"Trên tầng mây đầy ánh sao, những vì sao không biết sự sợ hãi của tôi, nhưng nhân gian lại có ánh mắt tha thiết."
-
Cuối tháng ba thành phố C gió lạnh thấu xương, trời còn chưa kịp sáng Trần Đồ Y đã kéo hành lý đến sân bay.
Trên máy bay, cô đeo tai nghe giảm tiếng ồn, mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc. Lúc tỉnh lại, còn tưởng rằng mình giống như thường ngày bay đến thành phố H, gặp Du Nhất Thanh.
Khi hai người mới ở bên nhau, mỗi tuần Trần Đồ Y đi một lần, sau đó biến thành hai tuần đi một lần, một tháng đi một lần, ba tháng đi một lần.
Lần trước đi là tháng mười hai, còn là bởi vì cuộc họp thường niên của công ty, là hoạt động lớn nhất hàng năm, Trần Đồ Y ở lại nửa tháng.
Mỗi lần đều là Trần Đồ Y đi gặp Du Nhất Thanh, Du Nhất Thanh một lần cũng chưa từng tới thành phố của Trần Đồ Y, điều này làm cho Trần Đồ Y vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cũng không phải Trần Đồ Y để ý tiền, mà là quan hệ của hai người cho tới bây giờ cũng không còn bình đẳng.
Máy bay lượn trên bầu trời thành phố, Trần Đồ Y nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ xuất thần, nơi này không giống với biệt thự lớn của thổ hào ở nông thôn thành phố H, nơi này ánh nắng sung túc, phong cảnh dễ chịu, tinh thần sảng khoái.
Du lịch, thật sự rất chữa lành.
Biển rộng, nhảy xuống sẽ có cảm giác gì?
Chuyến bay của Trần Đồ Y đến sớm hơn Du Nhất Thanh một giờ, sau khi Trần Đồ Y hạ cánh mua một ly americano, chờ Du Nhất Thanh đến.
Trong thời gian chờ đợi, Trần Đồ Y tìm kiếm món ăn ngon gần khách sạn, Du Nhất Thanh không thể ăn cay, không thích ăn cơm, thích ăn hải sản, chọn vài nhà hàng cũng không tệ lắm, gửi đến trợ lý truyền tài liệu.
Trần Đồ Y bắt đầu ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, con người cô có một tật xấu, ngồi máy bay thì sẽ nghĩ máy bay sẽ rơi, rơi xuống biển nên kêu cứu như thế nào, ngồi xe thì ảo tưởng sẽ đụng xe, lúc này thông thường dây an toàn sẽ kẹt chết, đi thang máy thì bắt đầu phán đoán thang máy rơi xuống, kẹt trong thang máy phải làm sao mở cửa bò ra ngoài, quả thực chính là chứng hoang tưởng bị hại.
Du Nhất Thanh luôn nói cô suy nghĩ lung tung, nghĩ những thứ không thực tế vô dụng này, nhưng cô thật sự rất sợ hãi, sợ sự cố ngoài ý muốn xảy ra trên người Du Nhất Thanh.
Còn mười phút nữa, chuyến bay của Du Nhất Thanh sẽ hạ cánh, cô lại trở lại cửa ra máy bay.
Tới gần giữa trưa, người ở sân bay càng ngày càng nhiều, cô đứng trong đám người, rất gây chú ý. Cô đang nghĩ Du Nhất Thanh đi ra có thể liếc mắt một cái nhìn thấy mình sao? Cô luôn ăn mặc rất mộc mạc, giống như cá tính lãnh đạm, không phải đen thì chính là trắng.
Nhưng cô chắc chắn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy Du Nhất Thanh.
Trong mắt Trần Đồ Y, người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu xám, kéo vali đi ra, cô ấy hết nhìn đông tới nhìn tây, cầm điện thoại trong tay gửi tin nhắn.
Trần Đồ Y nhìn điện thoại của mình, 【Mình đến rồi, cậu đang ở đâu?】
Trần Đồ Y không trả lời, trực tiếp đi tới trước mặt Du Nhất Thanh, đưa cà phê cô vừa mua, nhận lấy vali trong tay cô ấy, tay trái một cái, tay phải một cái, đi tới phía trước.
Du Nhất Thanh đi theo phía sau, uống americano, hạ nhiệt độ cho chính mình.
Thành phố S quá nóng, rõ ràng trước khi xuất phát còn lạnh muốn chết, lúc này lại nóng không chịu nổi.
Ra khỏi sân bay, sóng nhiệt ập vào mặt, phơi nắng đến mức khó có thể mở mắt.
Bắt xe, bỏ vali vào cốp sau, Du Nhất Thanh đã ngồi xuống hàng ghế sau. Trần Đồ Y do dự một lát, đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe, báo địa chỉ khách sạn.
Hai người không hề giao lưu, chỉ có tài xế nói tiếng Đông Bắc, hàn huyên với Trần Đồ Y, nói cho cô biết muốn đi đâu ăn hải sản mới không bị chặt chém.
Trần Đồ Y cùng ông ấy chậm rãi nói, cả đoạn đường cười cười nói nói, chọc cho tài xế cũng rất vui vẻ.
Du Nhất Thanh ngồi ở phía sau không nói lời nào, ống hút trong miệng cũng sắp cắn đứt, trong tay thường thường lướt điện thoại, Trần Đồ Y nhìn ra được trên mặt cô ấy viết "Phiền phức", thì cũng không nói lời nào nữa.
Trần Đồ Y đang suy nghĩ có phải mình chọc Du Nhất Thanh mất hứng hay không, là bởi vì không nói chuyện với cô ấy, hay là bởi vì mình ngồi vào ghế lái phụ, hoặc có lẽ chuyến du lịch này đối với cô ấy mà nói, bản thân cũng không phải là chuyện đáng vui vẻ.
Ba tháng không gặp, bọn họ xa lạ như người xa lạ.
*
Trần Đồ Y nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Du Nhất Thanh, cô ấy cũng mặc màu trắng.
Ngày đó là sau khi Du Nhất Thanh nhậm chức nửa tháng, lần đầu tiên Trần Đồ Y đến thành phố H họp.
Mới vừa vào tòa nhà công ty, thì nhìn thấy có cô gái tóc dài ở cửa thang máy, nhìn qua rất gầy, thậm chí tới mức có thể một tay xách lên, mặc váy màu trắng, chân đi giày bốt Martin, đeo túi xách hàng hiệu, thắt lưng đổi thành dây đeo màu sắc thủ công, vừa thanh thuần vừa nghịch ngợm, vừa đáng yêu vừa cá tính.
Trần Đồ Y len lén đi tới phía sau cô ấy, hình như cô ấy không để ý tới Trần Đồ Y, có lẽ cho rằng là đồng nghiệp ở tầng khác, không quen biết mà thôi.
Cũng đúng, ngày đầu tiên Du Nhất Thanh nhậm chức, Trần Đồ Y đang ở sân bay chờ máy bay trở về thành phố C. Cô làm nghi thức chào đón Du Nhất Thanh trên Wechat, cũng như giới thiệu cơ cấu tổ chức và nghiệp vụ của công ty.
Cho nên, hai người vẫn chưa gặp mặt.
Hai người tựa như bạn qua mạng, nói là giao tiếp công việc, nhưng đại đa số đều là đề tài cá nhân.
Sở thích và hứng thú của hai người vô cùng nhất trí, Trần Đồ Y từng nói qua bài hát nhạc phim, Du Nhất Thanh đều có thể nói một hai.
Hai người đều thích nghe bài hát tiếng Quảng Đông, rất nhiều bài hát tiếng Quảng Đông có câu chuyện, nếu bạn thật sự thích thì có thể nghe hiểu ý nghĩa đằng sau của nó.
Ví dụ như Trần Đồ Y nghe《Canh cánh trong lòng》, Du Nhất Thanh sẽ nghe《Nhớ mãi không quên》, Du Nhất Thanh nghe《Rác rưởi》, Trần Đồ Y sẽ nghe《Phá tướng》.
Trần Đồ Y nói thích《Yến vĩ điệp》, có người cho rằng là Lương Tĩnh Như, có người cho rằng là ngày tháng năm, chỉ có Du Nhất Thanh nói: Tôi cũng rất thích Shine.
Trần Đồ Y vừa chia sẻ ca khúc 《Dưới tàng cây hoa anh đào》 trong vòng bạn bè, Du Nhất Thanh đã bình luận: Thành đĩa dưa chuột vượt biển lớn.
Không chỉ có là bài hát, mà ngay cả tin hóng hớt nóng hổi, trò đùa lâu năm, hai người cũng có thể nhanh chóng đối đáp, một giây GET.
Du Nhất Thanh nói văn phòng vừa mới có người đến kiểm tra bình chữa cháy, Trần Đồ Y đã nói cậu muốn đi gay bar cứu hỏa sao? Sau đó hai người cùng nhau ha ha ha ha ha.
Chủ đề của hai người, mặc kệ nhảy bao nhiêu, đối phương luôn có thể tiếp ngay, câu trước còn đang thảo luận pháo hoa của Thái Quốc Cường, câu tiếp theo liền biến thành 1818 Hoàng Kim Nhãn.
Hai người tán gẫu văn học, tán gẫu điện ảnh, tán gẫu nghệ thuật, tán gẫu tinh tượng, tán gẫu hóng hớt, tán gẫu tin tức xã hội ......
Trần Đồ Y rất vui mừng, loại cảm giác quen thuộc này đã lâu không có, giống như là "một cái tôi khác trên thế giới", cùng tần số, nhìn thấy cùng một thế giới.
Du Nhất Thanh nói, có đôi khi cảm thấy bản thân quá ham thích lướt mạng xã hội, ngược lại không thân thiết với người xung quanh như vậy, liệu có rất không tốt không?
Trần Đồ Y nói, mình thích tinh thần hóng hớt của cậu, nhìn người như vậy nhiều một chút, cách thế giới gần một chút.
Nghe xong, Du Nhất Thanh lại vui vẻ lướt Weibo, dạo Douban.
Du Nhất Thanh cảm thấy Trần Đồ Y thật thú vị, là người có thể nói chuyện với cô ấy nhất trong những người quen biết, cô ấy nói gì hạt nhài, Trần Đồ Y đều có thể tiếp nhận, cô ấy nói chủ đề gì, Trần Đồ Y đều có thể thảo luận với cô ấy.
Hai người vĩnh viễn không thiếu chủ đề, ăn có đồ ăn ngon muốn chia sẻ, thấy được mặt trời lặn cũng muốn chia sẻ, dưới lầu có một con chó hoang, cửa hàng tiện lợi đối diện khu vườn bán lạp xưởng tiêu đen siêu ngon......
Mặc dù hai người nói chuyện nửa tháng, Trần Đồ Y cũng không biết cô ấy cụ thể trông như thế nào, vòng bạn bè cũng không có ảnh chụp, chỉ có chó nhà cô ấy.
Trực giác nói cho Trần Đồ Y, người đang kéo váy ở cửa thang máy chính là Du Nhất Thanh.
Cô đi theo Du Nhất Thanh vào thang máy, đứng ở phía sau cô ấy.
Du Nhất Thanh ấn tầng 6, vẫn như cũ không chú ý tới sự tồn tại của Trần Đồ Y.
Thang máy chỉ có hai người bọn họ, Trần Đồ Y tiến về phía trước một bước, cao hơn cô ấy nửa cái đầu, cúi người bên tai Du Nhất Thanh, nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng nha!"
Du Nhất Thanh sợ tới mức né sang một bên, liếc nhìn Trần Đồ Y, sau khi né tránh thì suy sụp tới trước một bước.
Du Nhất Thanh không nói gì, chỉ vỗ ngực, đứng ở chỗ gần cửa nhất.
Trần Đồ Y: ......
Đây là coi cô là biến thái sao?
Hay là mình nhận lầm người?
Thang máy đến tầng 6, Du Nhất Thanh cũng không quay đầu lại đã chạy vọt ra ngoài, Trần Đồ Y ở phía sau cũng đi theo vào văn phòng.
Mới vừa vào văn phòng, liền gặp được Trương Tiểu Mỹ của bộ phận thiết kế, cô ấy là nguồn tin hóng hớt của văn phòng, dấu vết gì đi qua miệng cô ấy, sẽ bị toàn bộ công ty biết.
Trương Tiểu Mỹ phát huy đầy đủ bản lĩnh ăn dưa của mình, mở miệng hỏi Du Nhất Thanh: "Sao hai người lại cùng đi làm?"
Du Nhất Thanh nghi hoặc nhìn cô, theo lý thuyết chuyện cô ấy và Trần Đồ Y trò chuyện sôi nổi trên mạng, chỉ có hai người họ biết, trong nhóm làm việc gần như không có trao đổi.
Trương Tiểu Mỹ sao lại rành mạch mà hỏi như vậy?
Mặt Trần Đồ Y không chút thay đổi đi qua, để lại một câu: "Gặp nhau trong thang máy thôi."
Tuy rằng Trần Đồ Y đã trở lại thành phố C làm việc, nhưng văn phòng thành phố H vẫn giữ lại vị trí làm việc cho cô, sau khi ngồi xuống mới phát hiện, cô và Du Nhất Thanh ngồi cùng một hàng, ở giữa cách hai người, chỉ cần ngửa ra sau, là có thể nhìn thấy đối phương.
Sau khi Trần Đồ Y ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của Du Nhất Thanh.
Du Nhất Thanh: 【Nguy hiểm thật!】
Trần Đồ Y: 【Cái gì mà nguy hiểm thật?】
Du Nhất Thanh: 【Xém chút nữa đã bị bọn họ phát hiện!】
Trần Đồ Y: 【Phát hiện cái gì?】
Du Nhất Thanh: 【Chúng ta cùng đi làm!】
Trần Đồ Y: 【Chúng ta cùng nhau? Chúng ta có hẹn sao?】
Du Nhất Thanh: 【Đúng ha, chúng ta chỉ là trùng hợp.】
Trần Đồ Y không vội vã trả lời tin nhắn của cô ấy, tự giác ngữ khí của chính mình có chút không tốt, đành phải gửi một cái meme.
Trần Đồ Y: 【Mèo con đáng yêu đánh cậu. gif】
Du Nhất Thanh: 【Cậu giận sao?】
Trần Đồ Y: 【Không có.】
Du Nhất Thanh: 【Là bởi vì mình không nói chuyện với cậu sao?】
Trần Đồ Y: 【Mình không tức giận, mình chỉ cảm thấy cậu trong hiện thực không giống cậu trên mạng.】
Trần Đồ Y nói thật, hơn nữa có chút mất mát.
Du Nhất Thanh: 【Mình chỉ hơi căng thẳng, lần đầu tiên gặp cậu.】
Trần Đồ Y: 【Ừ, vậy sao.】
Du Nhất Thanh: 【Cậu với trong tưởng tượng của mình cũng không giống nhau, mình nghĩ cậu sẽ rất hoạt bát.】
Lúc này Trần Đồ Y đã đeo tai nghe, ngăn cách mình với văn phòng.
Trần Đồ Y: 【Trên mạng động như thỏ chạy, hiện thực yên tĩnh như gà, đúng là tại hạ.】
Mặc dù chức năng giảm tiếng ồn của tai nghe rất tốt, nhưng dư quang của Trần Đồ Y vẫn liếc tới Du Nhất Thanh, cười ra tiếng, vùi đầu trên bàn.
Du Nhất Thanh: 【Mình thích người yên tĩnh.】
Trần Đồ Y còn chưa ngồi nóng mông đã bị sếp gọi vào văn phòng. Cuộc nói chuyện này đến giữa trưa, trong lúc Du Nhất Thanh gửi tin nhắn tới nhiều lần, hầu như đều là 【Sao còn chưa nói xong vậy】【Nói cái gì thế, lâu như vậy】 【Còn chưa ra nữa phải ăn cơm rồi.】.
Trần Đồ Y cảm nhận được, Du Nhất Thanh không có cô thì không đi làm được.
Đương nhiên, có thể là ảo giác.
Trần Đồ Y từ phòng làm việc của sếp đi ra, những người khác đã ra ngoài ăn cơm, chỉ còn một mình Du Nhất Thanh ngồi ở bàn làm việc, trên đầu đắp chăn, che kín mít chính mình.
Trần Đồ Y đi tới bên cạnh Du Nhất Thanh, vén một góc chăn lên, dùng giọng gió với cô ấy, "Ăn cơm chưa?"
Du Nhất Thanh híp mắt, hai tay kéo lấy chăn, hơi nâng lên, lộ ra một chút gật đầu, nhìn Trần Đồ Y nói, "Mình gọi đồ ăn bên ngoài cho cậu, đặt ở trên bàn cậu, mau đi ăn đi, mình muốn ngủ trưa."
Nói xong, lại đắp chăn lên, che còn kín hơn lúc nãy.
"Được." Trần Đồ Y buông một góc chăn trong tay xuống, cách tấm chăn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Du Nhất Thanh, vòng qua cô ấy đi đến vị trí làm việc của mình.
Là một phần mì Ý, Du Nhất Thanh trước đó đã đề cử qua mì Ý này, mùi vị cũng không tệ.
Trần Đồ Y vẫn cảm thấy văn phòng không gọi được đồ ăn ngon, nhà hàng này có thể là ngoại lệ.
Buổi chiều, sếp lại kéo người của phòng kế hoạch mở một cuộc họp nội bộ. Trần Đồ Y và Du Nhất Thanh ngồi đối diện nhau, cách nhau một cái bàn họp.
Bởi vì có mấy nhân viên mới nhậm chức, sếp bắt đầu giảng giải sự phát triển của công ty và sắp xếp hoạt động kế tiếp, Trần Đồ Y làm nhân viên kỳ cựu nhất ở một bên hỗ trợ bổ sung.
Ngoài miệng nói công việc, đầu óc phản ứng cực nhanh, nhưng đôi mắt lại không rời khỏi người đáng yêu trước mắt, hình như là có loại lực hấp dẫn tự nhiên, bản thân không thể khống chế.
Trần Đồ Y có một hai cái nháy mắt nhìn Du Nhất Thanh ngẩn ngơ, bởi vì cô ấy quá xinh đẹp, hoàn phù hợp với gu thẩm mỹ của chính mình, khóe mắt bên trái có nốt ruồi lệ, bị tóc che như ẩn như hiện.
Cô ấy khẳng định rất thích khóc, Trần Đồ Y nghĩ.
Trần Đồ Y đương nhiên biết mình nhìn chằm chằm như vậy, là hành vi không lịch sự, tay trái cô bóp huyệt hổ khẩu tay phải, để cho mình có thể lý trí một chút.
Trần Đồ Y cúi đầu, không nhìn cô ấy nữa, điện thoại lại rung lên.
Du Nhất Thanh: 【Cậu đang nhìn lén mình!】
Du Nhất Thanh: 【Jerry thò đầu nhìn lén.jpg】
Trần Đồ Y giống như mèo con bị phát hiện sau khi nhìn lén, hoảng loạn, chân tay luống cuống.
Cô đặt điện thoại xuống, không trả lời, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Đồ Y nghiêng người, tiếp tục giúp sếp bổ sung, kẻ xướng người hoạ, làm cho cuộc giảng giải vốn nghiêm túc khô khan trở nên sinh động thú vị.
Trần Đồ Y vẫn nhịn không được nhìn lén Du Nhất Thanh, đúng là đánh mất khả năng tự khống chế.
Lúc trộm ngắm Du Nhất Thanh, Trần Đồ Y cảm thấy có một ánh mắt cực nóng cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, không nhúc nhích, trực tiếp mà nồng nhiệt, như là muốn nhìn thấu cô, nhìn thấy cô □□.
Trần Đồ Y nghiêng người, muốn nghiệm chứng có phải là ảo giác của mình hay không.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Trần Đồ Y nhanh chóng né tránh. Cô cúi đầu, hai tay ôm mặt, không muốn để cho người phát hiện giờ phút này mặt của cô đỏ ra sao, có thể phỏng tay.
Điện thoại lại rung lên.
Du Nhất Thanh: 【Nhìn mình.】
Trần Đồ Y hơi ngẩng đầu, thấy Du Nhất Thanh đang làm mặt quỷ với cô, sau đó khóe miệng mỉm cười, miệng "Ba ba ba ba" lúc đóng lúc mở.
Cô ấy thật đáng yêu.
Ánh mắt Trần Đồ Y không hề né tránh, cùng Du Nhất Thanh nhìn nhau, như là người nào tránh trước thì người đó thua, đến cuối cùng lấy hai người cười lên tiếng, đưa tới sự chú ý cho những người khác mà kết thúc.
Sau đó Du Nhất Thanh nói với Trần Đồ Y, thời khắc rung động của cô ấy chính là buổi chiều này, cảm thấy Trần Đồ Y giống hồ ly tinh, ánh mắt Trần Đồ Y biết thu hút.
Trần Đồ Y nói, "Nếu nói là hồ ly tinh, vẫn là cậu tương đối giống."
Du Nhất Thanh cười hì hì nói, "Trong mắt cậu hình như có ngôi sao!"
Trần Đồ Y: "Bởi vì cậu chính là ngôi sao, cho nên trong mắt mình mới có ngôi sao."
"Dẻo miệng!" Du Nhất Thanh thẹn thùng cúi đầu," Nhưng mình thích."
*
Trần Đồ Y hồi tưởng lại đoạn này, không khỏi cười ra tiếng.
Thì ra hai người cũng có kiểu khoảnh khắc ngọt ngào này, có thể thẳng thắn nói thích.
Có điều hiện tại cô cảm thấy, nếu có cơ hội, lúc ấy nhất định sẽ duy trì khoảng cách, giao lưu như đồng nghiệp bình thường, đối với người khác kính trọng nhưng không gần gũi, không bắt đầu thì sẽ không có hy vọng, thì sẽ không bị thương, thì sẽ không thay đổi thành cái dạng như hiện tại.
Ngay cả một số ít tâm ý thổ lộ, cũng cảm thấy không chân thật, tràn ngập nói dối.
Cô cảm thấy chính mình giống như một con chim không yên ổn, bay đến đâu thì đến đó, cô rất để ý không gian riêng tư và độ tự do của mình. Cho đến khi gặp Du Nhất Thanh, lần đầu tiên có ý niệm muốn ở cùng cô ấy, cùng nhau nuôi mèo nuôi chó, cô từng cho rằng Du Nhất Thanh chính là ngọn hải đăng của cô, bay trên không trung lâu, cuối cùng cũng tìm được nhà.
Chỉ cần có Du Nhất Thanh ở đây, cô sẽ không bị lạc mất phương hướng.
Cô trở nên tích cực, nỗ lực làm việc, yêu đời, ngay cả ven đường nở một đóa hoa xinh đẹp, tâm tình cô cũng sẽ thoải mái, sau đó chụp lại gửi cho Du Nhất Thanh.
Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, hoa sẽ héo tàn, tình yêu cũng sẽ tiêu tán.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
"Trên tầng mây đầy ánh sao, những vì sao không biết nỗi sợ của tôi, nhưng nhân gian lại có ánh mắt tha thiết."