Một Đóa Hoa Hồng Gai

Chương 7: Tiểu tiên nữ



* * *

Đầu năm, một năm nay thị trường chứng khoán đột nhiên thay đổi mạnh mẽ. Chủ tịch tập đoàn Mạnh thị qua đời, tổng giám đốc công ty đột nhiên mất tích, khiến nội bộ lâm vào tình cảnh rối loạn, bị công ty đối thủ thu mua. Con trai lớn vô năng của chủ tịch Mạnh thị nhậm chức phó giám đốc tại tập đoàn thu mua công ty mình khiến nhiều người ngỡ ngàng. Không ít đài truyền hình lớn đưa tin về đứa con trai phản bội bán đứng gia tộc này, sự việc tốn không ít giấy mực truyền thông.

* * *

Tại một căn nhà nhỏ ở nông thôn, xung quanh trang trí đầy các loại hoa, ở giữa bày một chiếc xích đu, có một bóng người ngồi trên chiếc xích đu kia, hình như đang hát bài nào đó, nhưng không có tiếng gì phát ra cả. Gió thổi mạnh, hoa cỏ xung quanh bay phất phới quanh thân hình nhỏ nhắn, khung cảnh đẹp vô cùng.

"Bảo bối, ba về rồi." Mạnh Cảnh Hoa cũng đã quen cháu gái không thể trả lời mình, liền tự lãi nhãi:

"Hôm nay công việc nhiều nên về muộn một chút, hôm nay tập đi thế nào? Nào ba giúp con đứng lên." thấy bảo bối của mình muốn đứng dậy, Mạnh Cảnh Hoa vội vàng chạy tới đỡ lấy cô bé nhẹ giọng trách:

"Đừng cố gắng, chúng ta từ từ cố gắng thôi biết chưa?"

Mạnh Cảnh Băng gục đầu nhìn màn hình trên tay, chậm rãi đánh chữ:

"Chú, chú không đau lòng sao?"

Bả vai chàng trai run lên, gương mặt cứng đờ cố gắng cười một cái, nhìn rõ ràng không vui vẻ chút nào, nhưng vẫn nói:

"Có con và cô ấy là được rồi, con xem, chúng ta như thế này không phải.. cũng rất tốt sao?"



Cánh tay nhỏ bé lần nữa dơ điện thoại trong tay lên:

"Chú, chú yên tâm đi, khi nào con khoẻ lên nhất định sẽ giành lại tất cả cho chú, sẽ chăm sóc chú và dì thật tốt."

Mạnh Cảnh Hoa kéo cháu gái vào lòng, biểu hiện hoảng sợ, 'từ khi nào con bé lại có suy nghĩ thế này chứ?'thấp giọng quát:

"Cảnh Băng, con phải nhớ rõ, con bây giờ không phải cháu gái Mạnh Đức Hạo, cũng không phải con gái Mạnh Cảnh Nhiên, bây giờ là con chỉ là con của một người nông dân bình thường họ Cảnh tên Hoa mà thôi, có hiểu không? Nhất định không thể vướng vào những thị phi đó, chúng ta như thế này, ba bữa rau một bữa thịt là được rồi."

Mạnh Cảnh Băng mấp máy môi, nhưng không nói được tiếng gì, đôi mắt tối xuống, trong lòng oán hận, một nỗi hận ghi vào trong tim.'Chú, nếu như từ đầu chúng ta xuất thân từ một gia đình ở nông thôn thì thật tốt nhỉ? Con ở nhà chăm ông nội, chăm hoa cỏ quanh vườn, chú và dì ra đồng làm việc, chiều về chúng ta ngồi trước mâm cơm vừa cười vừa nói, ăn xong lại ra vườn ngắm hoa, ngắm sao trời, yên tĩnh làm một gia đình thường dân.'Đáng tiếc, bây giờ thứ gì cũng đã muộn rồi.

* * *

10 năm sau. Tại sân bay Quốc Tế bậc nhất. Hai chiếc máy bay chậm rãi đáp xuống. Hai đoàn người bước ra từ hai chiếc máy bay kia, nhanh chóng đi về hai hướng khác nhau, không hề chạm mặt.

Trong một chiếc xe sang trọng đỗ ven đường, tiếng nói của một người đàn ông cẩn thận hỏi:

"Thiếu gia, bây giờ chúng ta làm gì ạ?"

Cánh môi thiếu niên khẽ nhếch lên, như vạn hoa nở rộ, khiến lòng người rung động, nhưng giọng nói lại lạnh lùng như tuyết sơn:

"Tìm cô ấy đi."

"Vâng, thiếu gia."

* * *

Cùng lúc đó có một chiếc xe chậm rãi dừng trước cổng trường học Quý Tộc bậc nhất đất nước này. Ngôi trường có lẽ vô cùng giàu có, vì chỉ cần nhìn tấm biển làm bằng vàng tùy tiện treo bên ngoài đã biết rồi. Truyện Phương Tây

Cánh cửa xe bậc mở, một cậu thanh niên dáng vẻ lưu manh bước xuống, đi vòng qua cửa xe bên cạnh, nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra, cúi người đưa cánh tay vào trong, nhẹ giọng gọi:

"Tiểu công chúa."



Tiếng nói vừa dứt, một cánh tay trắng nõn đặt lên tay người thanh niên, bóng người dần lộ ra, thiếu nữ xinh đẹp bước xuống, chiếc váy hoa hồng bay phất phới, cảnh đẹp như tranh, đôi mắt lại tĩnh lặng trong suốt, giống như thần tiên từ thiên đường rơi xuống, không hề nhiễm bụi trần.

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

"Tới phòng hiệu trưởng đi."

"Vâng."

Đang trong thời gian nghỉ hè nên hầu như trường không có học sinh, nhưng có rất nhiều học sinh nội trú. Nhiều nhất là người cãi nhau với gia đình nên đến ký túc xá trường lánh tạm.

Thấy một thiếu nữ xinh đẹp bước vào, vội vàng chụp ảnh lại đăng lên diễn đàn trường:

"Bỏ người ta, làng nước ơi, bà con ơi, năm nay trường chúng ta có gái xinh như tiên nàyyy!"

Lầu 1: "Ôi trời, thần tiên từ đâu rơi xuống thế kia.. aaa.. sao tôi không ở nội trú để gặp cô ấy chứ.. huhuhu.."

Lầu 2: "Haahah, lầu trên đáng thương, tui gửi vài tấm hình an ủi cậu nè, như tiểu tiên nữ ấy, nhìn thấy tim đập mạnh liên hồi nha hahah."

Lầu 203: "Oa Oa Oa.. muốn đi học quá điii."

Lầu 511: "Mong năm mới, tiểu tiên nữ chờ tôi."

Lầu 567: "Ây số tôi gặp may ghê, năm nay vừa ở nội trú liền gặp được nàng tiên."

Blablabla..

* * *

Tại văn phòng tổng giám đốc:

"Ôi thiếu gia Tử Quân, ngài về từ lúc nào vậy? Không báo trước một tiếng để tôi đi đón ngài.."

Cung Tử Quân nhếch môi, đáy mắt dân lên ác ý:

"Ồ, đón tôi về địa ngục à?"

Tổng giám đốc đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ tới thiếu niên trước mặt chỉ trong một năm đã đá tất cả cổ đông của chủ tịch ra khỏi công ty, thu mua tất cả chỗ cổ phần rãi rác, cộng với của cố chủ tịch để lại, bây giờ nắm trong tay cổ phần đã nhiều hơn cả chủ tịch rồi. Chỉ e.. công ty sắp đổi chủ rồi a.

Vị tổng giám đốc cũng là người biết thời thế, thấy tình hình không tốt liền bán chủ cũ nịnh nọt nói:

"Tử Quân thiếu gia, ngài nể tình trước giờ tôi chưa từng làm gì ngài cả, tôi chỉ muốn an phận làm chức nuôi vợ con mà thôi, ngài tha cho tôi có được không?"

Thiếu niên chậm rãi mở miệng:

"Tôi không cần người an phận, chỉ cần người trung thành."

"Dạ, dạ, tôi hiểu rồi, hiểu rồi, thiếu gia."

Thiếu niên đứng dậy bước ra khỏi phòng, vị tổng giám đốc chưa kịp thở phào thì giọng nói lạnh lẽo từ cửa truyền vào:

"Nơi này nên đổi chủ rồi."

Vị tổng giám đốc run rẩy té bệch xuống nền đất lạnh.