Bạch Diệc Phi hơi ngạc nhiên với hành động này của Cao Trập, dường như một mồi lửa mạnh đột nhiên bị hất một chậu nước lạnh, lúc này bị tắt ngấm.
“Vậy các người còn chuyện gì nữa không?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Cao Trập lập tức lắc đầu, nói: “Chúng tôi không còn chuyện gì nữa, vậy chúng tôi đi trước nha?”
Câu cuối cùng hắn ta hỏi ý kiến của Bạch Diệc Phi, vì hắn ta không dám chủ động rời khỏi đây, phải được Bạch Diệc Phi đồng ý mới được.
“Đưa hắn đi”, Bạch Diệc Phi chỉ vào người đàn ông nằm trên đất.
“Vâng”, Cao Trập khoát tay nói với thuộc hạ của mình: “Còn không mau đưa đi, ngây người ra đó làm gì?”
Thật ra đám thuộc hạ có chút không hiểu, lúc đến thì khí thế bừng bừng, nói là đến đánh nhau nhưng sao đột nhiên ông chủ lại khách khí với người này thế?
Nhưng dù sao đây cũng là ông chủ của mình nên đám thuộc hạ như họ cũng không nói được gì. Vì vậy họ lập tức thu dọn sạch sẽ rồi khiêng người đi.
Cao Trập vừa khom người vừa lui về sau, còn cười nói: “Vậy… Chúng tôi xin cáo lui”.
Những ông chủ khác thấy thế thì càng không dám ở lại đây và cũng rời đi cùng với Cao Trập. Nhưng Châu Lâm không đi mà đứng phía sau Bạch Diệc Phi.
Những người còn lại là bảo vệ và chủ quản của câu lạc bộ, họ đều không hiểu rốt cuộc đây là chuyện gì. Nhưng rõ ràng người nhà họ Cao rất sợ Bạch Diệc Phi, lúc đến thì khí thế nhưng khi về thì ‘cụp đuôi’ mà chạy.
Vì vậy, sắc mặt của chủ quản có chút tái nhợt. Ban nãy cô ta còn chỉ về phía Bạch Diệc Phi, còn đẩy hết trách nhiệm lên người anh nữa.
Đột nhiên cô ta nhớ đến câu nói trước đó của Bạch Diệc Phi: “Đến bốn gia tộc lớn và chủ tịch của hiệp hội thương mại là Hứa Đạo Trưởng anh còn không sợ thì nhà họ Cao có là cái thá gì?”
Lúc đó, họ tưởng rằng Bạch Diệc Phi chỉ đang nói khoác nhưng hiện giờ thì họ tin rồi.
“Phụp”, chủ quản câu lạc bộ đột nhiên quỳ xuống, sau đó tự tát vào mặt mình.
“Bốp, bốp…”, chủ quản câu lạc bộ lập tức nhận ra rằng, người trước mặt mình không thể dây vào được.
“Xin lỗi ông chủ, tôi sai rồi, là tôi coi thường người khác, do tôi có mắt như mù. Ông chủ xin đừng chấp nhặt với kẻ ngu dốt này, xin đừng trách tội tôi…”.
Đội trưởng bảo vệ nhìn thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc, sau đó phản ứng của hắn ta cũng rất nhanh, cũng quỳ xuống, tránh Bạch Diệc Phi thấy chủ quản là con gái và đẩy trách nhiệm lên người mình.
“Bốp, bốp…”, đội trưởng bảo vệ cũng tát vào mặt mình.
“Xin lỗi, tôi không biết, xin lỗi…”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì cũng kinh ngạc. Chủ quản và đội trưởng bảo vệ đúng là ỷ thế ức hiếp người nhưng họ cũng chỉ làm thuê cho người khác thôi.
Hiện tượng này cũng là bình thường, đặc biệt là ở những nơi cao cấp như này thì thường xuyên gặp phải kiểu người này. Nhưng nói chung thì cũng không phải là chuyện gì lớn.
Bạch Diệc Phi cũng không có thời gian tính toán với họ nên khoát tay nói: “Đừng tát nữa, tôi có nói sẽ đối phó với các người đâu”.
Nghe thấy vậy, chủ quản và đội trưởng bảo vệ lập tức dừng tay rồi ôm mặt mình.
Ban nãy vì muốn lấy lòng Bạch Diệc Phi nên hai người họ ra sức tát vào mặt mình, lúc này gò má sưng hết lên.
Bạch Diệc Phi vẫn phải đi làm việc quan trọng nên thản nhiên nói: “Gọi ông chủ của các người đến đây”, nghe thấy vậy, chủ quản và đội trưởng bảo vệ dừng lại, sau đó trong lòng thầm than khổ.
Hai người vốn định đứng lên nhưng giờ lại quỳ xuống, thậm chí còn dập đầu với Bạch Diệc Phi: “Cầu xin ông chủ tha cho chúng tôi, đừng bảo ông chủ chúng tôi đuổi việc chúng tôi”.
“Cầu xin ông chủ đừng bảo ông chủ đuổi việc chúng tôi…”.
“Hự…”, Bạch Diệc Phi đúng là cạn lời. Trước đó anh đã nói rõ là tìm ông chủ của họ có việc, sao đám người này lại nghĩ thế?
“Tôi có việc tìm ông chủ của các người chứ không phải bảo ông ấy đuổi việc các người”.
“Tôi đã nói là không tính toán với các người là tôi sẽ giữ lời”.
Thân phận và địa vị hiện giờ của Bạch Diệc Phi vượt xa hai người họ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp nên anh không cần chấp nhặt với họ.
Chủ quản và đội trưởng bảo vệ ngây người ra rồi liếc nhìn nhau, sau đó chầm chậm đứng lên rồi lui ra ngoài đi gọi ông chủ của mình.
Phương Nhiên nhìn thấy cả quá trình này, trong lòng cô ta vô cùng kích động. Trước đây từng nói, cô ta rất hiểu Bạch Diệc Phi và rất tôn sùng anh.
Nhưng quan trọng nhất là chuyện xảy ra trước đó không lâu, chính là Đạo Trưởng dẫn mười gia tộc lớn truy giết Bạch Diệc Phi nhưng anh dám liều mạng với họ, cuối cùng còn đánh thắng. Đây mới là điều khiến cô ta ngưỡng mộ nhất.
Vì vậy, người mà ban nãy miễn cưỡng kết bạn nói là anh ta không coi bốn gia tộc lớn và Đạo Trưởng ra gì, cô ta đột nhiên đoán, người này liệu có phải là Bạch Diệc Phi không?
Không thể trùng hợp thế chứ?
Cô ta trợn trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, đột nhiên nhớ lại mặc dù họ chỉ gặp nhau mấy lần nhưng cô ta chưa từng hỏi người đó tên là gì.
Người quản lý của Phương Nhiên thầm than thở, không ngờ mình lại nhìn nhầm người.
Từ thái độ của nhà họ Cao đối với Bạch Diệc Phi có thể thấy Bạch Diệc Phi đúng là nhân vật tầm cỡ.
Vì vậy, người quản lý đi lên trước, mang theo nụ cười chuyên nghiệp còn giơ tay định bắt tay với Bạch Diệc Phi: “Chào ông chủ, tôi tên là…”.
Người quản lý ngây người ra rồi có chút lúng túng.
Lần đầu tiên Bạch Diệc Phi nhìn thấy người quản lý đó anh đã thấy ghét rồi nhưng để nói là tại sao thì anh cũng không rõ, cũng có thể là vì Phương Nhiên. Không phải anh có ý gì với cô ta mà là vì tối hôm đó, là Phương Nhiên giúp anh nên hiện giờ miễn cưỡng cũng coi là bạn được.
Nếu đã là bạn thì tất nhiên không thể nhìn người khác giở trò với bạn mình được.
Bạch Diệc Phi luôn là người trọng tình nghĩa, bản thân mình chịu thiệt thì không sao nhưng nếu bạn bên cạnh mình chịu thiệt thì anh thấy không vui.
Sau đó anh không thèm nhìn người quản lý mà quay đầu nhìn Châu Lâm, hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi?”
Châu Lâm toàn thân run rẩy, nhìn Phương Nhiên và người quản lý kia một cái.
Phương Nhiên lập tức hiểu được, Châu Lâm định nói mấy lời mà họ không thể nghe được, hơn nữa lát nữa Bạch Diệc Phi còn phải nói chuyện với ông chủ của câu lạc bộ nữa nên họ không thích hợp ở lại đây. Vì vậy cô ta cười nói: “Chúng tôi còn có việc nên đi trước, có thời gian cùng nhau ăn cơm nha”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì gật đầu. Phương Nhiên xoay người rời đi, người quản lý thấy vậy thì tất nhiên cũng không có lý do gì ở lại nên cũng đi cùng luôn.
Sau khi họ đi, Châu Lâm mới nhỏ giọng nói: “Tôi biết… Tôi biết anh”.
“Hứ?”, Bạch Diệc Phi chau mày.
Châu Lâm thấy thế thì cắn răng nói: “Anh Bạch, nói thật thì tối hôm đó tôi cũng đi”.
Bạch Diệc Phi cũng không thấy bất ngờ vì điều này. Bởi vì lúc Châu Lâm nhận ra anh thì anh cũng đoán được rồi. Dù sao thì anh cũng không quen nhiều người ở thủ đô. Vì thế những người nhận ra anh phần lớn đều là đi truy sát anh hôm đó.
Nhưng hiện giờ anh ta nói ra chuyện này thì có ý gì?
“Anh không sợ tôi tìm anh báo thù sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Nghe thấy vậy Châu Lâm rất sợ, toàn thân run rẩy nhưng đã nói ra rồi thì cứ tiếp tục thôi: “Hôm đó gia tộc bảo tôi đi, tôi dốc sức vì gia tộc nhưng hôm nay là quyết định của tôi”.
Bạch Diệc Phi tò mò nhìn anh ta hỏi: “Quyết định gì?”
Bạch Diệc Phi thầm nghĩ, không phải là đứng về phía mình đấy chứ?
Một lát sau, Châu Lâm quỳ xuống, giọng nói kiên định: “Anh Bạch! Châu Lâm tôi nguyện đi theo anh”.
Đúng là Bạch Diệc Phi đoán trúng rồi nhưng Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy, không những không vui mà còn chau mày. Anh mới đến thủ đô nên không có thế lực gì, Châu Lâm dựa vào đâu mà đi theo anh, thậm chí còn từ bỏ cả gia tộc nữa?