Hồng Quân đã đoán ra Bạch Diệc Phi muốn mượn cơ hội này thâu tóm khu ba, vì vậy sợ là xung quanh xưởng khai thác gỗ này đã bị người của thành phố Triều Dương mai phục rồi.
“Tao sẽ không để cho mày được như ý đâu!”, Hồng Quân nhìn Bạch Diệp Phi rồi cười lạnh một tiếng, sau đó hắn ta âm thầm rời đi.
…
Bởi vì mọi người đều vào trong xưởng khai thác gỗ xem Bạch Diệc Phi quyết đấu với Đạo Trưởng, nên phía ngoài ngoại trừ các đống vật liệu bằng gỗ ra thì không có một ai.
Hồng Quân khom người, trong tay cầm một con dao, hắn ta lấy một tấm gỗ che chắn thân mình, rồi từ từ đi về hướng Đông Bắc.
Bởi vì hướng đó chính là chỗ mai phục tốt nhất.
Hồng Quân là cao thủ cấp trung cấp hai, khi hắn ta ẩn mình thì người bình thường sẽ không thể phát hiện ra được.
Như hắn ta đã phỏng đoán, sau khi đi qua đó thì từ khe hở của đống vật liệu, hắn ta nhìn thấy một tấm vải màu đen nổi bật.
Hồng Quân thấy vậy thì trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Bạch Diệc Phi, mày diệt cả nhà họ Hồng tao, giết vợ tao, hôm nay tao cũng giết tất cả người của mày, để báo thù cho họ!”
Sau đó Hồng Quân dứt khoát nhảy về phía đống vật liệu gỗ.
Nhưng sau khi bay qua đống vật liệu và nhìn thấy rõ ràng mấy người kia thì hắn ta trở nên kinh ngạc.
Hắn ta cho rằng người mai phục là đám người mặc đồ đen của Bạch Diệc Phi, nhưng mà lại không phải.
Đám người này đều là người từng dựa vào nhà họ Hồng, sau này lại được điều tới chỗ ông Khúc và nhóm người quyền quý. Bây giờ bọn họ lại đang trốn ở sau đống vật liệu, hơn nữa không phải để mai phục, mà là chơi bài với nhau.
Bọn họ chia thành mấy nhóm, 3 người một đội, trên tay ai cũng cầm những lá bài.
Cảnh tượng này làm hắn ta sửng sốt, vì vậy không kịp thu tay lại, con dao trong tay chém chết một người.
Mọi người đều đứng hình, sau đó nhanh chóng nâng vũ khí để bên người lên.
Nhưng động tác của Hồng Quân còn nhanh hơn bọn họ, bọn họ vừa hơi nâng vũ khí lên thì dao của Hồng Quân đã kề lên cổ một tên khác.
Người đó bị dọa cho toàn thân cứng đờ, sau đó mắt mở lớn nhìn con dao đang kề vào cổ mình, run rẩy xin tha: “Cậu cả, xin tha mạng, xin tha mạng cho tôi!”
Hồng Quân lúc này rất tức giận, hắn ta trừng mắt nhìn đám người này, hận không thể một dao chém chết hết.
Hắn ta không thể tìm Bạch Diệc Phi báo thù, nên định giết người của anh để trút giận, ai biết được đám người mai phục này lại không phải là người của Bạch Diệc Phi.
Hồng Quân lạnh lùng hỏi: "Sao mấy người lại ở đây?”
Người kia vội vàng trả lời: “Cậu chủ, là…là do...đám người từ ngoài tới kia ép chúng tôi, bọn họ kêu chúng tôi trốn ở trong này, chúng tôi cũng không còn cách nào khác...”
“Hơn nữa nếu như chúng tôi không làm theo lời của bọn chúng, bọn chúng...sẽ giết chúng tôi...”
Hồng Quân ngây người.
Lúc này hắn ta lập tức hiểu ra, bọn chúng muốn vây giết người ở khu ba chỉ là một màn kịch.
Hắn ta nghĩ tới trước kia lúc Bạch Diệc Phi vây đánh nhà họ Hồng thì cũng làm giống như bây giờ, hắn ta lập tức cảm thấy tức giận, hơn nữa còn tức giận hơn cả trước kia nữa.
“Mẹ nó lại lại trò này!”, Hồng Quân nắm chặt con dao trong tay, hận rằng đám người này không phải là Bạch Diệc Phi, hắn ta đã từng mắc bẫy một lần, vậy mà bây giờ lại mắc mưu lần nữa.
“Mẹ nó, không thể đổi cách khác à”, Hồng Quân không khỏi thấp giọng gầm lên.
Vừa nói xong thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Có câu nói không cần nhiều mưu kế, có tác dụng là đủ rồi”.
Hồng Quân lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện ra là người bên cạnh Bạch Diệc Phi-Trần Hạo, Trần Hạo đang ngồi trên một gốc cây, bộ dạng nhàn nhã, thậm chí trong tay còn cầm một quả chuối.
Sau khi Hồng Quân nhìn thấy anh ta thì bật cười, có thể là do vì tức giận, cũng có thể là vì Trần Hạo là người của Bạch Diệc Phi: “Mày là thuộc hạ của nó, thì giết mày cũng có thể xả giận”.
Nói xong hắn ta đạp tên đang kề con dao kia ra, sau đó định đi về chỗ Trần Hạo.
Nhưng lúc này lại có một người khác trong tay cầm một quả chuối đi ra từ phía sau, người đó ngồi bên cạnh Trần Hạo: “Thêm tao đi, mày càng có thể xả giận”.
Mà người đàn ông này chính là Sa Phi Dương.
Ngoại trừ ông ta thì lại có mấy người từ phía sau đống gỗ đi ra, Bạch Hổ, Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều.
Sau khi Hồng Quân nhìn thấy bọn họ thì bước chân bỗng cứng đờ.
“Một mình tao là đủ rồi”, Trần Ngạo Kiều lắc tay nói.
Sắc mặt Hồng Quân nhìn bọn họ có chút khó coi: “Bạch Diệc Phi đã sớm đoán được tao sẽ đến sao?”
Sa Phi Dương lắc đầu: “Đây là trùng hợp thôi, bởi vì người bọn tao muốn tính kế không phải là mày”.
“Mày vừa xuất hiện thì bọn tao cũng vừa đuổi tới”, vì vậy đây thật sự là trùng hợp.
Hồng Quân vô cùng hận, còn có cảm giác hít thở không thông.
“Đã như vậy thì tới giết tao đi! Đúng lúc bọn mày có thể bớt đi một kẻ thù!”, Hồng Quân thật sự vô cùng tức giận, hắn ta không khỏi thấp giọng gầm lên.
Nhưng Sa Phi Dường vẫn như cũ lắc đầu nói: “Bạch Diệc Phi không cho bọn tao giết mày, trừ phi Bạch Diệc Phi ra tay, còn không mày vẫn có thể rời đi”.
Rời đi?
Có ý gì?
Bạch Diệc Phi từ trước đến nay đều coi thường hắn ta sao?
Hồng Quân kinh ngạc...
Chẳng lẽ hắn ta không có chút uy hiếp nào?
Tại sao chứ?
Hồng Quân càng tức giận, Trần Hạo đột nhiên nói: “Thật ra một tháng trước đại ca có nói với tao, nếu như gặp Hồng Quân thì nói với hắn ta, rằng Lục Tây không phải do bọn tao giết”.
“Còn về việc mày có tin hay không thì đó là việc của mày, đại ca còn nói, mày là người nhà họ Hồng, nếu như muốn tìm bọn tao báo thù, thì bọn tao cũng không kiêng dè gì mà phản kích lại”.
Hồng Quân sau khi nghe xong mấy lời này thì càng nắm chặt con dao trong tay, hai hàm răng nghiến chặt, giống như sắp chảy máu đến nơi.
…
Mà trong lúc Hồng Quân âm thầm rời khỏi xưởng khai thác gỗ, thì Tùng Lệ Nhã và người đàn ông phía sau cô ta cũng rời đi.
Ở nửa kia thuộc khu ba, có một xưởng sản xuất vật dụng gia đình không quá to, trước kia được xây ở chỗ này cũng là vì nó gần xưởng khai thác gỗ, có thể giảm đi được rất nhiều khâu chuyên chở.
Mà lúc này Tùng Lệ Nhã mang theo người đàn ông kia tới phía ngoài xưởng sản xuất vật dụng gia đình kia, vừa đi vừa nói với người đàn ông phía sau: “Mau cho đám người cầm theo súng ống xuất phát, tập trung hỏa lực vào Bạch Diệp Phi”.
“Nhưng phải chú ý, không thể làm hại người xem trên đài”.
Người đàn ông kia nói: “Nếu làm như vậy thì Đạo Trưởng sẽ không vui đâu”.
Tùng Lệ Nhã không khỏi cười lạnh: “Bây giờ là tình huống gì rồi lẽ nào anh còn chưa hiểu sao? Khả năng Đạo Trưởng có cơ hội chiến thắng Bạch Diệc Phi rõ ràng rất thấp, mà từ trước tới nay Đạo Trưởng rất cẩn thận, chúng ta giúp ông ta giết Bạch Diệc Phi, một mặt chính là cứu ông ta, mặt khác còn giúp ông ta giữ lại thể diện, ông ta phải vui mừng mới đúng chứ”.
“Huống hồ vì sao chúng ta phải quan tâm đ*o Trưởng? Trước mặt ông chủ thì ông ta cùng cấp với bố tôi, tôi không phải nghe lời ông ta".
Người đàn ông nghe vậy thì gật đầu: “Vậy được”.
Tùng Lệ Nhã cười lạnh một tiếng: "Vậy không mau gọi người tập hợp lại đi".
“Rõ”, người đàn ông sau khi đồng ý thì đi vào trong xưởng sản xuất vật dụng gia đình, nhưng sau khi vào đó không bao lâu thì lại hoang mang chạy ra ngoài: “Cô chủ, xảy ra chuyện rồi”.
Tùng Lệ Nhã nhìn bộ dạng tên đó như vậy thì nhíu mày, sau đó cũng đi vào trong.
Sau khi bọn họ đi vào thì nhìn thấy một đám người nằm trên đất, mà súng ống trong tay bọn họ đều không thấy đâu.
Tùng Lệ Nhã sửng sốt, sau đó không thể tin được nói: “Xảy ra chuyện gì rồi? Ai làm?”
Vừa nói xong thì một tốp người đột nhiên xuất hiện ở các cửa ra vào nhà xưởng, bịt kín lối đi lại, trong tay bọn họ cũng đều là súng ống.
Tùng Lệ Nhã và người đàn ông sau cô ta lập tức bị bao vây lại.
Lúc này một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên từ chỗ cầu thang: “Thứ súng ống này không phải chỉ có nhà họ Tùng các người mới có, nhà họ Diệp và nhà họ Lâm chúng tôi cũng có”.
Tùng Lệ Nhã quay đầu lại, cô ta nhìn thấy Diệp Hoan và Lâm Cuồng đang đứng ở chỗ cầu thang, hai người đang lạnh lùng nhìn cô ta.
Sắc mặt Tùng Lệ Nhã khẽ thay đổi: “Là mấy người? Mấy người đã có chuẩn bị từ trước?”
Lâm Cuồng bình tĩnh nói: “Đây thật sự là trùng hợp, chúng tôi tới đánh lén người của bọn Triệu Hạc, không nghĩ tới lại biến thành người của cô”.
Diệp Hoan cũng nói: "Mọi người đều không phải là lần đầu tiên giao đấu với Bạch Diệc Phi, tại sao đến bây giờ vẫn có thể khinh thường anh ấy như vậy?”
“Thứ mấy người có thể nghĩ tới, anh ấy chẳng lẽ nghĩ tới sao?”
“Lúc anh ấy chấp nhận cuộc đấu này thì đã suy nghĩ hết rồi, anh ấy không sợ các người đoán ra mục đích của anh ấy, chẳng qua chỉ là quyết đấu mà thôi, vì vậy đã nghĩ đến nên đáp trả như thế nào từ sớm rồi".