Một Bước Lên Tiên

Chương 836: Bắt đầu trận chiến



Tuy rằng đám ông lớn kia rất mất mặt, nhưng bọn họ vẫn không muốn bỏ qua cuộc quyết đấu này, nên chỉ có thể đứng khuất ở hàng thứ hai hoặc là đổi vị trí ra phía sau.

Triệu Hạc cũng ngồi ở hàng thứ hai, nhưng ông ta vẫn rất không cam lòng, thấp giọng nói: "Tôi xem mấy người có thể đắc ý được bao lâu?"

Đợi đến lúc Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi quyết đấu xong, thì Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ chết, đến lúc đó ông ta không tin bọn chúng vẫn còn có thể kiêu ngạo được!

Lúc này người vây xem phía dưới đột nhiên trở nên sôi nổi.

“Mau nhìn kìa! Đến rồi đến rồi!”

Theo âm thanh của mọi người, tất cả đều nhìn về phía cửa ra vào.

Lối vào đã kín đầy người, nhưng tất cả đều tự giác tách ra một con đường.

Sau đó bọn họ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào màu xám, biểu cảm đạm mạc đang đi tới.

Bởi vì Đạo Trưởng đến nên mọi người đều nhìn về phía ông ta, tất cả đều theo bản năng yên tĩnh lại, lúc này Đạo Trưởng đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ nơi này, ai nấy đều trở thành phông nền cho ông ta.

Sau khi những ông lớn nhìn thấy cảnh tượng trên đài thì đều bắt đầu cảm thán.

"Nghe nói Đạo Trưởng 10 tuổi bắt đầu tập võ, 15 tuổi đạt tới trình độ cao thủ cấp ba, 22 tuổi đạt được trình độ cao thủ cấp 2, 30 tuổi trở thành cao thủ vô địch thiên hạ".

“Năm nay đã bốn mươi ba tuổi, Đạo Trưởng hao phí mười ba năm ở cấp hai, tuy rằng không thể thăng cấp lên cấp một, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường được, hơn nữa không ai có thể so được về độ hiểu biết công pháp với ông ta".

“Thiên phú của Đạo Trưởng cũng đủ khiến người ta hâm mộ rồi, hơn thế nữa lại kiên trì tập luyện. Bạch Diệc Phi kia tuổi gì mà so với Đạo Trưởng được?”

"Đúng vậy, thực lực Đạo Trưởng đã đến gần với cao thủ cấp một, không cao thủ dưới cấp một nào có thể thắng được ông ta".

“Cao thủ cấp một chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết thôi!”

Lục Miêu Miêu ngồi ở hàng thứ nhất nên đương nhiên có thể nghe được âm thanh người ta cảm thán sau lưng, vì vậy cô ta trở nên khẩn trương, sắc mặt cũng có chút không tốt.

Bởi vì từ cuộc đối thoại của bọn họ, thì kết quả của trận quyết đấu giữa Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng chỉ có một, đó là Bạch Diệc Phi sẽ chết.

Cô ta rất lo lắng cho Bạch Diệc Phi.

Bởi vì để quyết đấu nên giữa sân cố ý chừa ra một khoảng đất trống lớn, tạo điều kiện cho bọn họ phát huy.

Đạo Trưởng đi qua đó, ông ta đến vị trí trung tâm rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

Dù có nhiều người nhìn xem như vậy, nhưng vẻ mặt Đạo Trưởng vẫn thản nhiên, dường như những người này không tồn tại vậy.

Những người chung quanh nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Đạo Trưởng thì tâm trạng vốn đang kích động dường như cũng bình tĩnh lại.

Sau đó tất cả mọi người cùng chờ một người khác xuất hiện.

Nhưng đã nửa tiếng trôi qua người đó còn chưa đến.

“Sao thế này? Sao còn chưa tới?”

“Có phải không dám tới không?”

“Tôi nghĩ là không dám tới, quyết đấu với Đạo Trưởng thì chỉ có con đường chết mà thôi!”

“Nhưng nếu như anh ta không dám tới thì sau này e rằng không ngóc đầu lên được ở thành phố Triều Dương rồi".

"Cái đó sao quan trọng bằng mạng sống được?”

"Nói cũng đúng!"

Vẻ mặt những người ngồi ở hàng thứ nhất như Trường Tiễu cũng có chút nghiêm túc.

Nói thật bọn họ đang hy vọng Bạch Diệc Phi đừng tới, bởi vì ai cũng biết chênh lệch thực lực rất nhiều, Bạch Diệc Phi đến rồi thì chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.

Mà lúc này Triệu Hạc đột nhiên lớn tiếng hỏi Trường Tiễu: "Tôi muốn xem Bạch Diệc Phi còn dám tới hay không?"

Trường Tiễu trầm mặc, cũng không để ý tới Triệu Hạc.



Trong phòng Lưu Hiểu Anh và Lương Ngọc đã từng ở, Bạch Diệc Phi đang nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay.

Đồng hồ treo tường trên vách chạy tới chín giờ đúng.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, sau đó xé nát tờ giấy.

Tiếp đó anh đi từ từ ra khỏi phòng, lại đi xuống lầu, đến sân diễn ra trận đấu.

Trương Hoa Bân lập tức đuổi theo, rồi bận tâm nói: "Bạch Diệc Phi, bây giờ trạng thái của anh rất không ổn, hay để tôi bảo người đi truyền tin, ngày khác tái chiến nhé?"

Bạch Diệc Phi không trả lời anh ta, mà chân của anh cũng không dừng bước, ánh mắt anh kiên định bước từng bước một đi đến trại khai thác gỗ.

Đối với Bạch Diệc Phi, Lưu Hiểu Anh còn sống là một tin tức tốt.

Nhưng sự thật trong đêm hôm đó hình như đã khiến anh biết rằng mình đã làm tổn thương Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh không muốn khiến anh khó xử, vì vậy lựa chọn tổn thương bản thân mình.

Hơn nữa tất cả mọi chuyện này đều bị sư muội mà anh tin tưởng phá hủy.

Huống chi vợ của anh đã mang thai hơn tám tháng rồi, không lâu sau đó sẽ sinh, đột nhiên cô nghe được tin tức này thì trong lòng sao có thể không buồn chứ?

Trong lòng Lý Tuyết nhất định rất đau khổ! Mà hiện tại Lưu Hiểu Anh chắc hẳn cũng như thế!

Một bên là vợ anh, một bên là người bạn nặng tình nghĩa, vậy mà anh lại làm hai người đó buồn, sao anh có thể thờ ơ được?

Vì vậy anh mới cực kỳ kiên định đi đến trại khai thác gỗ.

Nhưng mà khi anh muốn đi ra khỏi thành phố Triêu Dương thì một người đàn ông đã xuất hiện gây chuyện.

Dáng người tên đó cường tráng, toàn thân đều là cơ bắp, bàn chân đạp trên mặt đất tơi xốp trước mặt, thậm chí còn bị lõm xuống.

Người đàn ông nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ khinh thường, tên đó hừ cười nói: "Mày là Bạch Diệc Phi?"

Sau đó hắn ta bắt đầu tự giới thiệu bản thân: "Tao là Vu Dương, cao thủ cấp trung cấp hai, được ông ba Tùng thuê đặc biệt đến đây lấy mạng mày!"

Nghe thấy thế thì sắc mặt Trương Hoa Bân thay đổi.

Nhưng mà biểu cảm của Bạch Diệc Phi vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn không dừng bước vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Vu Dương nhìn anh, hắn ta còn lấy làm tiếc lắc đầu nói: "Dạo gần đây thật sự tao quá thiếu tiền rồi, nếu không tao cũng không làm việc giúp những người đó, hơn nữa cái giá ông ba Tùng đưa ra đã khiến tao rất động lòng, hoàn toàn không từ chối được, cũng chỉ có thể trách số mày không được tốt thôi".

“Tao...haiz, mày đi đâu thế? Mày đứng lại cho tao, con mẹ nó mày không nghe thấy à?”

“Ông đây kêu mày đứng lại, có nghe hay không?"

“Nếu mày dám bước lên phía trước thêm một bước, thì ông sẽ giết mày!”

Vu Dương ỷ vào thực lực của mình, hoàn toàn không xem Bạch Diệc Phi ra gì, vì vậy hắn ta mới nhiều lời vài câu, nhưng mà lời còn chưa nói hết thì Bạch Diệc Phi vẫn cứ đi lên phía trước, giống như không nhìn thấy hắn ta.

Đây không phải là đang khinh thường hắn ta sao?

Là một cao thủ cấp trung cấp hai, bị người ta khinh thường khiến hắn ta rất tức giận.

"Con mẹ mày, hôm nay ông sẽ dùng một đạp đạp chết mày!"

Vì vậy khi khoảng cách giữa Bạch Diệc Phi và hắn ta còn ba mét, thì hắn ta đột nhiên lao đến đạp một cái.

Trương Hoa Bân ở sau lưng thấy vậy vội trừng lớn hai mắt, muốn mở miệng nhắc nhở Bạch Diệc Phi.

Nhưng ngay lúc này, tóc Bạch Diệc Phi đột nhiên biến thành màu trắng, ánh mắt lại lần nữa biến thành màu đỏ tươi.

Một tháng trước khi thực lực của Bạch Diệc vẫn chưa tăng, nhưng sau khi tiến vào trạng thái này thì anh vẫn có thể đánh bại được Sa Phi Dương cấp trung cấp hai, huống chi là người trước mắt này chứ?

Càng không nói tới việc anh đã đặc huấn một tháng, giờ không còn là anh của một tháng trước nữa rồi.

Chỉ có thể nói đám nhà họ Tùng kia quá tự tin.

Nhưng mà mục đích người nhà họ Tùng tìm người đến ngăn cản Bạch Diệc Phi, thật ra cũng không phải là muốn giết anh, chủ yếu nhất là muốn bào mòn sức lực của anh, như vậy lúc anh và Đạo Trưởng quyết đấu càng không có phần thắng.

Nhưng mà bọn họ thật sự không ngờ phái một cao thủ rất mạnh tới nhưng cũng không phát huy được tác dụng mà bọn họ suy nghĩ.

Lúc này Vu Dương bay ngược giữa không trung, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Rõ ràng là hắn ta bay lên muốn đạp chết Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi không né cũng coi như thôi đi, vậy mà vẫn tiếp tục đi lên phía trước, cú đạp của hắn ta trực tiếp đá vào vai Bạch Diệc Phi.

Sau đó hắn ta cũng cảm giác được một lực đẩy cực lớn, cả người lập tức bay ngược ra ngoài.

“Bịch!”

Vu Dương ngã dưới đất, đang muốn đứng lên nhưng lại nôn ra một ngụm máu lớn.

Khi hắn ta giãy giụa muốn bò dậy lần nữa, thì lại phát hiện hình như không đứng lên nổi.

Vu Dương hoàn toàn không biết Bạch Diệc Phi lấy đâu ra sức mạnh đó, không ngờ lại khiến hắn ta trọng thương không đứng dậy nổi.

Vì vậy khi hắn ta nhìn Bạch Diệc Phi lần nữa, thì trong mắt đã không còn vẻ khinh thường, mà thay vào đó là sự hoảng sợ.

Bạch Diệc Phi vẫn đi lên phía trước, cũng không thèm nhìn Vu Dương một cái, giống như coi hắn ta là không khí vậy.

- ------------------