Một Bước Lên Tiên

Chương 729: Thứ Khó Mua Nhất Là Lòng Tin



Bất ngờ quá khiến người khác không thể không nghi ngờ.

Bạch Diệc Phi lặng lẽ nhìn anh ta, một lúc lâu mới hỏi: “Cho tôi một lý do, tại sao anh lại muốn đi theo tôi?”

“Tại sao tôi phải tin anh? Và tại sao tôi phải chấp nhận lý do của anh?”

Châu Lâm nghe thấy câu này, anh ta không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn: “Tôi muốn cược một lần”. Anh ta trả lời rất nhanh, dường như sớm đã biết Bạch Diệc Phi sẽ hỏi như vậy.

“Mười gia tộc lớn đi theo Đạo Trưởng, còn đối với Đạo Trưởng mà nói, gã chỉ cần biết gia chủ của mười gia tộc lớn thôi, còn những người khác kể cả có dốc hết sức vì gã thì gã cũng không biết đó là ai”.

“Còn anh là người đầu tiên dám đối đầu với Đạo Trưởng nên tôi muốn cược một lần. Tôi muốn đi theo anh Bạch, nếu thắng thì tôi sẽ đứng trên mười gia tộc lớn còn nếu thua thì tôi cũng cam tâm”.

Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi cảm thấy có chút choáng váng. Lời này khiến anh nhớ tới thời cổ đại khi các Hoàng tử tranh giành ngai vàng. Ai cũng sẽ chọn đứng về phía của một Hoàng tử, nếu ai thắng thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời còn ai thua thì trả giá bằng tính mạng.

Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu nói: “Vậy anh dựa vào đâu để tôi tin anh?”

“Nói miệng thì chắc anh cũng không tin. Vì vậy, sau này có chuyện gì anh Bạch cứ dặn dò. Tôi có thể dùng hành động để chứng minh cho anh thấy”, Châu Lâm lập tức trả lời.

Sau đó anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Anh có bí mật gì cũng không cần phải nói với tôi, tôi chỉ làm việc là được rồi”.

Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi khẽ gật đầu. Mặc dù Châu Lâm không hoàn toàn thuyết phục được anh nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy tôi dựa vào đâu để dùng anh?”

“Tôi rất quen thuộc thủ đô, nếu anh muốn phát triển ở đây thì tôi có thể giúp anh”, Châu Lâm đáp.

Bạch Diệc Phi lúc này liền rơi vào trầm tư. Châu Lâm nói đúng, Bạch Diệc Phi thật sự muốn phát triển ở thủ đô, và phát triển thế lực của mình là điều cần thiết. Nếu vậy thì có một người quen ở thủ đô cũng là điều tốt.

Huống hồ, Châu Lâm là người của mười gia tộc lớn, cũng có thể làm quân cờ ngầm trong đó, như vậy cũng có lợi cho mình.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên có một suy nghĩ. Và muốn thực hiện nó thì Châu Lâm là mắt xích vô cùng quan trọng trong đó.

Vì vậy, Bạch Diệc Phi nói: “Anh đứng lên đi, anh cứ quay về bình thường như mọi ngày, việc gì nên làm thì cứ làm. Có gì cần tôi sẽ cho người liên lạc với anh”.

Châu Lâm nghe thấy vậy thì kích động vô cùng. Như vậy có nghĩa là Bạch Diệc Phi đã đồng ý với anh ta rồi.

Châu Lâm sau khi đứng lên thì vội khom người cảm ơn.

Lúc này, chủ quản của câu lạc bộ dẫn theo một người trẻ tuổi tầm hơn hai mươi tuổi bước vào.

Người đó mặc đồ vest màu đen, trông có vẻ hiền. Dáng vẻ của anh ta khiến người khác không thể rời mắt, bởi vì anh ta đẹp trai như minh tinh vậy.

“Ai tìm tôi?”, anh ta nhìn xung quanh, sau đó dồn ánh mắt về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi bất ngờ với ngoại hình của người này, còn Lưu Hiểu Anh đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi thì kích động đến nỗi đứng bật dậy.

Trời ơi! Đẹp trai quá đi! Sao trên đời lại có người đẹp trai như vậy chứ?

Bạch Diệc Phi nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Hiểu Anh thì có chút không vui. Không phải vì ghen mà vì đây là tự trọng của đàn ông. Ai khi thấy người khác đẹp trai hơn mình thì chắc đều không vui cho lắm.

Bạch Diệc Phi thản nhiên hỏi: “Anh là ông chủ của câu lạc bộ?”

Người đó gật đầu, khẽ cười nói: “Đúng vậy! Tôi tên là Mạnh Kình, ông chủ của câu lạc bộ”.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì nói thẳng vào vấn đề: “Chào anh! Tôi muốn mua lại câu lạc bộ này”.

Mạnh Kình nghe thấy vậy thì khẽ chau mày. Nhưng kể cả anh ta chau mày thì cũng vẫn đẹp trai.

Còn chủ quản của câu lạc bộ thì kinh ngạc trợn trừng hai mắt. Không lâu trước đó, cô ta còn tưởng Bạch Diệc Phi chỉ là tên nghèo rớt, không ngờ anh lại muốn mua câu lạc bộ.

Mạnh Kình khẽ cười nhưng giọng điệu không được vui cho lắm: “Xin lỗi anh, nếu anh đến đây chơi thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh nhưng nếu muốn mua thì xin lỗi, tôi không bán đâu”.

Bạch Diệc Phi nói: “Anh ra giá đi”.

“Tôi nói rồi, tôi không bán”, nụ cười trên mặt Mạnh Kình như tắt ngấm, giọng nói cứng rắn hơn.

Bạch Diệc Phi trực tiếp giơ một ngón tay ra: “Một trăm triệu”.

Mạnh Kình nghe thấy vậy thì khẽ nhếch lông mày nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không bán”.

Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Một tỷ”.

Mạnh Kình ngây người ra. Một tỷ ư?

Không chỉ có Mạnh Kình mà cả chủ quản câu lạc bộ và đội trưởng bảo vệ cũng ngây người ra.

Cứ cho là giá đất thủ đô có đắt thế nào thì cũng không đến nỗi dùng một trăm triệu để mua câu lạc bộ, huống hồ Bạch Diệc Phi lại ra giá một tỷ.

Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của Bạch Diệc Phi không giống với người có thể lấy ra một tỷ.

Vì vậy, Mạnh Kình sau khi phản ứng lại mới nói với giọng không vui: “Anh à, nói đùa cũng không nên nói quá như vậy chứ?”

“Tôi không nói đùa với anh”, Bạch Diệc Phi nói.

Mạnh Kình chau mày, nhìn Bạch Diệc Phi rồi nói: “Ở thủ đô, kể cả là bốn gia tộc lớn cũng không dùng một tỷ để mua lại một câu lạc bộ đâu”.

“Bởi vì nó căn bản không đáng giá bằng đó. Anh rốt cuộc là ai?”

“Bạch Diệc Phi”, Bạch Diệc Phi trực tiếp nói ra tên của mình.

Bạch Diệc Phi ư? Mạnh Kình chau mày, anh ta cảm thấy hình như đã nghe thấy tên này ở đâu rồi.

Còn bảo vệ đứng ở bên ngoài cửa lập tức trợn trừng mắt, kinh hãi hô lên một tiếng: “Chính là Bạch Diệc Phi đại náo hiệp hội thương mại thủ đô và giết phó chủ tịch hiệp hội thương mại?”

Nghe thấy vậy, Mạnh Kình cũng trợn trừng hai mắt lên.

Nếu đúng là Bạch Diệc Phi, vậy thì Bạch Diệc Phi lấy ra một tỷ để mua lại câu lạc bộ của anh ta, anh ta không có lý do gì không tin cả. Bởi vì tất cả mọi người đều nói, Bạch Diệc Phi là một kẻ điên.

Một kẻ điên lấy ra một tỷ để mua một câu lạc bộ, không có gì là không thể. Nhưng Mạnh Kình vẫn có chút hoài nghi, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Kể cả là như vậy thì câu lạc bộ cũng sẽ không bán cho anh”.

“Tại sao?”, Lưu Hiểu Anh hỏi với vẻ khó hiểu.

Mạnh Kình lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn làm kinh doanh nhỏ của riêng mình chứ không muốn chết chung với các người”.

Chỉ cần là những người biết được chuyện xảy ra tối hôm đó thì đều biết Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng kết thù với nhau, hơn nữa thuộc kiểu không thể hóa giải được.

Nếu như Mạnh Kình bán câu lạc bộ cho Bạch Diệc Phi thì người khác sẽ tưởng Mạnh Kình đi theo Bạch Diệc Phi. Như vậy, sau khi Đạo Trưởng biết được thì tuyệt đối không tha cho anh ta.

Nhưng đối với Bạch Diệc Phi mà nói, chính vì Mạnh Kình từ chối mà anh lại càng muốn mua lại câu lạc bộ này hơn. Bởi vì Mạnh Kình từ chối kiên quyết, điều đó chứng tỏ Mạnh Kình không phải là người của Đạo Trưởng.

Vì vậy Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tôi biết anh lo ngại điều gì nên sớm đã sắp xếp giúp anh rồi”.

“Tối nay tôi sẽ sai người bảo vệ anh đến thành phố Thiên Bắc, trước khi tôi và Đạo Trưởng quyết một trận thì bảo đảm tính mạng của anh vẫn an toàn”.

“Kể cả tôi thất bại thì anh vẫn có thể tiếp tục ở lại thành phố Thiên Bắc, ở đó không có ai có thể hại anh”.

“Hơn nữa, một tỷ đủ cho anh và người nhà tiêu cả đời rồi”.

Nghe thấy vậy, Mạnh Kình trầm ngâm một lúc, bởi vì anh ta thấy ‘động lòng’ rồi. Một tỷ có ai mà không muốn chứ?

Anh ta trầm ngâm một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên nói nghiêm túc: “Được! Nhưng tôi có một điều kiện. Anh phải cho người giỏi nhất bên cạnh anh đến bảo vệ tôi”.

“Được”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói.



Trong một tòa nhà cách Gác Thiên Đường không xa, Phương Nhiên đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía Gác Thiên Đường.

Người đại diện của cô ta đang đứng phía sau, mắng với giọng phẫn nộ: “Mẹ nó chứ, cái thằng nhà quê đó còn dám từ chối tôi nữa? Tưởng rằng mình là ai? Mẹ kiếp”.