Một Bước Lên Tiên

Chương 670: Say Rượu Nhầm Phòng



Thấy thế thì người đàn ông khinh thường cười lạnh một tiếng: "Mẹ nó, đừng có giả bộ nữa, bên người Bạch Diệc Phi ngoại trừ Từ Lãng ra thì không còn cao thủ nào khác biết dùng đao cả".

"Lên cho tao, chém chết bọn nó!", người đàn ông kia nói với đám anh em bên cạnh.

Bạch Diệc Phi nghe xong lời nói của người này thì trong lòng thầm suy nghĩ.

Người đàn ông này không biết đến sự tồn tại của Sa Phi Dương, nói cách khác Đạo Trưởng cũng không biết đến sự tồn tại của Sa Phi Dương.

Nếu thế A Vũ cũng không phải bị Đạo Trưởng cứu ra rồi giết chết, nếu không thì A Vũ nhất định sẽ nói với Đạo Trưởng về chuyện liên quan tới Sa Phi Dương.

Vậy xem ra bí mật về số vàng kia cũng chưa bị tiết lộ ra ngoài.

Nhưng người cứu A Vũ rồi lại giết chết gã là ai được chứ?

Đang suy nghĩ thì Bạch Diệc Phi đột nhiên trợn trừng mắt, giống như bị chấn động.

Bởi vì Sa Phi Dương đã ra tay.

Sa Phi Dương tùy ý đi lại trong đám người, giống như ông ta muốn đi tới chỗ nào thì đi tới chỗ đó vậy. Những người ở bên cạnh ông ta đều bị chém trúng.

Nhìn bộ dạng thong dong nhàn nhã của ông ta cứ như là đã biết được động tác tiếp theo của những người này vậy, vì thế ông ta đã sớm để đao ở chỗ đó, chờ bọn họ lao tới rồi chém chết.

Một phút đồng hồ sau, Sa Phi Dương đã đi được khoảng mười mét, cùng lúc đó cũng có bảy tám người ngã xuống. Còn trên mặt Sa Phi Dương vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên, thậm chí mới chỉ dùng có một tay.

Thấy cảnh tượng như vậy thì người đàn ông mặt sẹo lập tức trợn tròn mắt.

Chỉ chốc lát sau đã không người nào dám đến gần Sa Phi Dương nữa.

Những gì Sa Phi Dương biểu hiện ra thật sự quá mức kinh hoàng, rõ ràng cảm thấy động tác của ông ta rất chậm, nhưng lại không tránh được.

Người đàn ông mặt sẹo không tin Sa Phi Dương lại lợi hại như vậy, vì thế gã cầm đao của mình lao đến, dùng tốc độ cực nhanh bổ về phía Sa Phi Dương.

Nhưng đao của người đàn ông này còn chưa tới gần người Sa Phi Dương thì đao của Sa Phi Dương đã chạm đến cổ tay gã.

Người đàn ông mặt sẹo lập tức thay đổi sắc mặt, vội vã thu tay về.

Một đòn này gã đã dùng rất nhiều sức, vậy mà còn có thể thu chiêu lại thì cũng coi như là một cao thủ rồi.

Nhưng đáng tiếc, bởi vì gã thu đao lại nên đã để lộ ra rất nhiều sơ hở.

Đao của Sa Phi Dương trực tiếp chạm vào cổ gã.

Người đàn ông mặt sẹo không nhúc nhích mà đứng ngay tại chỗ, hai mắt gã trừng lớn, bộ dáng không thể tin được.

Thật ra gã đã chết rồi.

Sa Phi Dương tiếp tục đi về phía trước.

Những người còn lại thấy thế đều quay người bỏ chạy cả.

Tất cả mọi người bắt đầu chạy tán loạn bốn phía, chỉ chốc lát sau đã không còn một ai.

Sa Phi Dương vứt đao trong tay xuống, sau đó đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi hỏi: "Cậu có sao không?"

Lúc này Bạch Diệc Phi mới hoàn hồn, trong mắt anh tràn đầy khiếp sợ và kính nể. Anh nhìn Sa Phi Dương, anh muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể khẽ lắc đầu.

Vết thương của anh cũng không nặng, nhưng mà miệng vết thương lại bị rách ra.

Bạch Diệc Phi nhìn đám người ngã trên mặt đất, khắp nơi đều là máu tươi, anh không khỏi hít sâu một hơi, tỉnh táo nói: "Chúng ta đi thôi!"

Bọn họ lập tức lên xe, rồi rời khỏi khu phục vụ.

Toàn bộ quá trình Long Linh Linh đều không tỉnh lại, cô ta hoàn toàn không biết bọn họ vừa mới trải qua một trận đánh chém đẫm máu.

Bạch Diệc Phi cũng không sợ những người đó tới chặn đánh bọn họ, dù sao đã có Sa Phi Dương ở đây rồi. Nhưng mà ở đây lại có người chết, thế nên cũng không thể ở lâu, nếu không sẽ gặp phiền toái.

Anh lái xe chạy ra đường cao tốc, anh nhìn thoáng qua bản đồ, nơi này là huyện lẻ, nằm giữa thành phố Thiên Bắc và thủ đô.

Ngưu Vọng đã nói tuy không tìm được nguyên nhân khiến Long Linh Linh phát sốt, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần đến bệnh viện truyền nước biển thì có thể hạ sốt, cũng không còn cách nào khác nữa.

Bởi vậy anh không đi bệnh viện ở chỗ này mà lại đi tìm một khách sạn, định ngủ ở khách sạn một đêm trước đã.

Hiện tại trạng thái của Long Linh Linh không được tốt lắm, không thích hợp ngồi lâu trên xe.

Đi đến quầy tiếp tân của khách sạn, Bạch Diệc Phi thuê hai căn phòng. Vì Long Linh Linh vẫn còn ngủ say nên Bạch Diệc Phi đành cõng cô ta lên lưng. Cô gái ở quầy tiếp tân dùng ánh mắt khác thường nhìn họ, có lẽ tưởng bọn họ là người nhặt xác.

Bạch Diệc Phi cũng không thèm để ý đến, anh cõng Long Linh Linh lên lầu.

Sa Phi Dương một mình một phòng, Bạch Diệc Phi thì ở cùng với Long Linh Linh. Long Linh Linh như vậy thì phải có người ở bên cạnh chăm sóc.

Bạch Diệc Phi đặt Long Linh Linh lên giường, sau đó đắp kín chăn cho cô ta, cuối cùng mới đi vào buồng vệ sinh để xử lý vết thương của mình.

Lúc xử lý miệng vết thương thì trong đầu anh hiện lên cảnh Sa Phi Dương dùng đao lúc nãy, quả thật là quá mức rung động.

"Nếu có cơ hội nhất định phải tìm ông ta để học hỏi", Bạch Diệc Phi âm thầm nghĩ.

Sa Phi Dương là người tốt hay người xấu thì cũng không còn quan trọng, chỉ cần có ông ta bên người thì muốn giết anh là chuyện gần như không thể.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương thì anh đi ra ngoài nhìn Long Linh Linh, anh dùng tay sờ lên trán cô ta, vẫn sốt cao không giảm.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài: "Thuốc hạ sốt cũng dùng hết rồi!"

Sau đó anh ngồi trên ghế salon, dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm cách hạ nhiệt độ.

"Dùng rượu cồn lau toàn thân..."

"Lau toàn thân?"

Bạch Diệc Phi sững sờ chốc lát.

Việc này nhất định không phù hợp rồi! Cô ta cũng không phải là Lý Tuyết, nên không thể tùy tiện như thế được, Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Còn có những cách khác!"

Anh tiếp tục nhìn xuống, thấy có thể dùng rượu lau lòng bàn tay lòng bàn chân, Bạch Diệc Phi cảm thấy có thể miễn cưỡng làm cái này được, thế nên anh gọi điện cho quầy tiếp tân, muốn lấy một chai rượu vang đỏ.

Bạch Diệc Phi cầm chai rượu đặt trên đầu giường, anh cẩn thận vén chăn lên một chút thì nhìn thấy một đôi chân mặc quần tất.

Bạch Diệc Phi: "..."

Nhất định là không thể cởi ra được, nếu mà cởi ra thì không thể nào giải thích nổi rồi.

Vì vậy Bạch Diệc Phi đành cắn răng trực tiếp xé rách tất ở lòng bàn chân cô ta.

"Roẹt!"

Tất chân đã rách ra.

Bạch Diệc Phi thấy cảnh này thì tim vô thức đập rộn lên, anh nuốt một ngụm nước bọt.

Chắc chắn bất cứ người đàn ông nào gặp cảnh này thì đều có phản ứng như thế, đặc biệt là chuyện xé tất chân.

Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy mình rất hèn mọn và bỉ ổi, anh vội vàng lắc đầu: "Chữa bệnh quan trọng hơn, chữa bệnh quan trọng hơn".

Sau đó anh cầm bàn chân nhỏ của Long Linh Linh, đang định dùng rượu chà lau thì kết quả lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

"Rầm, rầm, rầm".

Bạch Diệc Phi bị dọa giật mình, anh nhanh chóng buông chân Long Linh Linh xuống.

Không biết vì sao mà Bạch Diệc Phi đột nhiên có chút chột dạ, anh thấy Long Linh Linh vẫn còn chưa tỉnh thì mới chạy ra mở cửa: "Ai vậy?"

Cửa bị mở ra, có một cô gái dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh xắn, ăn mặc rất đẹp xuất hiện trước mặt Bạch Diệc Phi.

Cô ta cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, lúc này đang uể oải đứng tựa ở bên cạnh cửa.

Cửa vừa mở ra thì cô ta lập tức đẩy Bạch Diệc Phi ra rồi vào trong phòng.

Bạch Diệc Phi ngơ ngác một lát, sau đó mới hỏi: "Cô là ai? Có phải đi nhầm phòng rồi không?"

Cô gái kia không trả lời câu hỏi của anh, sau khi vào phòng thì quăng túi sách lên ghế salon, rồi lại cởi áo khoác, đến giầy cũng dùng chân đạp rơi ra.

Cô gái đi đứng không vững vào trong phòng, vừa đi vừa cởi quần áo ra.

Bạch Diệc Phi lập tức trợn tròn mắt.

Lúc này trong hành lang có tiếng bước chân truyền đến, Bạch Diệc Phi lập tức hoàn hồn đóng cửa kỹ lại.

Sau đó quay lại tìm cô gái kia, anh cầm lấy tay cô ta: "Rốt cuộc thì cô là ai hả?"

Trên người cô gái kia chỉ còn lại nội y bên trong, cô ta lảo đảo nhìn thoáng qua Bạch Diệc Phi rồi nấc lên một cái: "Anh là ai vậy?"

Bạch Diệc Phi nghẹn uất, anh lập tức quát: "Con mẹ nó đây là phòng của tôi, cô không nói lời nào đã xông vào, bây giờ còn hỏi tôi là ai à?"

Cô gái kia lại nấc lên một cái, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Bạch Diệc Phi đoán chắc là uống quá nhiều rượu nên đã đi nhầm phòng rồi.

Vì vậy Bạch Diệc Phi quơ quơ tay trước mặt cô ta: "Người đẹp này, phòng của cô ở đâu vậy? Tôi đưa cô về được không?"

Vừa dứt lời thì cô gái kia đã trực tiếp ngã vào người của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lập tức ngơ ngác.