Một Đóa Hoa Hồng Gai

Chương 8: Elly Rose, Rose trong hoa hồng gai



* * *

Phòng hiệu trưởng, vị hiệu trưởng bụng bia trán đẫm mồ hôi lạnh nhìn thiếu nữ ăn mặc giản dị nhưng vô cùng xinh đẹp, mới vào trường đã nổi tiếng trước mặt mình. Thân thể từ trên đến dưới toàn đồ hiệu của ông ta không biết nên để ở đâu cho tốt. Càng nhìn càng muốn tìm một cái hố chui xuống cho đỡ mất mặt.

Vi hiểu trưởng vô cùng xấu hổ, lảng tránh vấn đề trang phục, cẩn thận hỏi:

"Công chúa Rose.. người.. tới đây để làm gì.. ạ?"

Thiếu niên bên cạnh trả lời:

"Trường không phải để học à? Còn có thể tới làm gì khác sao?"

Vị hiểu trưởng nào đó nghe thế càng run dữ dội hơn:

"Ngài.. t.. tới.. đây.. học.. ạ?"

Nhìn ông già nhát cấy trước mặt, thiếu niên nóng nảy nói:

"Công chúa nhà tôi không có nhiều thời gian trả lời câu hỏi của ông, nhanh đi làm hồ sơ đi."

"D.. dạ, tôi làm ngay."

Hiệu trưởng làm xong hồ sơ nhập học với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời của mình, vội vàng đưa tới trước mặt thiếu nữ, ông cứ cảm thấy, thời gian mình làm tập hồ sơ này, giống như là thời gian định đoạt sống chết của mình vậy.

"Công chúa Rose, đây là hồ sơ nhập học ạ."



Thiếu nữ lập xem vài cái, đứng lên ra hiệu, thiếu niên liền cầm lấy hai tập hồ sơ trừng mắt nhìn hiệu trưởng:

"Coi như ông gặp mai" rồi đi theo thiếu nữ.

* * *

- Trên xe -

Người thanh niên không chịu nổi tò mò nữa, liền mở miệng hỏi:

"Công chúa, sao chúng ta lại về đây ạ? Còn phải đi học?"

Thiếu nữ mấp máy môi nói:

"Nhiều năm như thế, có lẽ người cha thân yêu của ta rất nhớ ta, về thăm ông ấy thôi." giọng nói như suối, trong lành nhẹ nhàng, khiến người ta dễ sa vào.

"Công chúa nếu muốn giết một người, cần gì lặn lội mệt như vậy chứ, chúng ta phái người nào đó đi là được rồi." người thanh niên oán trách.

"Pol, ngươi không hiểu. Sau này đừng gọi công chúa nữa, bí mật một chút, tránh phiền phức, ngươi cứ gọi Cảnh Băng đi."

"Thuộc hạ không giám.. thuộc hạ gọi tiểu thư là được rồi.." Pol gục đầu xuống.

"Ta muốn nghỉ ngơi." Thiếu nữ tựa lưng vào ghế.

Pol nhẹ giọng đáp:

"Khi nào tới.. thuộc hạ gọi người."

"Ừm."

Mạnh Cảnh Băng chậm rãi khép mắt lại, hơi thở đều đều, chìm vào giấc ngủ. Chiếc xe vẫn chạy đều đều trên đường, lâu lâu ánh nắng lại chiếu xuống khuôn mặt diễm lệ kia, càng làm vẻ dịu dàng toát ra nồng đậm hơn. Dáng vẻ lúc ngủ của nàng vô cùng ngoan ngoãn, bao nhiêu gai góc đều thu lại hết.

Pol lặng lẽ gọi điện thoại:

"Bắt Mạnh Cảnh Nhiên lại, đúng, chuyện này không được cho công chúa biết, cẩn thận một chút, được."



* * *

Tại một căn nhà đang cháy vô cùng lớn, một bóng người che chở đứa bé trong lòng, vội vã xông ra. Lúc đặt cô bé xuống lén lút nhét vào tay cô bé một lá thư màu trắng đã úa vàng.

"Bảo bối, con ngoan ngoãn đợi ở đây, chú vào đó tìm thím sẽ ra, đừng đi lung tung có biết không?" Vội vàng đưa đứa bé trong lòng cho người phụ nữ bên cạnh, thành khẩn nói:

"Thím La, nhờ thím trông con bé giúp cháu, vợ cháu vẫn còn ở trong, cháu phải tìm cô ấy." Nói xong liền chạy vào đám lửa kia.

Giọng nói vang lên trong đầu, trí nhớ hiện lên một căn nhà đang cháy, lửa vô cùng lớn, căn nhà gần như chẳng còn nguyên vẹn. Một bóng hình cao lớn từ một căn nhà gần đó lao vào căn nhà, mãi một lúc sau vẫn không có người trở ra. Căn nhà to lớn đổ ầm xuống, chôn vùi bóng người bên trong.

Bỗng chợt hình ảnh thay đổi, vẫn là thân ảnh cô bé lúc nãy, nhưng đang bị những đứa trẻ khác xung quanh thay nhau đánh đập hành hạ.

Chưa kịp quan sát, hình ảnh lại truyền tới nơi đầy thiết bị máy móc, nhìn như một phòng thí nghiệm.

Vài giọng nói không dễ nghe vang lên:

"Công chúa, thật xin lỗi, người cố chịu một chút, phải thế này thân thể mới có thể trở lại như bình thường."

"Mỗi tuần đều phải xạ trị một lần, công chúa, người chịu nổi không?"

Thân hình nhỏ bé nằm trên chiếc giường lớn, gương mặt không còn chút huyết sắc nào, nhưng vẫn gật đầu. Lòng tự nhủ 'nhất định không được thua, phải trả lại tất cả những gì bọn họ từng làm với mình'.

"Vậy công chúa, xin đắc tội người!".

Lúc tỉnh dậy cô bé gái đang ngồi trong một lâu đài vô cùng lỗng lẫy, nhìn kỹ lại mới biết chỉ là một căn phòng riêng. Trước giường có một ông lão đang đứng, loại vừa chững chạc vừa lạnh lùng, ông ấy nói với đứa trẻ trên giường:

"Từ giờ trở đi tên con là Elly Rose, Rose trong hoa hồng gai, sau này con sẽ là con gái của ta, công chúa của nước Anh này, con phải nhớ sống được trong gia tộc tranh đoạt địa vị này, không cần người lương thiện, đã hiểu chưa?"

Đang chìm sâu trong mộng đột nhiên có tiếng gọi:

"Tiểu thư đã tới nơi rồi!"

Mạnh Cảnh Băng chậm rãi mở mắt, bình tĩnh đứng dậy vào trong tòa biệt thự trước mặt, nhẹ giọng căn dặn:

"Đừng làm phiền ta."

Pol cũng không hỏi nhiều thấp giọng trả lời:

"Vâng tiểu thư."

* * *

Một căn phòng tối tăm, tiếng đánh đập liên tục vang lên, cùng tiếng cầu xin tha thứ của người đàn ông:

"Các người rốt cuộc muốn biết gì? Tôi điều nói, đừng đánh nữa."

Thanh niên ra hiệu dừng lại, lạnh nhạt hỏi:

"Tôi muốn biết tất cả việc của Mạnh Cảnh Băng tiểu thư."

Người đàn ông dưới đất sợ hãi nói:

"Các người hỏi nó làm gì? Nó đã chết rồi!"

Người thanh niên nghe thế kinh hãi, vung roi liên tục đánh vào người đàn ông nằm trên mặt đất.

Lớn giọng quát:

"Ông nói cái gì? Chuyện này rốt cuộc thế nào? Nói mau!"

Chiếc roi liên tục hạ xuống, người đàn ông rất nhanh không chịu nổi, bản thân làm chuyện xấu gì đều khai bằng sạch. Nhưng chiếc roi vẫn không hề dừng lại, đánh đến khi người đàn ông nọ tắt thở mới thôi.