Một Bước Lên Tiên

Chương 727: Đánh Chết Nó Cho Tao



Gã định thu tay của mình về nhưng sức của Bạch Diệc Phi lớn hơn gã tưởng tượng nên lúc này không nhúc nhích nổi.

Đúng lúc này, bên ngoài câu lạc bộ có rất nhiều xe lái đến. Đội trưởng bảo vệ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa hay có thể lấy Bạch Diệc Phi làm cái cớ.

Vì vậy, bảo vệ cắn răng nói với Bạch Diệc Phi: “Người của nhà họ Cao đến rồi, còn không mau buông tay ra”.

Thật ra Bạch Diệc Phi cũng không muốn đối phó với đám người này, dù sao thì họ cũng chỉ làm thuê cho người khác thôi, tất nhiên cũng chỉ ỷ thế ức hiếp người khác.

Không bao lâu có một nhóm người tiến vào, đoán chừng phải hơn hai mươi người. Hơn nữa, đám người này vừa nhìn đã biết là có thực lực rồi.

Kẻ đi lên đầu tiên là người đàn ông thoạt nhìn tầm hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hung dữ.

Nhóm người này trực tiếp xông vào phòng, kẻ dẫn đầu bước vào quát lớn với mọi người: “Mẹ kiếp, là kẻ nào, bước ra đây cho tao xem?”

Sau đó mọi người cũng nhìn thấy người đàn ông nhà họ Cao đang nằm trên đất. Vết máu đó rõ ràng là xảy ra chưa bao lâu, vậy mà người đàn ông đó đã chết rồi.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm người kia đều trợn to mắt, kẻ nào kẻ nấy đều kinh hãi hít một hơi lạnh.

“Kẻ nào làm?”, người đàn ông dẫn đầu quát lớn, hỏi.

Thật ra họ chỉ nhìn một cái chứ căn bản không biết người đàn ông đó là ai.

Bởi vì là ai thì đều không quan trọng, chỉ cần người này là người nhà họ Cao, người nhà họ Cao bị đánh chết thì kẻ gây ra đều phải trả giá.

Cùng với tiếng quát lớn đó, đám người mà người đàn ông đó dẫn đến đều rút vũ khí từ ngực ra. Ai nấy đều lộ biểu cảm phẫn nộ, với dáng vẻ đều muốn báo thù cho người đã chết của nhà họ Cao.

Đám bạn bè người nhà họ Cao đều chạy lại, chỉ e người của nhà họ Cao sẽ hiểu lầm bọn họ nên nói với người đàn ông dẫn đầu: “Bác Cao! Chúng cháu đều là bạn của anh Cao”.

“Đúng ạ! Là cháu gọi điện thoại cho bác đấy”.

“Chúng cháu đều là bạn của anh Cao”.

Lúc này chủ quản của câu lạc bộ nhìn thấy tình hình trước mắt thì chạy đến trước mặt người đàn ông đó rồi chỉ vào Bạch Diệc Phi, nói: “Chính là hắn”.

“Ông nhìn xem, hắn không những đánh người nhà ông mà còn đánh bị thương bảo vệ của câu lạc bộ chúng tôi nữa”, lời nói này dường như đổ hết trách nhiệm cho người khác, vừa hay có thể bày tỏ thái độ câu lạc bộ của họ đứng về phía nhà họ Cao.

Sau khi chủ quản chỉ về phía Bạch Diệc Phi thì người đàn ông đó cũng thuận hướng tay chỉ mà nhìn lại. Nhưng vừa nhìn thì hắn ta bị hù dọa suýt nữa quỳ sụp xuống.

Người đàn ông này tên là Cao Trập, là em ruột của gia chủ nhà họ Cao, vì vậy tất nhiên cũng có địa vị và quyền phát ngôn nhất định trong nhà họ Cao.

Tối hôm Đạo Trưởng kêu gọi mười gia tộc lớn bao vây tập kích Bạch Diệc Phi, ngoài nhà họ Hồ và nhà họ Chu thì các gia tộc khác đều đến cả, gia tộc nào cũng cử người đến tham gia.

Nhà họ Châu là Châu Lâm, còn nhà họ Cao chính là Cao Trập. Hắn ta không phải là Châu Lâm, vì Châu Lâm không nhận ra Bạch Diệc Phi ngay nhưng Cao Trập nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nhận ra luôn, vì vậy lúc này mới đờ người ra.

Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, hắn ta theo bản năng mà thân người run rẩy, hai chân mềm nhũn ra.

Mẹ kiếp! Đây là người mà đến Đạo Trưởng cũng không dám liều mạng, kẻ nào lại không có mắt đi gây gổ vào không biết?

Lúc này, người của nhà họ Thạch đứng ra nói với kiểu lấy lòng: “Bác Cao! Là cháu, Tiểu Thạch đây. Ban nãy cháu gọi điện thoại cho bác đấy”. Hắn không biết Bạch Diệc Phi là ai nên theo như hắn thấy, người nhà họ Cao đến rồi thì Bạch Diệc Phi không chạy thoát được.

Nhà họ Cao là một trong mười gia tộc lớn, chỉ xếp sau bốn gia tộc lớn mà thôi. Có cùng suy nghĩ đó không chỉ có mỗi hắn mà còn có những người không quen biết Bạch Diệc Phi và còn có cả chủ quản của câu lạc bộ nữa.

Chủ quản của câu lạc bộ cũng rất biết cách sinh tồn, bên nào mạnh thì lại nghiêng về bên đó.

Bạch Diệc Phi đánh chết người nhà họ Cao, còn nhà họ Cao là một trong mười gia tộc lớn. Không cần nghĩ cũng biết là chủ quản này chắc chắn sẽ nghiêng về nhà họ Cao rồi. Huống hồ chủ quản cũng không muốn nhà họ Cao làm giận lây sang câu lạc bộ.

Lúc này liền đứng ra miêu tả lại một lượt: “Ông chủ! Ông nghe tôi nói, tên này đúng là xấu xa vô cùng, không hỏi lý do mà đã xông lên đánh người. Lúc bảo vệ của câu lạc bộ chúng tôi xông lên thì đã muộn rồi, ông nhất định không được tha cho hắn”.

Cao Trập nghe xong thì thấy kinh ngạc, cái gì mà không hỏi lý do đã xông lên đánh người, lại còn đừng tha cho hắn? Mẹ kiếp! Hắn ta muốn đánh chết hai kẻ này quá đi mất.

Tên đàn em đứng phía sau cũng thò đầu lên hỏi: “Ông chủ! Có lên không?”

“Lên cái con khỉ”, Cao Trập giơ tay lên tát vào đầu tên đàn em đó, nói: “Tình hình chưa làm rõ mà đã lên, lên cái méo gì. Mẹ kiếp, mày có phải thằng ngu không?”

Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều ngây người ra. Chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao? Sao lại còn bảo tình hình chưa làm rõ?

Sau đó Cao Trập xoay người đi về phía Bạch Diệc Phi trong ánh mắt khó hiểu của mọi người. Hắn ta nhếch mép cười, nói: “Chắc… Chắc là có gì hiểu lầm chăng?”

“Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm”, mặc dù là nói với Bạch Diệc Phi nhưng như kiểu đang nói với mình. Thấy Cao Trập như này, mọi người đều đơ tại chỗ, chỉ có Châu Lâm hiểu được.

Vì vậy Châu Lâm cũng đứng ra, cười hì hì nói: “Đúng rồi, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm rồi”, nghe thấy vậy, Cao Trập cũng cảm kích nhìn Châu Lâm một cái.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại thản nhiên nói: “Không hiểu lầm đâu”.

“…”, lúc này Cao Trập thật sự muốn quỳ xuống khóc lóc kêu cha gọi mẹ quá đi.

Hắn ta nói có hiểu lầm, chẳng phải là cho đối phương cơ hội, chuyện này dễ giải quyết rồi sao? Nhưng sao người đó lại nói không hiểu lầm, vậy phải làm sao?

Cao Trập ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy như này cũng không ổn nên cắn răng nói: “Không không, chắc chắn là hiểu lầm”.

Châu Lâm cũng gật đầu nói: “Đúng rồi, chắc là hiểu lầm thôi”.

Người nhà họ Thạch thấy vậy thì nói với vẻ mặt không tin: “Hiểu lầm gì chứ? Không có hiểu lầm gì cả, chính người đó đã đánh chết anh Cao”.

“Trong này tuyệt đối không có hiểu lầm, hơn nữa lúc cháu gọi điện thoại cho bác, bác đã nói là động đến người nhà họ Cao thì sẽ…”.

“Mẹ kiếp”, Cao Trập mắng một tiếng rồi nắm chặt tóc của tên họ Thạch đó, sau đó ấn một cái rồi lên gối: “Mẹ kiếp, đừng có nói bậy bạ”.

“Đánh, đánh chết nó cho tao”, thuộc hạ của Cao Trập xông lên đánh tên họ Thạch đó.

“A…A… Dừng tay, đau chết mất. Bác Cao đừng đánh cháu, bác đánh cháu làm gì? Đừng đánh nữa”, người đàn ông đó bị đánh nên kêu khóc thảm thiết.

Hiện giờ Cao Trập hận nỗi không thể đánh chết hắn. Khó khăn lắm mới làm ổn tình hình, vậy mà hắn lại đến phá rối, không đánh chết hắn thì còn đánh ai nữa? Hơn nữa, chính thằng nhóc này gọi điện thoại cho hắn ta, vậy thì càng đáng đánh.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì cũng ngây người ra. Đến Bạch Diệc Phi cũng nghi hoặc hỏi: “Ông muốn làm gì?”

Cao Trập không dám phớt lờ Bạch Diệc Phi, vì vậy xoay người nói: “Người anh em, cậu có thấy hài lòng không?”

Bạch Diệc Phi quét nhìn một cái không nói gì, thật ra anh có chút chưa phản ứng kịp. Còn Cao Trập thấy thế thì trong lòng lo lắng, nuốt nước bọt ừng ực.

Bạch Diệc Phi lúc này mới nói: “Tôi hài lòng rồi, còn xem các người có hài lòng không thôi”.

“Chúng tôi hài lòng, rất hài lòng”, Cao Trập lập tức đáp.

Bất luận là Cao Trập hay Châu Lâm thì lúc mà Đạo Trưởng hẹn họ đối phó với Bạch Diệc Phi, lúc đó có Đạo Trưởng chống lưng nên mới không sợ. Hơn nữa lúc đó họ thấy, Bạch Diệc Phi giống như miếng thịt ngon, không những có thể ăn mà còn có thể xích gần mối quan hệ với Đạo Trưởng. Việc như này, dại gì không làm?

Nhưng ai ngờ Bạch Diệc Phi lại đánh thắng, người bên cạnh Bạch Diệc Phi còn lợi hại hơn cả Đạo Trưởng. Lúc này đã không còn Đạo Trưởng chống lưng, hơn nữa kể cả Đạo Trưởng ở đây thì họ cũng không dám tham gia vào.

Huống hồ, nhà họ Cao và nhà họ Châu chỉ xếp cuối cùng trong mười gia tộc lớn.