Khi tôi vội vã đến bệnh viện, trời đã chạng vạng tối.
Trong bệnh viện, ai nấy đều vội vàng, mặt ủ mày chau, người vốn có “chuyện tốt lâm môn” như tôi đáng ra phải vui sướng, nhưng khi đi ngang qua gương, tôi thấy sắc mặt mình giống hệt họ.
Tôi thuận lợi tìm được phòng bệnh của Doãn Tiểu Y.
Đúng như tôi đoán, cô ta không bị thương nặng, ít nhất là trong mắt tôi, Doãn Tiểu Y chỉ bị xây xước đầu gối mà thôi. Nhưng cô ta đang nằm ở phòng bệnh VIP, chắc hẳn cũng có lý do nào đó.
Tôi không chất vấn, chỉ nhẹ nhàng đặt bó hoa lên đầu giường bệnh.
Trên giường bệnh, cô ta nhắm mắt lại như đang ngủ say. Vì vậy tôi chào hỏi, trò chuyện với cha Doãn, mẹ Doãn.
Khí chất của họ và cha mẹ Kỳ rất tương tự, mang vẻ mặt quan tâm của bậc cha chú.
Nhưng có thể là ảo giác của tôi, sắc mặt hai người đều có vẻ khó xử.
Chú Doãn ngập ngừng muốn nói lại thôi, dì nắm tay tôi, thở dài.
“Con là An Nghiên đúng không? Lần này là Tiểu Y nhà chúng tôi không hiểu chuyện, dì sẽ phê bình con bé. Đứa nhỏ này được chiều chuộng sinh hư rồi, là lỗi của bậc cha mẹ như chú dì.”
Cha Doãn hừ một tiếng, vỗ nhẹ vào cánh tay mẹ Doãn: “Em nói gì thế? Con mình còn đang nằm trên giường bệnh, em không thể đợi con bé hồi phục rồi mới nói à?”
Dì trừng mắt nhìn ông ấy: “Ông già Doãn, ông cứ buông thả con bé thế này! Sớm muộn gì—“. Nhưng nhớ ra còn có mặt tôi, rốt cuộc cũng không nói hết câu.
Tôi từ lâu đã biết cha Doãn về già mới có một cô con gái, yêu chiều hết mực. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thế. Tuy nhiên, nếu chỉ vì Doãn Tiểu Y phá hủy màn cầu hôn của chúng tôi thì có vẻ không cần tức giận như vậy.
Trong lời nói của hai người bọn họ có ẩn tình, tôi nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Tôi quay người rời khỏi phòng bệnh, cố gắng đi tìm Kỳ Huy.
Có vẻ vận may rất tốt, tôi tìm không bao lâu, đã nhìn thấy cái bóng của Kỳ Huy ở cầu thang tầng trên cùng.
Đứng bên cạnh và ôm lấy cánh tay anh là mẹ Kỳ.
Bà ấy tha thiết khuyên nhủ: “An Nghiên rất tốt, mẹ chưa bao giờ nói con bé không tốt cả. Nhưng chuyện lớn như cầu hôn con cũng không thảo luận với người trong nhà. Có phải con thấy mình trưởng thành, không cần cha mẹ nữa phải không?”
Kỳ Huy mất kiên nhẫn nói: “Con và Nghiên Nghiên đã yêu nhau năm năm rồi, bây giờ con muốn cho cô ấy một lời hứa hẹn cũng không được à?”
“Nhưng bây giờ Tiểu Y đang như vậy… Đứa nhỏ này, con có muốn suy nghĩ lại trước khi quyết định không? Cũng không thể để Tiểu Y tủi thân…”
Kỳ Huy nắm chặt hai tay, giận không kiềm chế được: “Thôi! Tiểu Y chỉ đang nói sảng, con và em ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, mẹ nghĩ con không biết gì à? Suốt ngày nói nhảm, nói khùng nói điên mà mọi người vẫn còn tin em ấy?”
“Làm sao em ấy có thể thích con!”
Tôi bị sốc.
Doãn Tiểu Y, thế mà thực sự thích Kỳ Huy?
Lượng thông tin trong mấy câu nói quá lớn, khiến người ta không thể chống đỡ.
Nếu không phải tôi đã sớm từ bỏ mối quan hệ này, tôi chỉ sợ bản thân sẽ khó chịu đến tột đỉnh.
Trước đây tôi suy đoán vô số lần, không biết do tôi quá nhạy cảm hay do Doãn Tiểu Y có âm mưu khác.
Bây giờ đáp án đã được tiết lộ, vào lúc này, tôi muốn cười thật to.
Thanh mai trúc mã bên nhau hơn hai mươi năm lại chẳng thể thành người yêu, khéo Doãn Tiểu Y còn nghĩ, tôi mới là người thứ ba trong cuộc tình này.
Mẹ Kỳ Huy vẫn đang đau khổ cầu khẩn.
“Con không tin cũng được, nhưng chúng ta cũng phải giải thích với nhà họ Doãn…Như vậy cũng tốt, dù sao con vẫn còn trẻ, còn chưa tốt nghiệp, không nên vội vã. Các con không lĩnh chứng ngay, đợi sức khỏe Tiểu Y tốt lên rồi tính tiếp…”
Kỳ Huy có lẽ bị mẹ quấn lấy không làm gì được, tức giận đá vào thanh inox ở lan can cầu thang.
Tiếng vang ầm ầm vọng lại trong cầu thang vắng vẻ.
Bà ấy sửng sốt, không nói thêm điều gì, chỉ bụm mặt ngồi xổm, bắt đầu khóc.
Tôi không muốn xem trò hề này nữa.
Tôi không nhớ mình đã rời bệnh viện và trở về trường học như thế nào.
Pin điện thoại di động chỉ còn một vạch, hôm nay wechat của tôi nổ noti. Tất cả mọi người đều gửi tin nhắn chúc phúc cho tôi, ca ngợi những người yêu nhau cuối cùng cũng kết hôn.
Thật mỉa mai.
Giữa trưa tôi còn tràn đầy niềm vui muốn gả cho Kỳ Huy, đến tối tôi biết được “tiểu thanh mai cũng thích anh ấy”, mà mẹ của anh lại cầu xin đừng lấy tôi.
Nản lòng thoái chí không? Hối hận không?
Không cần thiết, tôi chỉ cảm thấy “Ồ, thế thôi à.”
Cha mẹ tôi không học hết cấp ba, vì vậy họ chỉ có thể làm việc trong những nhà máy.
Công việc trong nhà máy rất vất vả, lại không kiếm được nhiều tiền. Họ hàng trong nhà già yếu, bệnh tật, lúc nào cũng có người đến vay mượn. Cho đến khi tôi vào đại học, mọi thứ mới trở nên tốt hơn.
Vì vậy tôi rất cẩn trọng, yêu đương với Kỳ Huy ba năm, tôi không dám nhận lời mời đến thăm nhà anh ấy. Tôi sợ bị hỏi: “An Nghiên, cha mẹ con làm nghề gì?”
Kỳ Huy đã nói với tôi vô số lần: “Cha mẹ anh không phải người như thế, bọn họ chỉ cần cảm thấy em tốt, sẽ không ngăn cản chúng ta.”
Tôi bị cám dỗ, nhưng tôi vẫn cắn răng đợi đến khi thi đỗ nghiên cứu sinh Đại học B, tôi mới đến thăm nhà.
Hôm đó, họ tỏ ra rất nhiệt tình, khen tôi không dứt lời.
Tôi ngây ngô cho rằng, bản thân đã “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Quả nhiên, tôi rất ngây thơ.
Cha mẹ Kỳ Huy chưa bao giờ thích tôi. Bọn họ chỉ không muốn khiến con trai khó chịu nên chưa bao giờ phản đối.
Yêu đương, tùy ý.
Kết hôn… Tuyệt đối không thể.
Càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy toàn thân rét run.
Tôi cần thứ gì đó để làm ấm người, ví dụ như rượu. Nhưng tôi không thể uống quá nhiều, bởi vì có thể Kỳ Huy sẽ tìm tôi nói chuyện, tôi phải duy trì sự tỉnh táo.
Tôi kiềm chế bản thân, mua ba chai bia, ngồi trên khán đài của sân vận động và im lặng uống.
Nhưng đợi đến 11:30, Kỳ Huy vẫn không đến tìm tôi, không một cuộc gọi hay một tin nhắn wechat nào.
Vì thế, tôi ngậm lon bia, uể oải gõ một đoạn tin nhắn.
“Tối nay, em đi bệnh viện thăm Tiểu Y nhưng không thấy anh đâu. Em về ký túc xá nghỉ ngơi trước, anh thu xếp mọi chuyện ổn thỏa thì gọi cho em. Yêu anh.”
Chia tay, nhất định là có.
Bây giờ cảm xúc đang lấn át lý trí, “án binh bất động” là phương án tốt nhất.
Chờ khi tôi tỉnh táo, tôi sẽ nghĩ ra một kế hoạch.
—— Người nói chia tay, nhất định phải là tôi.
—— Nhưng nguyên nhân chia tay, chắc chắn không thể do tôi.