Đây là ngày làm việc đầu tiên của năm mới, Du Nhất Thanh gửi tin đầu tiên cho Trần Đồ Y.
Ba giờ mười tám phút chiều.
Trần Đồ Y nhìn tin nhắn trên thanh thông báo di động, hai mắt có chút cay cay.
Cô không trả lời tin nhắn, gạt ra khỏi thanh thông báo, tin nhắn của Du Nhất Thanh nhanh chóng bị nhấn chìm dưới nhóm công việc.
Trần Đồ Y chọn một gói đậu Vân Nam, tay pha một tách cà phê, châm một điếu Marlboro DOUBLE BURST, hút mạnh một ngụm, lại uống một ngụm, một vị quái lạ.
Cô qua loa trả lời mấy tin nhắn trong nhóm công việc, giao phó công việc hạng mục công việc, rồi ném điện thoại di động sang một bên, mở bộ phim đã tải xuống từ lâu, ngăn cách chính mình khỏi buổi chiều mưa như trút nước.
Đây là bộ phim mà rất lâu trước đây hai người đã nói muốn cùng nhau xem, Du Nhất Thanh nói muốn xem ở rạp chiếu phim, nhưng trong nước chậm chạp không công chiếu, Trần Đồ Y muốn xem thật lâu, cuối cùng cô cũng có cơ hội mở ra.
Du Nhất Thanh có thể nhìn thấy tin nhắn Trần Đồ Y trong nhóm làm việc, hai người là đồng nghiệp, còn là đồng nghiệp cùng ngành, chỉ là Trần Đồ Y ở thành phố C, Du Nhất Thanh ở thành phố H, hai người là đồng nghiệp nơi đất khách, cũng là người yêu nơi đất khách.
Trần Đồ Y xem liên tiếp ba bộ phim, xem hết sức chăm chú, rồi lại không nhớ nổi bất kỳ tình tiết cụ thể nào, chỉ ngây ngốc nhìn màn hình, trên mặt thường thường chảy xuống mấy hàng nước mắt.
Cô như cái xác không hồn đi vào phòng tắm, mở vòi sen ra, nước ấm từ đỉnh đầu rơi xuống, vỗ lên người, toát ra nhiệt khí. Cô chụm tay lại thành hình cái bát, hứng một nắm nước, vùi mặt trong tay, để nước mắt lẫn vào trong đó, cùng trút xuống.
Thì ra lúc con người đau khổ, ngay cả khóc cũng không có tiếng động.
Cho đến khi nước ấm biến thành nước lạnh, lạnh băng không chút lưu tình chui vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô, giống như đang nói với cô "Đủ rồi", cô mới bình tĩnh lại, lau khô người đi ra khỏi phòng tắm.
Ban đêm trời mưa, rét lạnh thấu xương, khiến Trần Đồ Y run rẩy, thể chất của cô vốn đã lạnh hơn người thường, hiện tại càng cảm thấy lạnh đến cứng đờ, cô đành phải tùy ý sấy khô tóc, nhanh chóng chui vào trong chăn, cũng may trong chăn ấm áp.
Trần Đồ Y cầm viên thuốc màu trắng trên tủ đầu giường, không thèm rót nước, nuốt trộng một viên.
Tin nhắn chia tay trong điện thoại vẫn dừng lại ở đó, cô không trả lời, Du Nhất Thanh cũng không gửi tin nhắn mới.
Thật ra chuyện chia tay, đã sớm dự liệu được, cô cũng đang chờ ngày này đến. Sở dĩ chọn ngày hôm nay, có lẽ là muốn cho cô an tâm qua năm mới, cái này được coi là chu đáo không?
Trần Đồ Y lướt lại lịch sử trò chuyện của hai người, trong đầu giống như đèn kéo quân lóe lên quá khứ của cả hai, từ câu nói đầu tiên đến lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên hôn môi lên giường đến lần đầu tiên cãi vã, mỗi một lần nói chuyện, mỗi một lần ở chung, mỗi một lần chiến tranh lạnh......
Trần Đồ Y đối với chuyện khác luôn nhớ không rõ lắm, nhưng chuyện có liên quan đến Du Nhất Thanh, trí nhớ kinh người, như thể là khắc sâu vào trong xương cốt.
Không biết là tác dụng của thuốc, hay là khóc mệt rồi, muốn mệt rồi, vừa qua 12 giờ liền ngủ thiếp đi.
Cô lại mơ thấy giấc mơ vô số lần kia, trong một căn phòng không một bóng người, cô đẩy một cánh cửa đi vào một khu vườn, khu vườn biến thành mê cung, bất luận đi như thế nào cũng không đi ra được, giống như quỷ che mắt luôn trở lại điểm xuất phát, nhưng cô có thể nghe thấy có người đang gọi tên mình, cô càng sốt ruột, trong lòng càng sợ hãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa mới, tưởng là điểm cuối, là cách thoát ra, cô ra sức xông qua đẩy cửa ra, trước mắt lại là một khu vườn giống như phía sau, vòng đi vòng lại, lần nữa luân hồi.
Lúc Trần Đồ Y tỉnh lại, là năm giờ sáng, ngoài cửa sổ có một tia sáng, kèm theo vài tiếng chim hót, cô trở mình, nghiêng sang bên kia, nơi vốn đã sớm bị nước mắt thấm ướt, cô lau nước mắt nơi khóe mắt, vùi đầu vào trong chăn, bắt đầu khóc nức nở, sau đó lại mơ màng ngủ mất.
Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, Trần Đồ Y liếc mắt nhìn di động, cô vừa chờ mong Du Nhất Thanh gửi tin nhắn tới, lại sợ nhận được tin nhắn, loại phỏng đoán vô vị này thật ra là dư thừa.
Di động vẫn nằm yên lặng như cũ ở đó, giống như quan hệ của hai người.
Trần Đồ Y rửa mặt xong, trực tiếp đón xe taxi đến bệnh viện.
Cứ hai tuần cô lại đến bệnh viện một lần, đăng ký, chờ số, khám bệnh, kê đơn thuốc, hơn nửa năm qua mỗi lần đều là quy trình giống nhau, bác sĩ không nói bệnh tình của cô có chuyển biến gì tốt đẹp, chỉ là có đôi khi sẽ đổi cho cô một loại thuốc khác, hoặc là tăng thêm một ít lượng thuốc, cô ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ nói.
Từ bệnh viện đi ra đã là ba giờ, từ hôm qua đến bây giờ vẫn chưa có ăn gì, cô vốn định trực tiếp về nhà, nhưng quay đầu liền nhìn thấy đối diện trung tâm thương mại có một biển quảng cáo thật lớn.
A! Muốn ăn lẩu.
Lần trước ăn lẩu vẫn là cùng Du Nhất Thanh.
Lúc qua đường, di động rung lên, mặc dù không có cài đặt chuông đặc biệt, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, là Du Nhất Thanh gửi tin nhắn tới ——
【Cả một ngày rồi, cậu nói một câu đi được không?】
Ba giờ mười tám phút.
Là bấm nút gửi tới, Du Nhất Thanh cũng rất sốt ruột sao? Đây hình như là lần đầu tiên cô ấy sốt ruột với chuyện của chính mình như vậy, chờ đợi muốn một câu trả lời.
Trần Đồ Y đi vào trung tâm thương mại, đi thẳng đến tầng năm, bước vào Haidilao, ngồi xuống gọi món, liền mạch lưu loát.
Người phục vụ đặt một con gấu bông nhỏ màu tím đối diện cô, nhìn thẳng vào cô, có chút đáng sợ.
Tại sao lại có người cảm thấy đặt một con gấu bông ở đối diện, sẽ khiến người ta cảm thấy không cô đơn? Điều này không phải nói cho mọi người biết, tôi rất cô đơn, rất tịch mịch sao?
Trần Đồ Y xoay đầu gấu bông, để nó quay lưng về phía mình, không để nó nhìn thấy hốc mắt đã ướt át.
【Nếu cậu lại không trả lời tin nhắn, mình coi như cậu đã đồng ý.】
Du Nhất Thanh lại gửi tin nhắn tới, ba giờ hai mươi tám phút, bấm rất chuẩn.
Trần Đồ Y: 【Mình có thể đồng ý với cậu, nhưng cậu cũng phải đồng ý với mình một điều kiện.】
Du Nhất Thanh: 【Điều kiện gì?】
Trả lời sau vài giây, lần cuối cùng Du Nhất Thanh trả lời ngay lập tức, vẫn là lúc hai người mới vừa ở bên nhau.
Trần Đồ Y cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại, một hàng nước mắt từ khóe mắt muốn chảy xuống cổ.
Trần Đồ Y: 【Cuối tháng ba chúng ta đi du lịch, kết thúc, chúng ta liền chia tay.】
Du Nhất Thanh: 【Đừng tưởng rằng mình không biết cậu đang nghĩ gì, có ý nghĩa không?】
Trần Đồ Y: 【Vốn dĩ chính là chuyến du lịch chúng ta đã nói, là cậu vẫn cứ trì hoãn.】
Tâm tình Trần Đồ Y có chút kích động, những chuyện Du Nhất Thanh đã từng đồng ý với cô, một chuyện cũng không làm được, chút yêu cầu cuối cùng này cũng không thể thỏa mãn sao?
【Cậu coi như là quà chia tay cho mình, điều này đối với cậu mà nói có ý nghĩa.】
Trần Đồ Y cực kỳ hèn mọn, nói không nên lời nửa lời chỉ trích.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên, Du Nhất Thanh chậm chạp không trả lời.
Trần Đồ Y bỏ bò béo vào trong nồi, đếm đến tám, lại gắp lên, chấm gia vị đã pha sẵn bỏ vào miệng, nhưng cô ăn không ra mùi vị gì, thậm chí có chút buồn nôn.
Qua nửa giờ, ăn cũng kha khá rồi, Du Nhất Thanh mới gửi tin nhắn tới ——
【Được, mình đồng ý với cậu. Cậu sắp xếp lịch trình đi, nhưng đừng làm chuyện dư thừa.】
【Được.】
Sau khi Trần Đồ Y ăn xong, liền đến toilet ói sạch sẽ.
Cô vốn dĩ đã trắng bệch, lần này càng trắng hơn, không hề có huyết sắc, khiến người phát run.
Cách chuyến du lịch còn một tháng, Trần Đồ Y đặt vé máy bay và khách sạn xong, gửi tin nhắn cho Du Nhất Thanh, chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn, không nói thêm một chữ nào.
Trước kia hai người không phải như vậy, lúc mới quen nhau không có gì giấu nhau, từ sáng đến tối, Du Nhất Thanh ngay cả uống ngụm nước, đi WC cũng muốn chia sẻ với Trần Đồ Y, không giống hiện tại chỉ có đôi câu vài lời ngữ khí.
Có điều hai người cũng không phải hoàn toàn không nói lời nào, ngoại trừ việc riêng, các cô trao đổi tất cả đều là công việc, không khác gì với những đồng nghiệp khác, thậm chí còn lạnh nhạt hơn.
Trong thời gian một tháng này, Trần Đồ Y tất cả đều như thường, nhìn không ra có thay đổi gì, cũng không có ở trước mặt người ngoài biểu hiện qua bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có vào đêm khuya, cô sẽ từ trong mơ bừng tỉnh, phát hiện gối đầu đã ướt một mảng lớn, cô sẽ máy móc lau đi nước mắt, nhìn trời lại sáng lên, nhạc nhảy ở quảng trường vang lên ngoài cửa sổ, tiếp theo là tốp năm tốp ba xe cộ chạy, có đôi khi sẽ có nước mưa vô tình đập vào cửa sổ. Có đôi khi có thể nghe thấy tiếng chim hót, có đôi khi các bác gái dưới lầu sẽ nói chuyện phiếm, có đôi khi âm thanh gì cũng không có.
Trần Đồ Y giống như dần dần quen với bầu không khí này, có người nói, thói quen của con người chỉ cần 21 ngày là có thể bồi dưỡng, từ khi chia tay đến bây giờ đã sớm qua 21 ngày, xem ra cô đã quen với cuộc sống một mình.
Không đúng, bọn họ là yêu xa, cô vốn chính là sống một mình.
Trước khi chia tay họ đã chiến tranh lạnh, quan hệ của hai người sớm đã biến chất.
Giống như trong ca hát vậy, một mình cô xem phim, một mình ăn lẩu, một mình đi bệnh viện, một mình ngắm bình minh, thì ra cô đơn như hình với bóng, cũng không phải rất đáng sợ.
-
"Tôi có cuộc sống của tôi như vậy, tôi thấy thời gian của tôi cũng nhiều hơn."
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
"Làm sao có thể có người cố ý quên tôi?"
——《Tịch mịch giống như》của Mạch Tuấn Long.
https://youtu.be/Jj468ZFO9kA
"Tôi có cuộc sống của tôi như vậy, tôi thấy thời gian của tôi cũng nhiều hơn."