Những người thấy cảnh này thì đều vô thức rùng mình một cái.
Đúng lúc ấy cửa bị đẩy ra, rất nhiều người xông vào, sau đó một tên bảo vệ chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi hét lớn: "Mau dừng tay lại!"
Những người này đều là bảo vệ của câu lạc bộ, người vừa nói kia là đội trưởng đội bảo vệ, nhìn dáng vẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt hung dữ.
Ông chủ câu lạc bộ và cô lễ tân xinh đẹp vừa rồi thì đứng phía sau.
Bọn họ thấy gã họ Cao bị Bạch Diệc Phi đánh cho mặt mày đang chảy đầy máu, cả người run rẩy, thì sắc mặt ông chủ và nhân viên bảo vệ đều trở nên khó coi.
Câu lạc bộ vừa mới khai trương, chuyện bọn họ không mong xảy ra nhất chính là chuyện này.
Bây giờ người bị đánh lại là người nhà họ Cao, câu lạc bộ không thể đắc tội được.
Nhưng anh chàng đánh người kia trông rất bình thường, nhìn qua thì cũng không phải đao to búa lớn gì, có thể đắc tội được.
"Mau bỏ chân chó của mày ra!"
"Thả khách quý của chúng tao ra!"
Tên đội trưởng đội đội bảo vệ là người biết xem thời thế, nên bây giờ gã tỏ vẻ nịnh nọt tên họ Cao kia, còn thái độ đối với Bạch Diệc Phi thì không được tốt như vậy.
Đám ông chủ khác thấy bảo vệ vào thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Bạch Diệc Phi thật sự rất đáng sợ, khiến bọn họ đều vô thức sợ hãi.
Nhưng bây giờ có bảo vệ rồi thì bọn họ lập tức lấy lại khí thế.
"Mau buông anh ấy ra, anh ấy là người nhà họ Cao đấy!"
"Tao cảnh cáo mày lần cuối, nếu mày không buông anh ấy ra thì mày chết chắc!"
"Bảo vệ đâu mau bắt hắn ta lại đi!"
"Đúng, mau bắt hắn ta lại, bọn tôi đều là bạn của anh Cao, bọn tôi sẽ nói giúp câu lạc bộ của mấy người, nhà họ Cao sẽ không trách tội mấy người đâu".
Tên bảo vệ nghe vậy thì mắt lập tức sáng rực lên.
Bình thường không ai lại muốn gặp chuyện gây sự cả, dù sao bọn họ mở cửa cũng là để làm ăn, nếu đắc tội với những nhân vật lớn kia thì câu lạc bộ này đừng hy vọng sẽ được mở cửa tiếp.
Bây giờ những người đó có thể đảm bảo nhà họ Cao không trách tội câu lạc bộ, thế nên bọn họ đương nhiên rất vui.
Lúc này có người dùng cùi chỏ chọc Châu Lâm một cái, thấy sắc mặt anh ta trắng bệch, nãy giờ vẫn không lên tiếng thì nghi ngờ hỏi: "Anh Châu, anh sao thế? Sao không nói gì? Anh còn nhát hơn chúng tôi sao?"
Châu Lâm còn chưa kịp nói gì thì đã bị người kia đẩy lên, vì anh ta là người duy nhất trong bọn họ có chút võ công.
Nhưng mặt Châu Lâm xám như tro, trong lòng còn muốn đánh người vừa đẩy anh ta lên một trận.
Con mẹ nó, người trước mặt là Bạch Diệc Phi đấy!
Châu Lâm nhớ lại hình ảnh đêm hôm đó Bạch Diệc Phi đánh nhau với hai tên cao thủ cấp hai thì không khỏi rùng mình một cái, sau đó lại nhớ đến trong bốn gia tộc lớn có nhà họ Bạch và nhà họ Lâm đều đang giúp anh, Châu Lâm không chút suy nghĩ lập tức nghiêng về phía Bạch Diệc Phi.
Vì vậy Châu Lâm chỉ tên đội trưởng đội bảo vệ rồi nói: "Tôi là người nhà họ Châu, mấy người không được phép động vào anh ấy!"
Mọi người nghe vậy thì đều trợn tròn mắt.
Lúc này Phương Nhiên cũng đứng dậy nói: "Người đàn ông này đánh anh ấy trước, tôi có thể làm chứng".
Mấy ông chủ kia đều nhìn về phía Châu Lâm, ai cũng trừng mắt với anh ta: "Anh sao vậy? Con mẹ nó có phải sợ quá nên bị ngu rồi không?"
Người đại diện của Phương Nhiên cũng cảnh cáo Phương Nhiên: "Cô để tôi yên một chút đi, đừng gây chuyện nữa!"
Mấy người này tranh cãi nội bộ khiến cho mặt mấy tên bảo vệ tràn đầy ngơ ngác.
"Bốp!"
Đúng lúc ấy lại vang lên một tiếng động lớn.
Bạch Diệc Phi lại đạp gã họ Cao một phát nữa.
"Bụp!"
Cú đạp này khiến đầu người đàn ông thủng một lỗ giống như quả dưa hấu bị đập nát, máu văng khắp nơi, nhìn rất kinh khủng.
Gã họ Cao kia đã chết.
Bạch Diệc Phi cũng không định vì lời nói của bọn họ mà thay đổi ý định giết gã họ Cao này, nên lúc bọn họ đang cãi nhau anh đã không chút do dự đạp một cú giết chết gã ta.
Lúc này cả không gian chợt yên tĩnh lại, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mọi người đều nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt khiếp sợ, tràn đầy vẻ khó tin.
Sợ rằng chỉ có Lưu Hiểu Anh là khá bình tĩnh.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người một lượt, sau đó thờ ơ nói: "Vừa rồi tao cũng đã nói rồi, bốn gia tộc lớn và Đạo Trưởng tao còn không quan tâm, nói gì tới một nhà họ Cao chứ?"
Nếu gã họ Cao này chỉ mắng mỏ hay đánh người một tí thôi, thì Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm nhiều, gã ta cũng sẽ không phải chết.
Nhưng hết lần này tới lần khác gã ta lại mắng em gái Bạch Diệc Phi.
Mặc dù không nói ra, nhưng câu nói kia thật sự đã đâm vào tim Bạch Diệc Phi.
Em gái Bạch Diệc Phi vừa mất, anh còn chưa nguôi ngoai, nên có người nói như vậy chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn được.
"Tao không nói gì không có nghĩa là tao sợ chúng mày".
"Tao không muốn gây chuyện, cũng không có nghĩa là tao sợ gây chuyện".
"Tao không thích giết người, không có nghĩa là tao sẽ không giết người".
Bạch Diệc Phi nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi lạnh lùng nói: "Đám chúng mày có thể đi báo cho nhà họ Cao rằng tao đang ở đây".
"Bên câu lạc bộ cũng không cần lo lắng, chuyện ngày hôm nay sẽ không liên lụy đến bên câu lạc bộ".
"Chờ người nhà họ Cao đến, tao sẽ cho bọn họ một câu trả lời, hoặc bọn họ cho tao một câu trả lời!"
Mọi người nghe vậy thì đều câm như hến.
Trước mặt bọn họ là kẻ giết người, nên tất nhiên chả ai dám nhiều lời, nhỡ làm kẻ đó không vui thì người bị giết tiếp theo là bọn họ mất?
Đúng lúc không ai dám mở lời thì tên đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói: "Mày cho rằng nói vậy là có thể giải quyết mọi chuyện sao?"
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, cau mày nhìn sang.
Lúc này anh không nhìn được ra tên đội trưởng này là cao thủ cấp mấy, nhưng cũng biết người này có võ công.
Vì vậy Bạch Diệc Phi thờ ơ hỏi: "Vậy mày nói xem phải giải quyết thế nào?"
"Mày giết người thì đương nhiên mày phải chịu trách nhiệm, nhưng trước mắt câu lạc bộ chúng tao cũng phải ăn nói với nhà họ Cao một tiếng", tên đội trưởng đội bảo vệ nói.
Bạch Diệc Phi nhìn gã rồi hỏi: "Cho nên?"
Tên đội trưởng xua tay một cái, nói với mấy tên bảo vệ phía sau: "Trói hắn ta lại, chờ người nhà họ Cao đến xử lý".
Tên đội trưởng nghĩ rằng xử lý như vậy dường như cũng không sai, ít nhất có thể chứng minh trong chuyện này câu lạc bộ nghiêng về phía nhà họ Cao, đến lúc đó nhà họ Cao sẽ không trách tội câu lạc bộ.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại lắc đầu nói: "Không cần".
Tên đội trưởng cười nhạt, gã lại xua tay: "Mày không có quyền quyết định!"
Sau đó mười tên bảo vệ phía sau tay cầm gậy xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy tình hình này thì bất đắc dĩ nhún vai một cái: "Đây là chúng mày đang ép tao đấy".
Sau đó anh cũng xông lên, một đấm xử lý một tên.
Tất cả những tên bảo vệ đến gần Bạch Diệc Phi đều bị anh đá bay ra, hoặc đánh ngã xuống đất.
Chưa đầy một phút Bạch Diệc Phi đã đánh ngã bảy tám tên bảo vệ.
Những tên khác thấy vậy thì cũng luống cuống, vì bọn họ không ngờ rằng Bạch Diệc Phi lại lợi hại như vậy.
Tên đội trưởng thấy tình hình này thì ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi, võ công Bạch Diệc Phi không tệ, nếu tiếp tục thì sợ rằng tất cả bảo vệ sẽ bị anh đánh ngã mất.
Thế nên gã cũng cầm gậy bảo vệ của mình xông lên.
Nhưng theo cách phân chia cấp bậc thì tên đội trưởng này là cao thủ cấp bốn cao cấp, mà Bạch Diệc Phi là cấp ba trung cấp, hai người kém nhau hai cấp.
Cho nên tên đội trưởng không phải đối thủ của Bạch Diệc Phi.
Lúc gã xông đến thì Bạch Diệc Phi lập tức né người, đồng thời bắt được gã.