“Từ trước đến nay anh ta đều sẽ không làm chuyện mà mình không chắc chắn, cũng sẽ không suy nghĩ phiến diện bất cứ chuyện gì, đó là lý do mà cho dù có đấu với anh ta bao lần thì cũng thua”.
“Anh ta sẽ không chủ động đi hại người khác, trừ phi cô chủ động trêu vào anh ta, mà anh ta cũng không phải người dễ bắt nạt, dù sao người anh ta cũng mọc đầy gai”.
Nghe vậy Tùng Lệ Nhã bật cười, nhưng cứ cười thế rồi lại hét lên: “Những lời anh nói đều là nhảm nhí! Anh ta không chủ động hại người khác, vậy anh tôi thì sao? Chẳng phải anh ta đã giết anh tôi đấy à?”
Lâm Cuồng bình tĩnh nói: “Nhưng là anh cô động đến anh ta trước, anh ta vì tự vệ mới…”
“Tự vệ cái gì?”, Tùng Lệ Nhã gào lên: “Người chết cũng đâu phải anh trai anh!”
Với cô ta, cho dù Bạch Diệc Phi có lý do gì đi chăng nữa thì cô ta chỉ biết sự thật vẫn là anh giết anh trai cô ta.
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc vì sao Bạch Diệc Phi lại muốn giết anh cô ta?
Có lẽ môi trường sinh sống và lớn lên khiến cô ta hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Đơn giản mà nói thì là tôi muốn giết anh, thì lý do nào cũng được, nhưng anh muốn giết tôi thì có nguyên nhân gì đi chăng nữa cũng là sai.
Lâm Cuồng thấy nói mãi cũng không được thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi bỏ đi”.
Tùng Lệ Nhã cười lạnh lùng: “Cho dù thế nào tôi cũng nhất định phải giết Bạch Diệc Phi!”
Nhưng Diệp Hoan lắc đầu nói: “Thật đáng tiếc, cô không có cơ hội này”.
“Anh cho rằng chỉ dựa vào bọn họ mà có thể ngăn cản được tôi ư?”, Tùng Lệ Nhã lạnh lùng nói: “Tôi không tin bọn họ dám tấn công tôi, huống hồ người bên cạnh tôi đây là cao thủ hạng 2 cấp cao - Dương Hồng”.
Tùng Lệ Nhã nói đúng, cô ta là người nhà họ Tùng cho nên những người này không ai dám làm gì cô ta.
Dù sao tứ đại gia tộc hiện tại còn chưa hoàn toàn trở mặt, nếu bọn họ tấn công thì e rằng không còn chỉ là chuyện riêng giữa bọn họ nữa.
Dưới tình huống họ không dám ra tay, một cao thủ hạng 2 cấp cao hoàn toàn không cần phải sợ họ.
Nhưng người đàn ông tên Dương Hồng đột nhiên lắc đầu nói: “Cô cả, cô nghĩ quá đơn giản rồi”.
Nghe vậy, Tùng Lệ Nhã lập tức quay đầu nhìn Dương Hồng, vẻ kinh ngạc lướt qua mắt.
Sau đó, Dương Hồng nói với cô ta: “Thời gian này ông ba chiêu mộ rất nhiều cao thủ, tôi cũng rất cảm ơn ông ba đưa tôi từ Tây Bắc đến đây, nhưng…”
Lâm Cuồng tiếp lời: “Lúc trước tôi từng tìm Dương Hồng rồi”.
Tùng Lệ Nhã trừng mắt, ngây người.
“Tại… Tại sao? Tại sao lại như vậy? Vì sao ông lại chọn bọn họ?”, cô ta không tin được mà chất vấn Dương Hồng.
Ông ta chỉ nhún vai trả lời: “Với người trưởng thành mà nói, lợi ích mới là vấn đề mà họ quan tâm”.
Tùng Lệ Nhã vẫn không hiểu: “Lẽ nào lợi ích mà nhà họ Tùng chúng tôi cho ông còn ít hay sao?”
Dương Hồng lắc đầu nói: “Lợi ích quả thật không ít nhưng hiện tại ông ba không phải gia chủ nhà họ Tùng, mà ông ấy có thể ngồi lên được vị trí đó hay không còn chưa chắc”.
“Nhưng cậu Lâm thì đã là gia chủ nhà họ Lâm rồi, hơn nữa cậu ấy cũng đối xử chân thành với tôi, mỗi lần đều sẽ gọi tôi là anh Dương. Một người sếp như vậy rất hiếm gặp vì thế tôi mới chọn cậu ấy”.
Nghe vậy, Tùng Lệ Nhã không tin nổi mà lùi lại hai bước như thể phải chịu cú sốc rất nặng nề, đến đứng cũng không vững.
Sau đó Tùng Lệ Nhã bất ngờ bật khóc, vừa nức nở, vừa bất lực.
“Các người… định giết tôi ư?”, Tùng Lệ Nhã vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi.
Lúc này cô ta rất sợ hãi, có ai mà không sợ chết cơ chứ?
Nhưng Lâm Cuồng và Diệp Hoan nhìn nhau một cái, Diệp Hoan bình thản nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không giết cô, Bạch Diệc Phi không phải loại người sẽ làm tổn thương người yêu của anh em mình”.
Nghe vậy, Tùng Lệ Nhã ngẩng phắt đầu lên nhìn họ.
Anh em Bạch Diệc Phi?
Trường Tiễu!
Là Trường Tiễu!
Nhưng Tùng Lệ Nhã lại tức giận mà hét lên: “Anh ta đã làm tổn thương tôi rồi!”
…
Cùng lúc đó một đám người mặc đồ đen lặng lẽ tiến vào nhà họ Triệu ở khu 3.
Dẫn đầu là một cấp dưới của Trường Tiễu. Gã có mái tóc vàng nổi bật, mu bàn tay có hình xăm bọ cạp rõ ràng.
Mà đám người mặc đồ đen sau lưng gã là tổ chức Cuồng Sa của Bạch Diệc Phi.
Bọn họ dễ dàng tiến vào khu 3, cũng nhanh chóng chiếm giữ hang ổ cũ của nhà họ Triệu, thậm chí còn chiếm luôn kho vũ khí của chúng, bên trong kho có rất nhiều súng ống.
Sau khi người đàn ông tóc vàng thấy những thứ này thì hưng phấn đến mức hơi mất lý trí.
Lúc này họ đang trong phòng khách, mà người nhà họ Triệu thì đều bị bắt tập trung ở đây.
Người đàn ông tóc vàng trông thấy một cô gái nhà họ Triệu thì hưng phấn đi tới, bóp cằm cô ta, ánh mắt mờ ám.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen thấy vậy thì lập tức hiểu ra gã định làm gì vì thế khẽ nhắc nhở: “Anh Lôi, sếp Bạch đã nói rồi, sau khi chiếm được nhà họ Triệu thì không được làm chuyện dư thừa”.
Anh Lôi mà anh ta nói là người đi theo Trường Tiễu, tên là Lôi Minh, cao thủ hạng 3 cấp trung.
Người đó trả lời: “Ít nhất không vi phạm quy định của thành phố Triều Dương”.
Lôi Minh cười lạnh: “Quy định? Đây là đảo Lam, thế lực ai to hơn thì người đó là quy định”.
“Nhưng…”, người đó dường như còn định nói gì đó thì bị Lôi Minh ngắt lời.
“Dù sao những người này cũng phải chết, trước đó tại sao chúng ta không khao bản thân một bữa, để bản thân sung sướng chứ?”
Nói xong, Lôi Minh lôi người phụ nữ bên cạnh gã lên, sau đó khiêng cô ta lên vai, nói với những người khác: “Các cậu cũng muốn thoải mái thì tùy, bên trên có trách thì cứ nói là tôi bảo vậy”.
Sau đó gã khiêng người phụ nữ đang không ngừng giãy dụa, kêu gào kia vào một căn phòng.
Trong phòng khách, đám người Cuồng Sa nhìn nhau.
Một người nói: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Một người khác trả lời: “Lúc trước tôi phạm tội cưỡng hiếp, sau này ra tù thì sếp Trần nhận tôi. Nói thật, tôi cũng muốn nhưng mà tôi không phải người không biết điều, sếp Trần nghe lời sếp Bạch mà sếp Bạch không cho chúng ta làm những chuyện này, vì thế tôi không làm”.
Những người khác cũng lũ lượt gật đầu.
“Tôi cũng không làm”.
“Đúng, tôi cũng không làm”.
Sau đó tất cả đám người mặc đồ đen đều đứng im.
Đúng lúc này, có người đột nhiên hét lên: “Chạy mau, giết người rồi, bọn họ muốn hủy thành rồi, chạy mau!”
Tất cả người nhà họ Triệu đều bị bắt vào phòng khách, tiếng hét này họ trở nên hoảng loạn, sau đó bất chấp mà chạy tán loạn.
Đám người mặc đồ đen thấy vậy thì đều ngây ra.
Bọn họ nên làm thế nào bây giờ?
Những người này chạy tán loạn, hoàn toàn không nghe lời, nếu dùng bạo lực mà giết gà dọa khỉ thì có lẽ sẽ khống chế được tình hình.
Nhưng sếp Bạch từng nói không được giết người vô tội, càng không được giết người bừa bãi.
Lúc này, bởi vì nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài mà Lôi Minh đi từ trong phòng ra, vừa đi vừa xách quần. Thấy đám người mặc đồ đen bất động, gã tức giận hét lên: “Còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau bắt người rồi giết, giết một đứa làm gương, hiểu không hả?”
Nhưng đám người đó vẫn bất động.
Lôi Minh thấy vậy thì nóng nảy, gào lên: “Mẹ nó, đám chúng mày chỉ biết nghe lời tên họ Bạch, hoàn toàn không xem sếp của bọn tao ra gì!”
Nói xong thì gã tự cầm một con dao xông ra.
Lúc đầu bị người khác dọa sợ, đám người nhà họ Triệu đương nhiên không dám phản kháng.
Nhưng có người hét lên không phản kháng chỉ có chết vì thế bọn họ không tiếp tục ngoan ngoãn nữa. Nếu đã không phản kháng được thì chỉ có thể bỏ chạy.
Vừa chạy đã có người nói ai chạy thì giết kẻ đó.
Đám người nghe vậy càng chạy ghê hơn.
Bởi vì cho dù có chạy hay không thì đều chết nhưng nếu may mắn chạy thoát thì còn có cơ hội sống, vì thế tại sao không chạy chứ?
Lôi Minh cầm dao xông ra, nhìn thấy đám người chạy loạn thì cầm dao chém, cho dù gã có gào thế nào thì đám người cũng không dừng lại.
Đến cuối cùng gã cũng không biết mình đã chém bao nhiêu người.