Nhưng Hồng Quân chỉ quay người đi tới thiết bị kích nổ, vươn tay ấn tắt một cái.
Lục Tây thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới dìu Hồng Quân, nói: "Mau giết anh ta! Giết anh ta thì mọi chuyện sẽ kết thúc".
Nhưng Hồng Quân chỉ liếc nhìn Bạch Diệc Phi đã ngất xỉu trên mặt đất, cũng không hề ra tay.
Lục Tây không hiểu rõ nguyên do nên sau đó lại thúc giục: "Mau ra tay đi, đừng ngây người nữa".
Hồng Quân lắc đầu nói: "Không phải em đã hạ độc rồi sao? Anh cần gì phải ra tay nữa?"
Nói xong, hắn ta liền khập khễnh bước ra ngoài.
Lục Tây sửng sốt một hồi, cảm thấy cũng đúng liền gật đầu đi theo hắn ta, hỏi: "Vậy tại sao anh còn đánh nhau cùng anh ta?"
"Phát tiết một chút thôi", Hồng Quân thờ ơ đáp.
Lục Tây nghe xong liền cảm thấy mông lung, cô ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau khi hai người rời khỏi nhà kho của nhà họ Hồng, liền bị người của Bạch Diệc Phi bao vây.
Tất cả bọn họ đều nhìn hai người với vẻ mặt căm uất phẫn nộ, bởi vì chỉ có hai người họ đi ra, như vậy kết quả không cần nói cũng biết.
Từ Lãng tóm lấy cổ áo của Hồng Quân, lạnh lùng hỏi: "Bọn họ đâu?"
Nhìn vết thương của Hồng Quân, anh ta không khỏi có suy đoán khác.
Lục Tây thấy vậy liền tiến lên, tức giận hất tay của Từ Lãng: "Anh làm cái gì thế? Bạch Diệc Phi đã nói, bất kể như thế nào cũng không được phép động vào anh ấy!"
Từ Lãng nóng nảy quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Tây, tức giận hét lên: "Đồ chết tiệt câm mồm cho tôi! Cô có tư cách gì để lên tiếng? Nếu không phải vì Bạch Diệc Phi, cô con mẹ nó mộ mọc xanh cỏ rồi!"
"Nói cái gì mà Bạch Diệc Phi khiến cho Lục gia nhà tan cửa nát, tất cả đều do anh ta nói bậy, mẹ kiếp cô không biết sao? Nếu không phải vì bố cô van xin anh ta đem em gái của cô rời khỏi đảo Lam thì mọi chuyện sau này làm sao có thể xảy ra?"
"Chính là bố cô đã ngăn cản Bạch Diệc Phi trước, Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ tốt bụng giúp đỡ mà thôi, chuyện này liên quan mẹ gì đến anh ta?"
"Anh ta vốn không cần phải cảm thấy áy náy trong lòng, hơn nữa anh ta còn diệt nhà họ Hồng báo thù giúp các người, cứu cô và em gái của cô!"
"Cô con mẹ nó đã làm cái gì, không những không biết ơn còn hạ độ, cô đúng là loại đàn bà chỉ biết lấy oán báo ơn!"
"Ngày hôm nay..."
Từ Lãng càng nói càng căm hận Lục Tây, chỉ muốn giết chết cô ta ngay lập tức.
Vì vậy anh ta trực tiếp rút dao ra.
Nhưng lúc này, Trần Ngạo Kiều giơ tay ra ngăn cản.
Lời này khiến cho tất cả mọi người đều phải cúi đầu im lặng.
Từ khi bọn họ đi theo Bạch Diệc Phi, dĩ nhiên bọn họ đều nghe theo lời anh, nhưng bây giờ những lời Bạch Diệc Phi nói trước đây là lời trăng trối, nghe theo lời di nguyện ấy không phải thể hiện rằng anh đã chết hay sao?
Ngay sau đó, tất cả mọi người xông vào nhà kho, trông thấy mật đạo dưới lòng đất bọn họ liền lao vào không chút do dự.
Còn Hồng Quân không có ai ngăn cản nữa, hắn ta lắc đầu một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Lục Tây đứng chết trân tại chỗ, nhìn bóng lưng Hồng Quân rời đi, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Lục Tây đối với Hồng Quân không thể nói là yêu, nhiều nhất chỉ là có chút tình cảm gia đình, hơn nữa cô ta cũng không thể đối mặt với hắn bởi vì chính cô ta đã giết bố của hắn.
Sau khi nhà họ Lục bị nhà họ Hồng tiêu diệt chỉ còn lại ba chị em bọn họ, cô ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không biết bọn họ nên làm cái gì?
Vì vậy, khi đối mặt với Hồng Quân, cô ta có chút phụ thuộc và muốn lợi dụng Hồng Quân làm chỗ dựa cho mình.
Đáng tiếc, mọi thứ vốn không thể đoán trước.
"Phập!"
Một con dao ở phía sau đâm thẳng vào cơ thể của cô ta.
Lục Tây cúi đầu không thể tin nổi, nhìn mũi dao xuyên qua tim.
Sau đó một cơn đau đớn giữ dội, hít thở không thông ập tới.
"Tôi tới giải thoát cho cô!", người ở phía sau cô ta lạnh lùng lên tiếng.
Nói xong, người kia đột nhiên rút mạnh con dao, xoay người rời khỏi đây.
Lục Tây ngã xuống đất, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng Hồng Quân vừa rời đi.
Lúc này, có người vừa trốn trong phòng khách lanh mắt phát hiện ra Lục Tây, vội vàng hét lớn.
"A!"
"Giết người!"
"Giết người rồi!"
Mọi người nhao nhao lên gây ra tiếng động không nhỏ.
Hồng Quân đang định bước ra ngoài, nghe thấy tiếng động lớn như vậy hắn ta không thể không ngoái lại nhìn, sau đó hắn ta nhìn thấy Lục Tây đang nằm trên mặt đất.
Đôi mắt Hồng Quân mở to, cơ thể không ngừng run rẩy.
Sau đó hắn ta vội vàng khập khễnh bước tới.
Hắn ta đi tới bên cạnh Lục Tây rồi quỳ xuống, vươn tay ôm lấy cô ta vào lòng.
Đây là người phụ nữ của hắn ta, người phụ nữ hắn ta từng yêu sâu đậm.
Hắn ta cúi đầu xuống nhìn vết thương trên ngực của Lục Tây, trong lòng chợt cảm thấy hoảng hốt và luống cuống chưa từng có.
"Vợ ơi..."
Hồng Quân run rẩy hét lên một tiếng.
Sau khi nhìn thấy Hồng Quân, Lục Tây đột nhiên bật cười khi nhìn dáng vẻ hoảng hốt của hắn, cô ta cảm thấy mình như được giải thoát.
"Chồng... Cuối cùng... Anh không phải hận em nữa rồi..."
Cô ta vừa nói, máu ở trong ngực cũng không ngừng tuôn ra.
Hai tay Hồng Quân run lên, muốn chặn tay lên ngực cô ta để ngăn máu chảy ra, nhưng lại sợ cô ta bị đau.
Lục Tây khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Anh ta... không chết..."
"Anh ta... nôn chất độc ra..."
"Nhưng... tại sao... anh lại buông tha cho anh ta..."
Hồng Quân luống cuống lắc đầu, là một người đàn ông không bao giờ rơi lệ, nhưng lúc này những giọt nước mắt của hắn cứ không ngừng trào ra.
"Không đâu, anh sẽ không bỏ qua, anh sẽ tự tay giết chết anh ta!", Hồng Quân vừa nghiến răng vừa khóc.
Lục Tây không thể chống đỡ được nữa, nghiêng đầu sang một bên, ra đi trong yên lặng.
"A!"
Hồng Quân ngửa mặt lên trời gào khóc, sau đó ôm chặt lấy Lục Tây khóc đến nỗi tan nát cõi lòng.
Trong hai tháng, cả nhà hắn ta đều chết thảm, gia đình không còn, ngay cả người vợ khiến hắn ta vừa yêu vừa hận bây giờ cũng rời xa hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, những người thân cứ lần lượt ra đi khiến cho hắn ta không cách nào chịu đựng nổi.
Sau khi khóc lóc đủ rồi, Hồng Quân ôm thi thể Lục Tây lên, nhìn chằm chằm về hướng nhà kho, căm hận nói: "Bạch Diệc Phi! Có một ngày, tao sẽ tự tay giết mày!"
Hắn ta nghĩ rằng Bạch Diệc phi chính là hung thủ giết chết Lục Tây, cho nên từ nay về sau, Bạch Diệc Phi chính là kẻ thù không đội trời chung của hắn, có chết hắn cũng không buông tha.
...
Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại không phải ở dưới tầng hầm, mà là ở trong một căn phòng sang trọng.
Bạch Diệc Phi ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, lập tức ngồi dậy.
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: "Anh tỉnh rồi".
Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn, phát hiện đó chính là người phụ nữ mà anh đã mua về trong buổi đấu giá - Hứa Y Y.
Hơn hai tháng trôi qua, vết thương của Hứa Y Y đã hồi phục rất tốt.
Lúc này Bạch Diệc Phi đang rất lo lắng, liền hỏi: "Lưu Hiểu Anh đâu?"
Khi đó, Lưu Hiểu Anh thay anh chịu một cú đá nên nôn ra máu, Sa Phi Dương cũng nói cô ấy có thể sẽ chết nên anh rất sợ hãi.
Mà Hứa Y Y nghe thấy Bạch Diệc Phi hỏi về Lưu Hiểu Anh, ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu nói: "Anh... nghỉ ngơi trước đi".
“Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?”, Bạch Diệc Phi nắm lấy cổ tay Hứa Y Y, lớn tiếng hỏi.
Hứa Y Y nhăn mặt lại, đau đớn vì bị Bạch Diệc Phàm nắm chặt cổ tay, sau đó nói nhỏ: "Anh... anh bình tĩnh trước đi, cô ấy... cô ấy..."