Một Đời An Nghiên

Chương 6



8.

Mấy ngày kế tiếp, Kỳ Huy bí mật dùng điện thoại, trò chuyện với bạn bè. Thỉnh thoảng tôi cầm điện thoại của anh ấy, cũng giả vờ không nhìn thấy thông báo nhắc nhở “Đồ trang trí lãng mạn XX đã được giao hàng.”

Tiết trời dịu mát, và một ngày mùa thu nào đó là sinh nhật lần thứ 24 của tôi.

Mọi hành động của Kỳ Huy có lẽ đều chuẩn bị cho kế hoạch ngày hôm nay.

Tôi giả vờ rằng Kỳ Huy mời tôi đến nhà hàng ăn trưa chỉ để chúc mừng sinh nhật tôi.

Nhưng khi tôi đến nhà hàng như đã hẹn và nhìn thấy cách trang trí ở đó, tôi vẫn không kìm được nước mắt.

Kỳ Huy mời mười người bạn thân thiết của chúng tôi đến chứng kiến.

Anh ấy mặc một bộ âu phục chỉnh tề, còn lần đầu tiên làm tóc.

Anh quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp nhung tơ đỏ trên tay, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cầu hôn tôi.

“An Nghiên, làm vợ anh nhé!”

Trên màn hình trong nhà hàng chiếu video kỉ niệm của chúng tôi trong suốt những năm qua. Chúng tôi học cùng nhau, tham gia câu lạc bộ cùng nhau và đi du lịch chung.

Trang điểm của tôi ngày càng tinh xảo, khí chất của Kỳ Huy cũng ngày càng nho nhã, lịch sự.

Niềm hạnh phúc đóng băng trong những bức ảnh, cho dù nhiều năm về sau nhìn lại, tôi vẫn cảm động.

Tôi cứ nghĩ bản thân là một người giỏi che dấu cảm xúc, có thể tự kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng khi nghe câu này, tôi vẫn rưng rưng nước mắt.

Tôi lau nước mắt trên mặt, trả lời “Được”.

Cảnh này được bạn bè chụp lại, đăng trên các mạng xã hội của họ.

Tất cả mọi người đều mỉm cười chúc phúc.

Tiếng cười như làn sóng chập trùng bất tận, khiến tôi hết lần này đến lần khác mê muội.

Kỳ Huy xích lại gần tôi, nhỏ giọng nói: “Buổi trưa chúng ta mời họ ăn cơm, sau đó buổi chiều mình đi lĩnh chứng, anh đã hẹn trước rồi…”

Tôi đang định trêu chọc anh ấy sao gấp gáp thế, nhưng ngay sau đó, điện thoại di động của Kỳ Huy reo lên. Anh cầm lên nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh ra hiệu cho tôi, đi đến chỗ vắng vẻ nhận điện thoại.

Tôi lặng lẽ đến gần, chỉ nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ Kỳ Huy.

“Con mau đến đây, Tiểu Y bị tai nạn, đang ở trong bệnh viện.”

Kỳ Huy có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, chỗ con đang có việc, không đi được.”

“Đứa nhỏ này, con đang nói bậy bạ gì thế? Con cầu hôn An Nghiên mà không nói cho mọi người biết, Tiểu Y vội vàng đến chúc mừng con mới xảy ra tai nạn. Con… Về tình về lý, con đều phải đến thăm con bé ngay.”

“Mẹ, tối nay con đi thăm được không? Con và Nghiên Nghiên…”

“Chúng ta và Doãn gia có mấy chục năm giao tình, khi còn bé chú Doãn yêu thương con thế nào con còn nhớ không? Đứa nhỏ này, lề mà lề mề, con muốn chọc mẹ tức ch ết đúng không!”

Kỳ Huy cười khổ: “Vâng, vâng, mẹ đừng vội, con đi ngay đây.” Anh cúp điện thoại, nhưng giả vờ như vẫn nghe máy, quay người rời đi.

Dáng vẻ đắn đo của Kỳ Huy rơi vào mắt tôi, hai tay tôi đan vào nhau siết chặt, viên kim cương mới được đeo lên ngón áp út đâm vào lòng bàn tay đau nhức.

Doãn Tiểu Y, lại là Doãn Tiểu Y.

Tại sao cô ta luôn xuất hiện trong thế giới của tôi!

Ngay lúc mấu chốt này cô ta bị tai nạn, liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?

Nhưng tôi không thể ngăn cản.

Kỳ Huy là người tốt bụng và mềm lòng. Anh ấy có thể mắc bẫy của tôi, đương nhiên không thể không quan tâm đến người khác.

Ngay cả khi đang trong tiệc cầu hôn, anh ấy cũng chẳng thế chống đối mệnh lệnh của mẹ mình, bỏ qua tôi, đi thăm tiểu thanh mai của anh ấy.

Còn việc bỏ lại tôi, bạn bè ở hiện trường phải xử lý như thế nào?

Có lẽ anh ấy cũng khó xử.

Nhưng tôi đâu có nghĩa vụ phải giải quyết khó xử của anh ấy?

Bạn bè ở đây không chỉ là bạn của anh ấy, mà còn là bạn của tôi, anh muốn bọn họ và tôi tiếp tục ngồi nhìn nhau xấu hổ à?

Tôi trốn vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh, tỉnh táo.

Như thể có cây rìu bổ tôi ra làm hai.

Một bên đang điên cuồng, phẫn nộ, hận không thể lao đến, tát thẳng vào mặt Kỳ Huy.

Một bên tỉnh táo, lý trí, cẩn thận cân nhắc bản thân nên làm gì trong trường hợp này để không bị mọi người chê cười.

Làm thế nào cũng sai.

Vả lại, làm thế nào tôi cũng thấy rất bực bội.

Tôi không muốn suốt ngày hơn thua với tiểu thanh mai của Kỳ Huy. Tất nhiên tôi có thể tiếp tục sử dụng các thủ đoạn để khống chế Kỳ Huy, nhưng tiếp tục như vậy để cuối cùng nhận lại được gì?

Ngay cả khi tôi thắng Doãn Tiểu Y, vậy thì sao?

Đó không khác gì tôi giành được toàn bộ tình yêu và sự tôn trọng từ bạn trai, điều mà tất cả các cô gái khác hiển nhiên có được.

Có lẽ, đây là thời điểm để triệt để buông tay.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để chia tay.

Sau nhiều năm yêu đương, vòng tròn quan hệ của tôi và Kỳ Huy trùng nhau quá nhiều.

Cho dù là BE, tôi cũng muốn thiết kế một kết cục mà không ai có thể chê trách tôi.

Năm phút sau, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi Kỳ Huy có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không.

Sau khi anh ấy giải thích “Doãn Tiểu Y muốn đến chúc mừng chúng ta nhưng không may bị tai nạn.”, tôi cũng không chất vấn “Tại sao cô ta phải đến tận nơi chúc mừng, không thể gửi tin nhắn qua Wechat sao?”, cũng không phê bình “Sao cô ta không cẩn thận như vậy?”, càng không nghi ngờ “Kỳ Huy, anh cũng không phải bác sĩ, anh đến đó có ích lợi gì?”.

Thay vào đó, tôi không chút oán hận đề nghị anh ấy: “Anh mau đi thăm Tiểu Y đi, nơi này cứ để em lo.”

“Giao tình giữa hai gia đình, anh phải giữ. Anh mời nhiều bạn bè như vậy, cũng phải cho người ta mặt mũi. Cho nên, anh cứ đi đi, em sẽ đi chào hỏi bọn họ."

“Chuyện của em, em có thể tự mình giải quyết.”

Nếu lúc này Kỳ Huy đổi ý, tôi có lẽ sẽ thu hồi những suy nghĩ vừa rồi. Nhưng anh ấy rõ ràng không để ý đến cảm xúc của tôi, ngược lại như trút được gánh nặng nói: “Được, Nghiên Nghiên, em hiểu chuyện quá. Anh đi bệnh viện xong sẽ trở về ngay.”

Anh ấy dứt khoát rời đi.

Tôi đưa mắt nhìn theo, như thể nói lời tạm biệt với năm năm đã qua của mình.

Màn cầu hôn này không vì chủ nhân biến mất mà trở nên tẻ nhạt.

Tôi đã sử dụng tất cả những kĩ năng xã hội mà cả đời này học được, chiếu cố tốt tất cả mọi người.

Trong lòng càng khó chịu, tôi càng phải cười đến xinh đẹp.

Cơm trưa kết thúc, tôi thậm chí không ăn miếng nào nhưng cũng không cảm thấy đói.

Sau khi tiễn hết khách, tôi quyết định đến bệnh viện. Dù sao Doãn Tiểu Y bị thương, tôi cũng nên đi thăm cô ta.

Tôi nhờ người phục vụ gói cho tôi bó hoa từ vài bông hồng được trang trí ở nhà hàng.

Hoa hồng này giống với hoa hồng lần đó chúng tôi nhìn thấy ở trung tâm thương mại.

Nếu Doãn Tiểu Y đã thích, tôi sẽ tặng cô ta cả bó