Bạch Diệc Phi đụng vào vách tường rồi rơi xuống mặt đất khiến cho cả người anh mềm nhũn.
Sau khi Hồng Quân ổn định thân thể, hắn ta lao về phía của Bạch Diệc Phi không chút do dự.
Mắt thấy cú đá của Hồng Quân sắp rơi xuống người của Bạch Diệc Phi.
Lúc này, Lưu Hiểu Anh bất chấp tất cả nhào tới, che chở cho thân thể của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vốn không muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nhào tới, hai mắt anh đột nhiên mở to.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của anh nhuốm màu đỏ tươi như máu.
Khi Hồng Quân nhìn thấy Lưu Hiểu Anh nhào tới, trong lòng cực kỳ kinh hãi, vội vàng thu lại ám kình.
Nhưng sức mạnh của một cao thủ như Hồng Quân quá lớn, cho dù lúc đó hắn ta kịp thời thu lại ám kình thì cú đá đó vẫn không may đạp trúng lưng của Lưu Hiểu Anh.
"Hự!"
Tuy không dùng hết sức nhưng cú đá của một cao thủ như Hồng Quân cũng đủ khiến cho Lưu Hiểu Anh phải phun ra một ngụm máu lớn.
Mà ngụm máu này phun thẳng vào mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chợt ngẩn người ra khi nhìn thấy ánh mắt của Lưu Hiểu Anh trợn to và khóe miệng không ngừng chảy máu.
Anh nhớ tới trước đây Sa Phi Dương từng nói, người phụ nữ bên cạnh anh và những người con gái đi qua đời anh sẽ phải trải qua tình cảnh thập tử nhất sinh.
Khi ấy anh đoán được người đó là Lưu Hiểu Anh, nhưng anh không muốn tin cô ta sẽ xảy ra chuyện, nay anh nhìn thấy Lưu Hiểu Anh yếu ớt bò lồm cồm trên người, mặt vẫn còn vương chút máu thì anh đã thật sự tin rồi.
Lúc đó, ánh mắt của Bạch Diệc Phi vằn đỏ như máu, tóc cũng lập tức chuyển sang màu trắng.
Lưu Hiểu Anh yếu ớt ngã xuống, Bạch Diệc Phi vội vã giơ tay ôm lấy cô ta vào lòng.
Anh chậm rãi đứng dậy, và đặt Lưu Hiểu Anh vào góc tường.
Sau đó anh đứng lên, nhìn chằm chằm Hồng Quân với đôi mắt đỏ rực như máu.
Hông Quân vô thức lùi về phía sau, khí thế của Bạch Diệc Phi lúc này khiến cho hắn ta cảm thấy nguy hiểm.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Lục Tây không khỏi sợ ngây người.
Bạch Diệc Phi gắt gao nhìn chằm chằm Hồng Quân, lạnh lẽo nói: "Anh đã nói sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của cô ấy, anh nói không giữ lời".
Hồng Quân nhíu mày có chút khó hiểu, hắn ta chưa từng thấy người nào khi tức giận như biến thành một người khác vậy, hai mắt đỏ ngầu, bạc cả tóc, cho nên hắn ta liếc nhìn Lục Tây, nghĩ rằng Lục Tây hạ độc mới xảy ra chuyện.
Một lát sau.
"A!"
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm một tiếng.
"A!"
Sau đó anh lại phun ra một ngụm máu đen.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Quân cũng choáng váng.
Lúc này, Hồng Quân trong mắt của Bạch Diệc Phi chính là một con quái vật xấu xí không tả nổi.
Trong lòng Bạch Diệc Phi hiện lên sát ý ngập trời.
Khi anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên tia máu, cả người giống như một viên đạn pháo xông thẳng về phía Hồng Quân.
Hồng Quân thấy vậy không khỏi khiếp sợ.
Tốc độ hiện tại của Bạch Diệc Phi nhanh hơn gấp hai lần so với lúc trước.
Tốc độ như vậy căn bản không thể nào là sức mạnh cấp ba.
Vì vậy Hồng Quân không dám khinh thường, lùi về phía sau một bước, kìm nén ám kình để đấm Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không hề né tránh, bị trúng đòn của Hồng Quân.
Hồng Quân thấy vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Nhưng sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ bất động và vẻ mặt hung dữ của Bạch Diệc Phi, hắn ta lại cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Đúng lúc đó, Bạch Diệc Phi cũng tung ra một cú đấm.
Hồng Quân dùng năng lượng ám kình để đánh Bạch Diệc Phi, nhưng đột nhiên năng lượng ấy lại chuyển sang nắm đấm của Bạch Diệc Phi.
Hồng Quân không kịp né tránh nên chỉ có thể dùng cánh tay còn lại để chặn.
"Bịch!"
Cả người Hồng Quân bay ra ngoài.
Hơn nữa, hắn ta còn bị chính ám kình của mình đánh bay.
Nhưng hắn ta lập tức đứng dậy, nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Chuyện gì vậy? Đột nhiên trở lên mạnh mẽ như vậy!
Hồng Quân cảm nhận được sức mạnh của Bạch Diệc Phi, trong lòng hắn ta sợ hãi.
Hơn nữa bây giờ Bạch Diệc Phi giống như không hề bị trúng độc.
Sau đó hắn ta nhìn về phía vũng máu đen trên mặt đất, âm thầm suy đoán.
Lẽ nào máu độc đã được ép ra ngoài?
Hồng Quân không thể hiểu nổi.
Nhưng lúc này Bạch Diệc Phi cũng giống như vừa rồi, không cho hắn ta bất kỳ một cơ hội nào.
Hồng Quân vừa đứng lên, Bạch Diệc Phi lại nhanh chóng lao tới.
Bởi vì một bên cánh tay của Hồng Quân đã bị trật ra khi hắn ta chống lại cú đấm của Bạch Diệc Phi nên khi Bạch Diệc Phi lần nữa lao tới, hắn ta phải né sang một bên và đồng thời đá vào lưng Bạch Diệc Phi.
Nhưng điều tương tự lại xảy ra.
Ám kình ở chân của Hồng Quân di chuyển một vòng trong cơ thể Bạch Diệc Phi, khi ám kình di chuyển đến chân của Bạch Diệc Phi, anh liền nhấc chân lên đá vào bắp chân của Hồng Quân.
"A!"
Hồng Quân đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết rồi quỳ rạp trên mặt đất.
Hồng Quân lại muốn đứng lên, nhưng lúc hắn định chống tay đứng lên thì Bạch Diệc Phi đã đạp một chân lên lưng của hắn, khiến cho hắn không thể giãy dụa chỉ có thể nằm trên mặt đất.
"Chết! Tất cả đều phải chết! Tao phải giết chết mày!"
Bạch Diệc Phi đã rơi vào trạng thái cuồng hóa, không còn lý trí.
Đối mặt với đám quái vật trước mặt này, trong lòng anh tràn đầy hận thù, nhưng cũng không biết vì sao lại hận.
"Không được!"
Lúc này, tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Lục Tây truyền tới, cô ta cũng giống như Lưu Hiểu Anh vừa lao tới, vừa ra sức bảo vệ cho Hồng Quân, vừa đạp vào chân của Bạch Diệc Phi: "Anh buông anh ấy ra, mau thả ra! Anh chính là ác quỷ điên cuồng giết người!"
Ác quỷ điên cuồng giết người...
Ác quỷ...
Bạch Diệc Phàm dường như mông lung trong chốc lát, bởi vì anh cảm thấy có chút quen thuộc.
Lục Tây bò lên lên người của Hồng Quân, hét lên với Bạch Diệc Phi: "Tất cả là do anh! Gia đình chúng ta tan nát, đều là do anh! Rốt cuộc hiện tại anh đã lộ bản chất xấu xa chưa? Đồ đạo đức giả!"
"Mồm thì nói muốn báo đáp ân tình mà bây giờ anh lại làm cái gì thế này? Đồ ác quỷ điên cuồng giết người!"
Tiếng gào của Lục Tây khiến cho đầu Bạch Diệc Phi rất rối loạn.
Không lâu sau, Lục Tây ở trước mắt anh dần dần rõ nét.
Rồi sau đó anh nhìn thấy Lục Tây, cũng nhìn thấy Hồng Quân bị mình giẫm đạp dưới chân.
Còn có Lưu Hiểu Anh ở bên cạnh.
Bạch Diệc Phàm ngẩn ra một lúc.
Sau đó, màu mắt của anh biến mất, và mái tóc cũng bị bạc màu.
Ngay sau đó, một cảm giác bất lực ập đến.
"Bùm!"
Bạch Diệc Phi choáng váng ngất xỉu trên mặt đất.
Lục Tây ngây người nhìn Bạch Diệc Phi ngất xỉu tại chỗ, không biết phải làm sao.
Hồng Quân thoát khỏi sự khống chế của Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đứng dậy, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi ngất đi, hắn ta vẫn không thể bình tĩnh được.
Lúc này, Lục Tây đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói với Hồng Quân: "Mau giết anh ta đi, giết anh ta rồi chuyện này có thể sẽ kết thúc!"