Mà Trương Hoa Bân vốn rất lo lắng cũng trợn tròn mắt.
Đối phương chính là cao thủ cấp trung cấp hai, vậy mà lại bị đánh bại như thế sao?
Thấy thực lực Bạch Diệc Phi mạnh như vậy thì Trương Hoa Bân bắt đầu kích động.
Vốn cho rằng Bạch Diệc Phi quyết đấu với Đạo Trưởng thì sẽ không có phần thắng.
Nhưng mà hiện tại Trương Hoa Bân cảm thấy không chừng Bạch Diệc Phi thật sự có thể thắng được.
Mà lúc này trong xưởng khai thác gỗ, ở một góc khuất bình thường trong đám người, một người có thân hình cao lớn nói với Tùng Lệ Nhã: "Xem ra bên Vu Dương ổn rồi, nếu không sợ rằng Bạch Diệc Phi cũng đã đến từ lâu".
Tùng Lệ Nhã gật đầu nói: "Cũng đúng, thực lực của hắn ta cũng chỉ là cấp ba, mà Vu Dương lại là cao thủ cấp trung cấp hai, muốn giết Bạch Diệc Phi thì quá dễ dàng!"
Sau khi nói xong thì Tùng Lệ Nhã đứng trong đám người nhìn về phía người ngồi ở vị trí trung tâm trên gần đài thi đấu, Trường Tiễu.
Sau khi nhìn thấy Trường Tiễu thì trái tim Tùng Lệ Nhã khẽ rung động.
Cô ta chưa từng nghĩ người luôn thích đơn độc hành động như anh ta, vậy mà hôm nay lại ngồi ở vị trí trung tâm.
Mà Trường Tiễu vẫn chói mắt như vậy, khiến cho người ta không khỏi rung động.
Nhưng đáng tiếc Trường Tiễu đã không còn thuộc về cô ta nữa rồi.
Tùng Lệ Nhã không khỏi nghĩ, nếu như Bạch Diệc Phi chết rồi thì có thể thay đổi mọi thứ không, Trường Tiễu lại trở về bên cô ta lần nữa.
Bây giờ Tùng Lệ Nhã rất hận Bạch Diệc Phi, không chỉ bởi vì Bạch Diệc Phi giết Tùng Vưu Duy, mà càng bởi vì anh ta đã cướp đi Trường Tiễu của cô ta.
Nhưng nghĩ đến Bạch Diệc Phi sắp chết thì khóe môi cô ta không khỏi nhếch lên: "Lần này Bạch Diệc Phi chắc chắn chết chắc rồi, như vậy thì tất cả mọi thứ sẽ tốt lên".
Cô ta vừa mới cười chưa được bao lâu thì đã nghe thấy âm thanh huyên náo.
"Đã đến, đã đến rồi!"
Tất cả mọi người lại nhìn về phía cửa ra vào xưởng khai thác gỗ lần nữa, bọn họ thấy Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi kiên định đi tới.
Sau khi nhìn thấy anh đã đến thì tất cả đều sợ ngây người.
Người trên đài quan sát cũng đứng lên, duỗi dài cổ nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Đạo Trưởng cuối cùng cũng mở mắt, ông ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt thản nhiên nhìn Bạch Diệc Phi.
Duy chỉ có Tùng Lệ Nhã và người đàn ông bên cạnh cô ta là ngây ngẩn cả người.
Sao Bạch Diệc Phi tới đây được? Không ngờ hắn ta lại đến được, thế còn tên Vu Dương kia thì sao?
Bạch Diệc Phi đi tới trước mặt Đạo Trưởng, sau đó đứng lại, dùng cặp mắt màu đỏ tươi kia nhìn chằm chằm vào ông ta nói: "Có di ngôn gì thì mau nhân lúc này nói hết ra đi".
Sau khi Đạo Trưởng nghe thấy thế thì không khỏi cười khẩy một tiếng: "Ai cho cậu sự tự tin nói ra những lời này thế?"
Bởi vì Bạch Diệc Phi đã vào sân, nên tất cả mọi người đều yên tĩnh, cũng bởi vậy mà nghe được lời Bạch Diệc Phi nói.
“Anh ta bị gì thế? Kiêu ngạo vậy?”
“Tên này quá ngạo mạn rồi đấy?”
“Lúc này mà còn tỏ vẻ, vậy chẳng phải sẽ chết càng khó coi hơn sao?”
Mà lúc này Trường Tiễu cũng bình tĩnh nói: "Bạch Diệc Phi hai mươi sáu tuổi bắt đầu tập võ, rồi dùng một tháng đạt được cao thủ cấp ba, trong thời gian một năm lên tới cấp cao cấp ba".
“Chỉ dùng một tháng ở đảo Lam đã học được ám kình, trong đó còn lĩnh ngộ cảnh giới người thường không thể hiểu được, dù hiện tại chỉ có thực lực cấp cao cấp ba, nhưng cũng có thể chiến thắng được người ở cấp trung cấp hai".
"Thử hỏi với thiên phú như vậy thì ai có thể bằng được chứ?"
Trường Tiễu nói xong thì tất cả mọi người đều sợ ngây ra.
Nếu thật sự là như vậy thì đúng là không ai bằng được thiên phú của Bạch Diệc Phi.
Vẻn vẹn hai năm đã từ một kẻ không biết tí võ vẽ gì trở thành một cao thủ cấp cao cấp ba, thậm chí còn lĩnh ngộ được ám kình, làm sao có thể chỉ dùng từ thiên phú để hình dung được?
Phải nói là trái với lẽ thường mới đúng chứ?
Mà Lục Miêu Miêu nghe thấy mấy lời này thì vừa khẩn trương vừa kích động, người đàn ông ưu tú như thế làm sao người khác lại không thích được? Sao có thể không khiến người ta rung động chứ?
Mà ở khoảng đất trống ở trung tâm, ánh mắt Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng tràn đầy sát ý, Đạo Trưởng cũng cảm nhận được sát ý khiến cho không ai có thể bỏ qua được này.
Giờ phút này trong lòng ông ta cũng có chút kinh ngạc, bởi vì ông ta có thể cảm nhận được chỉ mới qua một tháng mà Bạch Diệc Phi đã khác hẳn so với trước kia.
Nhưng dù vậy thì Đạo Trưởng cũng không lo lắng, bởi vì ông ta tự tin với thực lực của mình.
Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ bắt đầu?"
Đạo Trưởng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó năm ngón tay ông ta tạo thành chưởng chụp về phía trán Bạch Diệc Phi.
Trận quyết đấu này đối với bọn họ chính là kẻ sống người chết, chỉ có sống sót mới là người chiến thắng, vì vậy Đạo Trưởng hoàn toàn không thèm quan tâm ông ta có đánh lén hay không.
Đánh bất ngờ làm cho người ta không kịp chuẩn bị, chẳng qua là vì để Bạch Diệc Phi trở tay không kịp mà thôi.
Mà cùng lúc đó Bạch Diệc Phi cũng có động tác giống với ông ta, năm ngón tay tạo thành chưởng chụp về phía Đạo Trưởng.
Sau đó hai chưởng đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Bịch!”
Tiếp đó Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi đồng thời lùi về phía sau mấy bước
Sau khi Đạo Trưởng đứng lại thì ông ta không thể tin mà trừng lớn hai mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Sao cậu cũng biết Nhất Dương Chưởng?” . truyện đam mỹ
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không thay đổi: "Đương nhiên là học từ ông rồi".
Lúc này vẻ mặt Đạo Trưởng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Những người khác nghe thấy thế thì càng thêm kinh ngạc, bọn họ hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ vốn cho rằng thực lực Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng chênh lệch rất lớn, Bạch Diệc Phi chết là điều không thể nghi ngờ, khi Trường Tiễu nói những lời đó, thì bọn họ cảm thấy dù cho Bạch Diệc Phi mạnh hơn, có thiên phú hơn, nhưng cuối cùng thì thực lực vẫn kém Đạo Trưởng.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy hai người đấu với nhau một chiêu, thì cả đám lại nhận ra Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng ngang nhau.
Vì vậy tất cả mọi người đều bị khiếp sợ? Ai nấy đều trợn tròn mắt!
Chỉ có mình Trường Tiễu và những người anh ta mang đến mới kích động không thôi.
Trong đám người, Tùng Lệ Nhã và vệ sĩ bên cạnh cô ta cuối cùng đã biết vì sao có Vu Dương chặn đường nhưng Bạch Diệc Phi đi qua được rồi.
Bởi vì Vu Dương hoàn toàn không ngăn được anh ta!
Vẻ mặt Đạo Trưởng nghiêm túc: "Vốn chỉ định dùng năm phần thực lực để giết cậu, nhưng bây giờ xem ra cậu thật sự mạnh hơn không ít, nhưng mà cũng chỉ khiến tôi tăng thêm hai phần thực lực nữa mà thôi".
Nói xong lời này thì ông ta ngồi xổm xuống, vươn tay đánh vào không trung một chưởng.
Chưởng này không tiếp xúc trực tiếp với Bạch Diệc Phi, mà là đánh vào không khí, nhưng chính như vậy thì đòn đánh đó mới trông như kết thành thể rắn, mạnh mẽ đánh về phía Bạch Diệc Phi.
Trong lòng Bạch Diệc Phi thầm kinh hãi, anh biết ám kình của Đạo Trưởng có thể đánh ra từ bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, nhưng anh lại không ngờ rằng ông ta có thể dùng chiêu qua không khí để đánh ra bên ngoài!
Vì vậy đây mới là thực lực chân chính của Đạo Trưởng sao?
Bạch Diệc Phi nắm chặt tay lại, lúc này anh không dám học theo nữa, bởi vì cho dù học thế nào thì cũng kém thực lực thật sự của đối phương, cho dù học được thì cũng không đánh lại được.
Sau đó Bạch Diệc Phi nhảy sang một bên, anh phất tay một cách rất đơn giản, nhưng cái phất tay này đã hóa giải được phần lớn lực đánh của Đạo Trưởng.
Tiếp đó tay còn lại của anh nhẹ nhàng vung lên, đòn đánh của Đạo Trưởng lập tức lệch hướng.
Giống như lúc ở kho vàng, Bạch Diệc Phi dùng Nhất Thiên Chưởng của Đạo Trưởng đánh Tử Y, mà Tử Y lại dùng ống tay áo đánh lệch đòn đánh này của anh giống như bây giờ.
Sau đó anh xông lên phía trước, chân phải của anh đặt ngang giữa hai chân Đạo Trưởng, anh dùng vai đánh về phía Đạo Trưởng.
Lực va chạm này của anh đủ để đánh bay người khác, nhưng mà Đạo Trưởng cũng phản ứng cực nhanh, ngay khi Bạch Diệc Phi muốn đụng vào ông ta, thì một luồng ám kình bỗng bật ra.
“Ầm!”
Hai người giống lúc trước, đồng thời lui về sau vài bước, vẫn là tình huống không phân cao thấp.
Tất cả mọi người ở đây thấy vậy đều vô thức nín thở.
Nhưng mà không có ai phát hiện ra, trong đám người có một người mang theo sát ý nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.
Người đó chính là Hồng Quân!
Nhìn thấy anh và Đạo Trưởng ngang tài thì hắn ta lập tức nghiến răng, bởi vì hắn ta phát hiện chỉ dựa vào thực lực bây giờ của bản thân thì việc báo thù là không có khả năng.
Bạch Diệc Phi đã không phải là Bạch Diệc Phi trước kia rồi, hắn ta muốn báo thù thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.