Một Bước Lên Tiên

Chương 840: Bát quái chưởng



Lúc này, khu 3 hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Triệu Hạc đang ở trại khai thác gỗ, hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại của khu 3, thậm chí ông ta còn đang nghĩ phải bắt sạch đám người Bạch Diệc Phi.

Lúc này, toàn bộ người của trại khai thác gỗ đều đặt sự chú ý của mình vào Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng.

Hai người người tiến người lùi, các loại võ công đều được giở ra hết.

Nhất Dương Chỉ, Lưu Tinh Quyền, lại còn Thái Cực Bát Quái Chưởng, Thiên Canh Thoái.

Thực lực của Bạch Diệc Phi khiến Đạo Trưởng kinh ngạc cực độ.

Cho dù Bạch Diệc Phi hiện tại không được tỉnh táo nhưng lại mạnh đến mức điên rồ, vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của tất cả mọi người.

Ai nấy đều ngu người.

“Rốt cuộc trong một tháng này anh ta đã học được những gì?”, Trường Tiễu cũng kinh ngạc không thôi.

Lục Miêu Miêu nắm chặt tay, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ, sùng bái Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng cảm thấy đau xót. Bởi vì trong một khoảng thời gian ngắn mà đạt được đến trình độ này thì nhất định phải trải qua sự tôi luyện mà người bình thường không thể chịu đựng nổi.

Mà Trương Hoa Bân thì càng kinh ngạc không thốt nên lời, bởi vì anh ta đi theo Bạch Diệc Phi từ sớm, hiểu rõ thực lực của anh nên lúc này càng ngạc nhiên.

Bạch Hổ và Từ Lãng sau khi đuổi Hồng Quân đi thì đã đến đây.

Bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy thì vừa kiêu ngạo vừa đau lòng.

Đúng như Lục Miêu Miêu nghĩ, trong suốt một tháng này, Bạch Diệc Phi đã trải qua những điều mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Anh hoàn toàn không lãng phí thời gian, cho dù ăn cơm hay đi vệ sinh cũng đều dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết.

Càng đừng nói một ngày anh chỉ ngủ có 3 tiếng, kể cả người già cũng không ngủ ít như anh.

Sa Phi Dương không khỏi cảm thán: “Thiên phú và nỗ lực đều như nhau”.

Trần Ngạo Kiều nghe xong lại nói thêm một câu: “Có cả thiên phú và sự nỗ lực mới là đáng sợ nhất”.

Bạch Hổ tiếp lời: “Lúc trước anh ta tập luyện tôi còn cho rằng anh ta rất lười, không chịu khó gì cả nhưng hiện tại tôi mới hiểu chẳng quá còn chưa đến mức để anh ta phải chịu khó thôi”.

Từ Lãng nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Rồi sẽ có một ngày tôi đuổi kịp anh ta”.

Nhưng nghe vậy, bốn người đều rơi vào im lặng, đồng thời thở dài: “Haizz!”

Bằng thiên phú cùng sự nỗ lực này của Bạch Diệc Phi, muốn đuổi kịp anh thì e là không thể nào, cho dù là cao thủ cấp 2 như Sa Phi Dương cũng đuổi không kịp.

Đúng lúc này trong xưởng vang lên một âm thanh cực lớn.

“Rầm!”

Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi lại đấu quyền với nhau, hai người vẫn tự lui về sau vài bước.

Sau khi cả hai ổn định lại cơ thể thì vẻ mặt Đạo Trưởng càng thêm trầm trọng: “Trong thời gian ngắn sao mày có thể trở nên mạnh như vậy?”

Bạch Diệc Phi vô cảm nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn sống bình yên qua ngày nhưng cứ có người không chịu để yên, thậm chí còn dùng bạn bè, người thân ép tôi, ông biết tôi có tâm trạng thế nào không?”

“Nói cho ông biết, ông đừng có ép tôi đến cùng nếu không chuyện gì tôi cũng dám làm!”

Thực tế Bạch Diệc Phi đã bị ép đến cùng rồi.

Nếu không sao anh có thể nâng cao thực lực của mình lên đến mức này chỉ trong vòng một tháng?

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Đạo Trưởng rồi đột nhiên hét lên: “Nên kết thúc rồi!”

Nói xong, anh dùng quyền pháp mà Tần Hoa dạy mình, sau đó dùng tất cả sức lực phát huy ám kình đến tận cùng rồi vung quyền về phía Đạo Trưởng.

Sau khi anh ra đòn, tất cả mọi người trong xưởng đều khiếp sợ đến trợn tròn mắt.

Trường Tiễu còn đứng hẳn lên.

Cú đấm này mạnh đến mức khi ám kình và không khí ma sát với nhau thì tạo ra âm thanh hơi chói tai nhưng không đến mức khiến người ta phải bịt tai lại.

Có thể thấy cú đấm này mạnh đến mức nào.

Đạo Trưởng thấy vậy thì không lộ ra bất kỳ vẻ sợ hãi nào mà chỉ bình thản nhắm hai mắt lại.

“Bốp!”

Nắm đấm của Bạch Diệc Phi đánh trúng trán của Đạo Trưởng.

Nhưng ông ta vẫn đứng im bất động, hoàn toàn không bị đánh bay như trong tưởng tượng của Bạch Diệc Phi.

Thực tế Bạch Diệc Phi cảm thấy mình như đấm vào một bức tường sắt, ngay cả cánh tay cũng tê rần.

Bạch Diệc Phi thầm hoảng hốt.

Lúc này, Đạo Trưởng đột nhiên mở mắt, hét lên một tiếng: “Ha!”

Bạch Diệc Phi cho rằng ông ta định đáp trả vì thế dồn toàn bộ sự chú ý vào hai tay cùng hai chân ông ta.

Nhưng sau khi Đạo Trưởng hét lên thì anh mới biết mình đoán nhầm rồi.

Một luồng sức mạnh cực đại phát ra từ cơ thể ông ta rồi tấn công đầu, vai cùng ngực anh.

“Rầm!”

Bạch Diệc Phi bị đánh bật ra.

Sau đó trong đám người vang lên một loạt âm thanh xuýt xoa.

“Oa!”

“Mẹ nó quá trâu bò!”

Còn có một số người thì nhìn đến ngây ngẩn. Bởi vì bọn họ đều là người bình thường, hoặc là năng lực không đủ nên hoàn toàn không nhìn ra Đạo Trưởng đánh bay Bạch Diệc Phi bằng cách nào.

Mà đến cả Bạch Diệc Phi cũng không hiểu được.

Nhưng Trần Ngạo Kiều đứng ngoài lại kinh ngạc mà nói một câu: “Là Hợp Thanh Thuật!”

“Cái gì?”, Từ Lãng không hiểu.

Trần Ngạo Kiều giải thích với vẻ mặt nghiêm trọng: “Đây là một trong những tuyệt kĩ của sư bá. Ám kình phát ra từ cơ thể sau đó thông qua âm thanh mà tấn công đối phương”.

“Hộc!”

Bạch Diệc Phi ngã ra đất rồi phun ra một ngụm máu, bởi vì luồng lực công kích quá mạnh nên quần áo trên người anh đều bị rách vài miếng.

Đạo Trưởng lạnh lùng nói: “Tao đã nói rồi, vừa nãy tao chỉ dùng 70% sức mạnh mà thôi, bây giờ mới là toàn bộ sức mạnh của tao”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì che ngực, trừng trừng nhìn Đạo Trưởng. Lúc này anh mới hiểu rằng ám kình của ông ta có thể phát ra từ bất kỳ bộ phận nào của cơ thể, bao gồm cả giọng nói.

Bạch Diệc Phi cảm thấy mình có hơi choáng váng, hẳn là bị âm thanh chấn động.

Đồng thời anh còn cảm thấy tóc mình đang dần phục hồi, màu đỏ trong mắt cũng dần tan đi, dường như trạng thái này không thể duy trì được lâu nữa.

Bạch Diệc Phi có dự cảm không lành vì thế lập tức quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Anh chống tay xuống đất rồi đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào Đạo Trưởng mà xông tới.

Đạo Trưởng thấy vậy thì không hề hoảng loạn mà giang hai tay như một con chim tung cánh, sau đó chỉ nhảy nhẹ một cái đã đạt đến độ cao 3m rồi vung chưởng hướng thẳng về Bạch Diệc Phi ở phía dưới.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức khuỵu xuống, sau đó cũng đồng thời nhảy lên, lấy vai mình mà đỡ lấy một chưởng của ông ta.

Khi bàn tay Đạo Trưởng và vai anh chạm vào nhau, ông ta lại hét lên: “Ha!”

Bạch Diệc Phi nâng hai cánh tay lên, đẩy bàn tay của Đạo Trưởng ra, đồng thời còn định ngăn cản sự tấn công từ giọng nói của ông ta.

Nhưng…

“Rầm!”

Bạch Diệc Phi lại bị đánh bật ra.

Đòn này của anh không hề có tác dụng với ám kình. Anh lần nữa lại cảm nhận được một luồng lực mạnh mẽ như núi đâm thẳng vào người mình.

Bởi vì lần này đang ở giữa không trung nên anh không bị đánh bay quá xa mà chỉ lăn vài vòng ra đất.

Thấy vậy thì đám người lại vang lên một loạt tiếng xuýt xoa.

Mà trên đài, đám người Triệu Hạc nhìn thấy cảnh này thì rất kích động cùng hưng phấn. Triệu Hạc cười nói: “Tôi biết Đạo Trưởng là vô địch mà, không ai có thể đánh thắng được ông ấy!”

“Đúng thế, Đạo Trưởng vô địch!”

“Vẫn còn quá non!”

Những ông lớn ở mấy khu khác cũng lũ lượt gật đầu.

Trường Tiễu nghe thấy thế thì biểu cảm trở nên nghiêm trọng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Anh ta biết lực tấn công ở vị trí càng cao thì càng mạnh, đợt tấn công này của Đạo Trưởng nếu là người bình thường đỡ thì e rằng đã chết ngay tại chỗ rồi.