đồng loạt bước về phía xe.

Mỗi người trong đám bọn họ đều cầm vũ khí trên tay.

Bạch Diệc Phi xuống xe, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dùng một tấm vải buộc một thanh đao vào tay phải.

Anh cũng không có vẻ gì là bối rối, còn rất ung dung đốt điếu thuốc trong miệng mình lên, sau đó nhả ra một hơi, nói với những người đang tiến về phía anh: “Đánh nhau với người làm ăn thì tôi cũng đã đánh rồi, nhưng mà đánh nhau giết người bằng dao kiếm thì đây cũng là lần đầu tiên".

Chiếc xe buýt chạy qua không bao lâu thì đã có người từ đường cao tốc chậm rãi đi vào khu phục vụ. Bọn họ chia thành nhiều đợt tiến vào, nhìn có vẻ rất tự nhiên.

Nhưng chỗ này là đường cao tốc, đi đường này đến khu phục vụ, thế này là đang đánh giá thấp sự thông minh của anh à?

Bây giờ thì có thể xác định những người này quả thật là nhằm vào Bạch Diệc Phi.

Những người này chắc hẳn là đã canh giữ ở khu phục vụ này lâu rồi, khi nhận được tin báo từ xe buýt thì lập tức tiến hành điều tra trong khu phục vụ.

Lần này bọn họ xuất hiện không có nhiều người biết, Bạch Diệc Phi cũng không nói cho Diệp Hoan và Hứa Xương biết. Nói cách khác bọn chúng có nội ứng.

Vậy thì dọc theo con đường này nhất định có vô số chốt chặn, vì vậy trốn tránh cũng vô ích.

Tên cầm đầu đã vung mã tấu lên chém về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi vung tay lên, dùng đao đỡ lấy, sức lực của Bạch Diệc Phi còn lớn hơn so với người kia, cộng thêm việc buộc vải nên anh cầm thanh đao rất ổn, người kia cầm không vững nên đã rơi mất đao xuống.

“Phập!”

Bạch Diệc Phi đâm thẳng vào bụng của tên đó.

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vì đang ở bên trong khu phục vụ tối tăm nên nghe rất vang dội.

Bạch Diệc Phi đá hắn ta một cú, sau đó tiếp tục với người thứ hai xông lên, anh chém một đao chặt đứt cánh tay của người đó.

“Á!”

Bạch Diệc Phi rất ít khi dùng đao, vậy nên chẳng dùng chiêu thức gì cả, toàn bộ những nhát chém đều rất tùy ý.

Không giống với Từ Lãng, thanh đao Từ Lượng của anh ta có nhiều cách dùng, Bạch Diệc Phi so ra vẫn kém hơn.

Vậy nên hiện tại cách Bạch Diệc Phi dùng đao chém người, động tác thể hiện ra có hơi trúc trắc, nhưng Bạch Diệc Phi lại cảm thấy đao là một loại vũ khí rất tốt, chém lên người sẽ khiến người ta mất đi sức chiến đấu rất nhanh.

Cho dù anh có chém xuống chỗ trí mạng hay không thì người bị chém cơ bản đều đã mất đi sức chiến đấu, đứng dậy không nổi.

Nhưng mà những người xông lên trước tiên đều không phải cao thủ, vì thế Bạch Diệc Phi cũng không nhất quyết phải chém ngã bọn họ.

Mà đúng lúc này anh đột nhiên bị một tia sáng chiếu vào mắt.

Bạch Diệc Phi lại chém thêm được một người ngã xuống, cùng lúc đó một thanh đao mang theo gió mạnh lao về phía anh.

Bạch Diệc Phi lập tức giật mình, anh nhanh chóng lùi lại, sau đó dùng đao chém về phía đối phương.

Nhưng tốc độ của anh hơi chậm một chút, cánh tay trái bị thanh đao chém vào, còn thanh đao của anh thì đối phương lại nhẹ nhàng tránh được.

Sau đó mấy người chớp lấy cơ hội, đồng thời cầm đao chém sang.

Dưới tình huống cấp bách Bạch Diệc Phi không hề lùi lại mà mạnh mẽ vọt vào đám người, anh ôm lấy eo một người rồi khom lưng chém một nhát, người đó ngã đập đầu xuống đất, trực tiếp ngất đi.

Bạch Diệc Phi lăn một vòng, tránh thoát thanh đao của mấy người khác, lúc đứng dậy đã dùng đao chém thêm mấy nhát nữa.

Lúc này tên cao thủ kia cũng cầm đao chém tới.

Bây giờ Bạch Diệc Phi bị mấy người vây chặt, anh có muốn quay người cũng đã không kịp nữa, thế nên đành cắn răng xông về phía trước, bổ nhào về phía một người trước mặt, cùng lúc đó sau lưng anh bị rạch một nhát.

Nếu như những người này chỉ là người bình thường, thì Bạch Diệc Phi đánh nhau cùng với bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng trong đám này lại có một cao thủ, là một cao thủ dùng đao giống như Từ Lãng, thế nên Bạch Diệc Phi có chút không chống đỡ nổi.

Bạch Diệc Phi nhân cơ hội nhìn rõ tên cao thủ kia, trên mặt gã có một vết sẹo, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, không cao cũng không thấp, trong tay cầm một thanh đao cong cong giống Từ Lãng.

Bạch Diệc Phi lập tức biết đây chính là một sát thủ chuyên nghiệp.

Người kia nhìn Bạch Diệc Phi, lạnh lùng cất giọng: “Bạch Diệc Phi, hôm nay mày nhất định phải chết!”

Lúc này bên trong khu phục vụ lại có hơn hai mươi người đàn ông cầm dao xông ra, bọn họ xông đến vây quanh Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi dùng vũ khí không thông thạo, vậy nên đối đầu với những người cầm vũ khí thế này rõ ràng là không chiếm được lợi thế.

Sau khi chém ngã thêm một người nữa thì anh dựa lưng vào xe tải, như thế sẽ khiến sau lưng an toàn hơn.

Bây giờ trên người anh đã có thêm hai nhát đao, đều không phải chỗ trí mạng, nhưng mà tình huống bây giờ không lạc quan cho lắm, nếu còn tiếp tục như này chỉ sợ anh sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.

Cửa chiếc xe bên cạnh xe tải đột nhiên mở ra.

Tầm mắt mọi người đều bị thu hút qua đó.

Sa Phi Dương bình tĩnh bước ra từ trong xe, còn duỗi lưng ra vẻ mệt mỏi, từ từ đi về phía Bạch Diệc Phi.

Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn Sa Phi Dương.

Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn không thể nào bình tĩnh được, nhưng mà Sa Phi Dương lại bình tĩnh như vậy. Thế nên tất cả mọi người đều coi trọng ông ta, không thể không cảnh giác được.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh tượng này thì mạnh mẽ thở phào một hơi.

Nếu như ông ta chưa tỉnh thì không chừng hôm nay anh thật sự sẽ chết ở đây.

Sa Phi Dương đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, bên cạnh chân anh là một người bị anh chém ngã, trên mặt đất còn có một thanh đao, ông ta nhặt lên rồi cười nói: “Dùng đao ấy à, sẽ cho cậu biết thế nào là dùng đao đúng cách".

Bạch Diệc Phi thấy thế thì vô cùng mừng rỡ: “Xin tiền bối dạy bảo".

Sa Phi Dương mỉm cười: "Vậy thì nhìn xem".

Nói xong thì Sa Phi Dương giơ đao lên, rồi đi về phía người đàn ông mặt sẹo kia.